“Oa…”
Các tiểu yêu tinh không hẹn mà cùng hô lên những tiếng đầy phấn khích.
Sau ba năm, khi gặp lại rồng bạc khổng lồ, thị giác của bọn nhỏ vẫn bị chấn động mạnh mẽ.
Khi đầu hắn kề sát lại đội xe bay của các yêu tinh, chú chim Kavenger đã bị dọa sợ thót tim, đôi cánh vỗ mạnh như muốn vượt qua cả tốc độ ánh sáng để tránh xa con quái vật khổng lồ này.
Thế nhưng rồng bạc hoàn toàn không tự biết điều, đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào trong chiếc xe bé xíu, rồi bất ngờ gặp được một người quen tí hon.
Thư Lê giữ vững cơ thể, nuốt một ngụm nước miếng rồi vẫy tay với con rồng khổng lồ bên ngoài cửa sổ.
Do thường xuyên tiếp xúc với các tinh linh, chứng sợ hãi vật lớn của cậu đã giảm bớt đôi phần, nên khi nhìn vào đôi mắt to như hai quả bóng rổ của rồng khổng lồ, cậu vẫn có thể bình tĩnh chào hỏi.
Rồng khổng lồ đảo mắt, rồi bay vòng xa khỏi nhóm yêu tinh, tạo ra một luồng gió mạnh.
Chiếc xe thoáng lắc lư, nhóm tiểu yêu tinh nghiêng ngả, cũng may là chim Kavenger vốn là một chú chim kéo xe ưu tú, nên rất nhanh đã ổn định lại đội hình, giữ vững thăng bằng.
Thư Lê choáng váng đầu óc, cậu bò dậy, áp người trước cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn rồng bạc khổng lồ đang làm dáng.
Đôi cánh rộng vài chục mét phất lên như có thể che trời lấp biển, thân hình tuyệt đẹp, cái đuôi thon dài, lớp vảy màu bạc óng ánh dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
Rồng bạc gầm lên một tiếng thật dài, rồi bay về thành Tinh Linh.
“Bay nhanh thật đó!” Dicio nói với vẻ ngưỡng mộ. Đôi cánh của rồng vừa rộng vừa lớn, chỉ trong chớp mắt đã bay xa hàng trăm mét.
“Đợi đến khi chúng mình trở thành Ma Pháp Sư cao cấp, khi lớn lên chắc chúng mình cũng có thể bay nhanh như vậy nhỉ?” Angel tràn đầy mong đợi.
“Tớ rất muốn ‘vèo…’ Một cái, trở thành Ma Pháp Sư cao cấp!” Budno ôm gương mặt phúng phính của mình, nói.
Thư Lê nhặt cuốn sách ma pháp rơi trên sàn xe lên, vỗ để bụi bặm bay hết đi, cậu đáp: “Chúng ta phải học hỏi từ Kumandi, cố gắng trở thành Ma Pháp Sư cao cấp vào năm 15 tuổi.”
Kumandi không hổ là học sinh giỏi trong số các học sinh giỏi, trong buổi hội thảo ngày hôm qua, anh đã giảng về cách làm sao để đột phá giới hạn của mình, làm sao để chịu đựng áp lực và thăng cấp, thật sự khiến các yêu tinh trưởng thành có mặt tại đó phải kinh ngạc.
Cho dù là tinh linh hay yêu tinh, việc mới 20 tuổi đã trở thành Ma Pháp Sư cao cấp đã được coi là có thiên phú trời ban, vậy mà Học sinh giỏi Yên Tĩnh lại lội ngược dòng, trực tiếp rút ngắn độ tuổi xuống 5 năm.
Nhóm tiểu yêu tinh từ trước đến giờ vẫn luôn ngưỡng mộ Học sinh giỏi Yên Tĩnh, ai nấy cũng xem anh như một mục tiêu để học tập.
Thư Lê cũng không ngoại lệ.
Cậu muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ hơn.
Học sinh giỏi Yên Tĩnh có thể làm được, cậu cũng có thể làm được.
Tục ngữ nói, có công mài sắt có ngày nên kim.
