Đường đi dưới đáy hồ rất rộng, bốn người đi dàn thành hàng cũng không thành vấn đề. Trên bề mặt của tảng đá là những phù điêu chạm nổi, tạo thành một bức tranh dài khổng lồ kể về những truyền thuyết cổ xưa đầy cảm động.
Thư Lê rời khỏi vai của Tinh Linh Vương, cùng với các bé con yêu tinh khác bay dọc theo hành lang dài, thỉnh thoảng lại bay gần vách nước hai bên, tò mò chạm tay vào.
Sau đó, toàn thân cậu bị chìm trong nước.
“Ha ha ha… Thú vị quá!”
Những bé con khác thấy vậy thì cũng làm theo. Các bé dùng đôi tay nhỏ bé của mình liên tục chạm vào bức tường nước, rồi lại bị nước làm hoảng sợ, chạy loạn xạ khắp nơi. Cả những tinh linh và yêu tinh đi ngang qua cũng không tránh khỏi. May mắn là họ có ma pháp phòng ngự; nước chưa kịp dính lên người đã bị một lớp khiên vô hình chặn lại.
Sau khi chơi đùa thỏa thích, Thư Lê bay trở về vai của Tinh Linh Vương.
Quần áo có chống thấm nước nhưng tóc thì không, nên tóc cậu ướt sũng, nhỏ giọt rơi xuống người Tinh Linh Vương, những giọt nước trong suốt chảy dọc theo nếp gấp quần áo của y.
Tinh Linh Vương lấy ra một chiếc khăn nhỏ từ nhẫn trữ vật đưa cho bé con: “Lau đi.”
“Cảm ơn Vương!” Thư Lê nhận chiếc khăn to như chiếc áo choàng tắm nếu so với cậu, rồi dùng nó để lau mặt và lau tóc cho sạch sẽ.
Đoạn đường dưới đáy hồ dài khoảng một kilomet. Sau hơn mười phút đi bộ, cả đội cũng đến được đảo Guest giữa hồ.
Nhìn từ bên ngoài, đảo Guest cũng không khác gì các hòn đảo bình thường: những bờ đê cũ kỹ, rừng cây rậm rạp, con đường mòn đầy cỏ dại, dòng sông dẫn đến nơi không xác định và những tòa nhà cổ kính ẩn hiện sau rừng cây…
Thật không hiểu sao, một hòn đảo bình thường giữa hồ như thế này lại là nơi thiêng liêng để cúng tế các vị thần trong ngày Hạ Chí.
Năm cột trụ trời mà thiếu niên yêu tinh nhắc đến ở đâu?
Không thấy nó đâu cả!
Thư Lê vươn cổ ra, nghi hoặc nhìn quanh bốn phía.
Tinh Linh Vương tiến về phía trước vài bước, bước lên tảng đá hình lục giác, nâng pháp trượng trong tay lên và đọc một câu thần chú ngắn. Ngay lập tức, tảng đá hình lục giác phát sáng, hiện lên những hoa văn màu vàng và tạo thành một Ma Pháp Trận tuyệt đẹp.
Trận pháp phát ra ánh sáng, tập trung tại sáu góc rồi kéo dài thành sáu đường chỉ màu vàng.
Những đường chỉ vàng bắn lên như thể có thứ gì đó đã vỡ ra, trên không trung lóe lên những tia sáng đầy màu sắc.
Trong chớp mắt, toàn bộ hòn đảo giữa hồ bị bao phủ bởi một Ma Pháp Trận khổng lồ. Từ dưới nhìn lên, bầu trời xuất hiện những dải cực quang tuyệt đẹp với màu sắc rực rỡ, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo như một bữa tiệc thị giác, khiến người ta hoa mắt và say mê.
“Oa…”
Lần đầu tiên nhìn thấy trận pháp lớn như vậy, các tiểu yêu tinh ngẩng đầu lên ngạc nhiên.
Thư Lê đứng giữa trung tâm của trận pháp, bị ánh sáng chói loá bao quanh, cậu giơ tay che mắt lại theo phản xạ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trận pháp trên không trung dần dần mờ nhạt, biến thành vô số ánh sao rồi tan biến. Đảo Guest đã cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra diện mạo thực sự, toàn bộ hòn đảo thay đổi hoàn toàn.
Trên hòn đảo xuất hiện một quảng trường hình tròn, ở giữa hiện lên một bệ thờ hình vuông. Năm cột đá to lớn được bố trí xung quanh quảng trường, cao chót vót như những cột trụ trời chọc thủng bầu trời, đâm thẳng lên mây.
Phía trước quảng trường là một cái cầu thang đá với hàng trăm bậc thang. Đi đến cuối cầu thang đó chính là cung điện Milady mà các vị thần từng sống khi hạ phàm.
Sau khi Cuộc Chiến Của Các Vị Thần kết thúc, cung điện Milady đã bị bỏ hoang suốt hàng chục nghìn năm.
Dưới sự bảo vệ của Ma Pháp Trận, dù trải qua biết bao thiên niên kỷ, nơi đây vẫn đẹp đẽ, lộng lẫy như lúc ban đầu, không để lại nhiều vết tích của thời gian.
Mỗi năm vào ngày Hạ Chí, các tinh linh và yêu tinh trưởng thành sẽ đến hòn đảo giữa hồ để cúng tế, nên đã quen thuộc với mọi thứ ở đây.
Nhưng đối với các tiểu yêu tinh lần đầu đến hòn đảo này, mọi thứ đều mới lạ, khiến bọn nhỏ phấn khích bay đến quảng trường.