Khi cậu khắc phục được vấn đề nói lắp của mình, chắc chắn sẽ gặt hái được thành quả xứng đáng.
Chim Kavenger bị rồng khổng lồ bỏ lại phía sau, lòng hiếu thắng lập tức bị khơi dậy, nó dồn hết sức đập cánh, bay thẳng về thành Tinh Linh.
Khi đến gần cổng thành, Cite và Elsa bay ra khỏi xe, giải phóng sức mạnh căn nguyên, chỉ trong nháy mắt đã hóa lớn.
Tinh linh gác cổng thành Tinh Linh trông thấy bọn họ lập tức tiến đến chào hỏi nhiệt tình.
“Elsa, Cite, sao các cậu lại tới đây?”
Elsa chỉ vào chiếc xe bay Kavenger đang lơ lửng trong không trung phía sau, nở nụ cười thân thiện: “Bọn tôi dẫn Sperion đến lâu đài Thủy Tinh gặp Vương để học ma pháp, nhân tiện cũng dẫn các bạn nhỏ khác tới chơi vài ngày.”
Tinh linh gác cổng nghe vậy thì kinh ngạc, liền hỏi: “Cuối cùng Sperion cũng quyết định ở lại Vương Quốc Tinh Linh rồi sao?”
Elsa nhìn thấy tia sáng hào hứng trong mắt đối phương thì khẽ mỉm cười: “Không phải là ở lại Vương Quốc Tinh Linh hẳn mà là cách nửa tháng tới một lần.”
Các tinh linh luôn nhìn chằm chặp vào các tiểu yêu tinh như hổ rình mồi nên khi dẫn Sperion đến ở tại Vương Quốc Tinh Linh cô quả thật rất lo lắng, sợ cậu bị xoa nắn đến trầy da tróc vảy.
Các tinh linh đã lâu không nuôi dạy bé con nên tay chân cũng không còn khéo léo nữa.
“Ồ, ra là vậy…” Đôi tai nhọn của tinh linh gác cổng cụp xuống có hơi thất vọng. Nhưng rất nhanh tai của anh lại dựng đứng lên.
Nửa tháng cũng được, chỉ cần có thể nhìn thấy tiểu yêu tinh anh đã cảm thấy hài lòng rồi.
Cite ho nhẹ một tiếng, giấu đi ý cười nơi khóe miệng, hỏi: “Ngài Hamon vào thành rồi sao?”
Tinh linh gác cổng đáp: “Đã vào rồi, đến sớm hơn các cậu 15 phút.”
Hai ngày nay Vương Quốc Tinh Linh rất nhộn nhịp. Vương và Elliott đã dẫn ba bé con bị cướp biển bắt cóc trở về, bao gồm một chú rồng con và hai bé người cá.
Khi các tinh linh biết được lai lịch của bọn họ thì rất kinh ngạc, ai nấy cũng hào hứng vây xem, thậm chí còn mang theo đủ thứ đồ ăn để dụ dỗ.
Các bé con mà!
Cho dù là bé con của tộc nào cũng đều rất đáng yêu, khiến họ yêu thích đến mức không nỡ rời tay.
“Chúng ta cũng vào trong thành thôi!” Cite nói với Elsa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=66]
Elsa gật đầu, quay người nói vọng về phía chiếc xe: “Các bé đáng yêu ơi, xuống xe thôi nào!”
Ngay lập tức các tiểu yêu tinh ùa xuống khỏi xe, vỗ đôi cánh nhỏ, tụ tập lại nơi này, lễ phép đồng thanh chào hỏi tinh linh gác cổng.
Tinh linh gác cổng tức khắc trông thấy hơn hai mươi tiểu yêu tinh, mắt anh lập tức sáng rực lên. Nếu không có Elsa và Cite đứng nhìn bên cạnh, có khi anh đã không nhịn được mà đưa tay ra xoa rồi.
Các tiểu yêu tinh theo Elsa và Cite bay qua cổng thành nguy nga, trên đường gặp được tinh linh nào cũng đều chào hỏi nhiệt tình.
Các tinh linh đều vui mừng tiến đến, lôi kéo Elsa và Cite hết bên này tới bên kia, tám những câu chuyện phiếm linh tinh, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào các tiểu yêu tinh.
Thư Lê căng cứng cả người dưới cái nhìn chăm chăm của họ.
Các tiểu yêu tinh khác chỉ chơi hai ngày rồi sẽ trở về Cây Thần luôn, còn cậu thì phải một mình ở lại đây nửa tháng. Đối mặt với đông đảo tinh linh nhiệt tình như thế, cậu chỉ sợ khó lòng chống đỡ.
Cậu nắm chặt bàn tay nhỏ, tự nhắc nhở mình phải theo sát Tinh Linh Vương để ngăn chặn những “bộ vuốt” của các tinh linh khác.
Quãng đường từ cổng thành đến lâu đài Thủy Linh lại mất thêm nửa giờ so với bình thường, khiến Elsa và Cite cảm thấy mệt mỏi gấp bội.
Đúng là thất sách.
Đáng ra nên để thêm vài yêu tinh trưởng thành đi cùng, chỉ dựa vào hai người bọn họ thì e rằng khó có thể chăm sóc hết, nếu chẳng may có bé con yêu tinh nào đi lạc chắc chắn sẽ bị các tinh linh khác lừa đi xoa nắn.
Elsa và Cite nhanh chóng che chở cho các tiểu yêu tinh bay qua cánh cổng lớn của lâu đài Thủy Tinh.
Vừa bước vào đại sảnh sang trọng, tiếng đàn hạc du dương đã vang lên. Những tinh linh cao quý, ưu nhã đang khiêu vũ theo điệu nhạc.
Tinh Linh Vương với mái tóc vàng, đầu đội vương miện, mặc áo choàng dài màu tím nhạt, đang đứng trước cửa sổ trò chuyện với một người đàn ông điển trai tóc bạc.
Người đàn ông điển trai có thân hình vạm vỡ, mặc một bộ áo choàng dài màu trắng phóng khoáng. Cổ áo mở rộng, để lộ ra những thớ cơ bắp khỏe mạnh, như ẩn như hiện.
Trong lồng ngực hắn là một chú rồng con màu trắng. Bàn tay to lớn thỉnh thoảng vuốt ve lưng rồng con, khiến nó thoải mái, đầu dựa vào vai hắn, mắt nhắm hờ, mơ màng buồn ngủ.
Khi nhóm tiểu yêu tinh đến, lập tức khiến các tinh linh chú ý.
Các tinh linh đang khiêu vũ đều dừng lại, ân cần vây đến gần, dành cho nhóm tiểu yêu tinh từng tia nhiệt tình.
Nhóm tiểu yêu tinh cũng hào phóng chào hỏi lại các tinh linh, nhưng rồng con trong tay người đàn ông nào đó càng thu hút sự chú ý của chúng hơn, bọn nhỏ chẳng thể chờ thêm mà bay ngay tới.
“Vương, ngài Hamon, chào buổi sáng.”
Thư Lê ngoan ngoãn hành lễ với Tinh Linh Vương và ngài Hamon, các tiểu yêu tinh khác cũng hành lễ theo.
Tinh Linh Vương cười ôn hòa, nói: “Chào buổi sáng, hoan nghênh mọi người đã đến.”
Long Vương Hamon biến từ hình rồng khổng lồ về hình người, nói với Thư Lê bằng ngôn ngữ tinh linh tiêu chuẩn: “Nhóc Sperion, anh đã nghe ngài Estelle kể rồi, là em đề xuất lên thuyền cướp biển tìm kiếm kho báu, rồi sau đó phát hiện ra bọn nhỏ bị cướp biển bắt cóc.”
“À, đúng vậy.” Thư Lê đáp.
Thật ra do cậu bị ảnh hưởng bởi các tác phẩm điện ảnh ở thế giới ban đầu nên cho rằng tàu cướp biển nào cũng có kho báu, vì vậy cậu muốn lên tàu xem thử. Ai ngờ kho báu thì không thấy đâu, mà lại phát hiện ra rồng con và bé nhân ngư bị bắt nhốt dưới khoang thuyền tầng trệt.
Bây giờ nghĩ lại, may mà mình hơi ngây thơ. Nếu không, một khi tàu cướp biển bị đẩy trở lại biển thì rồng con và bé nhân ngư sẽ phải tự sinh tự diệt rồi.
“Cảm ơn em đã cứu em trai anh.” Hamon trịnh trọng nói lời cảm ơn với cậu: “Em muốn món kỳ trân dị bảo gì thì cứ việc nói cho anh biết.”
Thư Lê kinh ngạc nhìn rồng trắng con trong lòng hắn.
Hóa ra cậu ta là em trai của Long Vương Hamon sao? Bảo sao Hamon lại tự mình đến Vương Quốc Tinh Linh.
Tuổi tác của Long Vương và em trai hắn chênh lệch nhiều như vậy ư? Hơn nữa, nếu đã là rồng con thân phận tôn quý, sao lại bị cướp biển bắt cóc?
“Không phải cảm ơn đâu, cũng không cần món quà gì hết.” Thư Lê vội vàng từ chối khéo léo. Lần trước gặp mặt, Hamon đã tặng cậu rất nhiều quà cáp, đến nay vẫn còn chất đống trong tháp của nhẫn trữ vật, hầu như chưa động đến.
Hamon thấy tiểu yêu tinh lắc đầu xua tay thì cũng không miễn cưỡng thêm nữa.
Chuyến này đến vội, đồ quý mang theo không nhiều, khi trở về sẽ chọn cho cậu nhóc một món quà thiết thực.
Rồng con dựa vào lòng anh trai sắp ngủ tới nơi, nhưng khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của tiểu yêu tinh thì lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu lên. Nhận ra là “người quen” nó liền cất tiếng kêu “ngao ngao”, vùng vẫy muốn xuống đất.
Hamon chỉ đành buông cậu ta ra.
Khi rồng con vừa chạm đất đã ngẩng đầu vẫy đuôi, tò mò quan sát các tiểu yêu tinh xung quanh. Đến khi cậu ta nhận ra Dicio, Angel và Budno thì liền kích động vỗ cánh, cất những tiếng non nớt bằng tiếng rồng.
Cho dù chỉ là rồng con, kích cỡ cơ thể to bằng một con cún, nhưng khi dang cánh cũng phải rộng đến hai mét. Chỉ cần rồng con vỗ cánh một cái, lập tức gió mạnh nổi lên, tạo ra một cơn lốc nhỏ.
“Ối ối ối…”
Nhóm tiểu yêu tinh không lường trước được, liền bị quạt bay.
Elsa và Cite đang nói chuyện phiếm với các tinh linh, nghe tiếng hét thì quay đầu lại, suýt hồn bay phách lạc, vội vàng chạy tới đỡ các bé con yêu tinh bị thổi bay.
Nhưng họ chỉ có một đôi tay, đỡ được bé này thì bỏ lỡ bé kia, tay chân trở nên lóng ngóng.
Các tinh linh không chút do dự gia nhập vào đội ngũ đỡ các tiểu yêu tinh, Đông đỡ một bé, Tây đỡ một bé, trong đại sảnh bỗng loạn cào cào.
Ngay lúc ấy, một câu thần chú vang lên, gió trong đại sảnh lặng đi, các tiểu yêu tinh cũng dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Thư Lê ở gần rồng con nhất, bị thổi bay ra xa nhất, suýt nữa đầu cậu đã va vào trần nhà.
Một làn gió ấm nhẹ nhàng cuốn lấy cậu, ngăn cậu khỏi vận mệnh bị va đầu đau điếng.
Cơ thể chậm rãi đáp xuống, rơi vào lòng bàn tay trắng trẻo.
Thư Lê thở phào, lau mồ hôi lạnh túa ra trên mặt, cảm kích nhìn Tinh Linh Vương đã đỡ lấy cậu.
“Cảm… Cảm ơn Vương.”
Bàn tay khác của Tinh Linh Vương khẽ vuốt ve đầu cậu, ân cần hỏi: “Sợ không?”
Thư Lê lắc đầu: “Vẫn ổn ạ…”
Không bị dọa sợ, chỉ là bị sức mạnh vỗ cánh của rồng con quạt cho choáng váng đầu óc.
Sức mạnh trời sinh của tộc rồng đúng là khủng khiếp, mới chỉ vỗ cánh vài cái đã tạo ra cơn gió lớn như vậy.
Mà hiện giờ cậu ta mới chỉ là một chú rồng con thôi đấy!
Các tiểu yêu tinh khác được cứu vẫn còn hoảng hốt, khi đáp xuống tay các tinh linh thì vẫn khó thoát khỏi số phận bị xoa nắn.
“Ôi bé con đáng yêu, em có bị dọa không vậy?” Tinh linh ôm bé con yêu tinh, nhân tiện xoa xoa.
“Vừa nãy nguy hiểm quá.” Elliott nắm lấy cổ áo một tiểu yêu tinh: “Thế mà chúng ta đều quên sử dụng ma pháp.”
Elsa xấu hổ che mặt.
Còn không phải sao?
Khi thấy nhóm tiểu yêu tinh bị thổi bay, trong đầu cô trống rỗng, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng giảm sút, chỉ nghĩ làm sao để đỡ được hơn hai mươi tiểu yêu tinh chỉ với hai tay.
Cô quên mất, hiển nhiên Cite và các tinh linh khác cũng quên mất.
Chỉ có thể nói rằng bọn họ quá coi trọng các bé con, sợ bọn nhỏ bị thương nên không biết phải làm sao.
May mà Vương ra tay kịp thời, bình tĩnh niệm chú, làm gió lắng xuống và cứu được các bé con.
Hamon đổ mồ hôi lạnh.
Đừng nói yêu tinh và tinh linh, chính hắn cũng tức đến mức muốn hộc máu vì hành động ngốc nghếch của em trai mình.
Nhóm tiểu yêu tinh thân thiện vây quanh rồng con, muốn làm bạn với thằng nhỏ, thế mà nhỏ này lại vỗ cánh một cái, hất tung tất cả những người bạn tương lai đi mất.
Hamon cong ngón tay, gõ mạnh vào đầu rồng con rồi nói: “Amanda, xin lỗi đi!”
Rồng trắng con biết mình đã gây họa, bèn cúi thấp đầu, thu cánh lại rồi cuộn đuôi, rúc thành một cục trông rất đáng thương.
Cậu… Cậu ta chỉ duỗi cánh ra một chút theo thói quen thôi, đâu biết các tiểu yêu tinh lại mong manh như vậy, chỉ vỗ cánh một cái đã bị cuốn bay mất.
Hiu~
“Hu oa, hu oa…”
Rồng con chỉ biết dùng tiếng rồng để cất lời xin lỗi.
Hamon ho nhẹ một tiếng, phiên dịch cho em trai: “Amanda biết sai rồi, thằng nhỏ sẵn sàng tặng mỗi tiểu yêu tinh một món quà để tạ tội.”
Rồng con ngốc nghếch, dễ thương bám sát vào chân anh trai, dè dặt ngẩng đầu cầu khẩn mọi người tha thứ.
Các tiểu yêu tinh suy nghĩ đơn giản, một khi đối phương đã xin lỗi thì họ cũng không so đo thêm làm gì.
Đại sứ thân thiện Angel rời khỏi bàn tay của Cite, bay đến trước mặt rồng con, dùng tiếng rồng mới học nói lắp bắp: “Cậu… Lợi hại thật đấy!”
Đều có cánh giống nhau, nhưng cánh của rồng mạnh mẽ, có thể trở thành vũ khí tấn công!
Dicio và Budno cũng bay tới, giơ ngón cái lên, khen ngợi: “Lợi hại, lợi hại!”
Không bao lâu sau, các tiểu yêu tinh khác cũng vây lấy rồng con.
“Lợi hại, lợi hại…”
Tiếng khen ngợi vang lên không dứt, rồng con nghe vậy thì nhếch miệng cười khoái chí: “Ngao ngao ngao~~”
Thư Lê ngồi khoanh chân trong lòng bàn tay Tinh Linh Vương, vẻ mặt đầy cảm khái.
Cùng ôm chân Phật học tiếng rồng cả đêm, sao các bé con yêu tinh khác đã nói được những câu đơn giản, còn cậu thì chỉ biết nói “xin chào”?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận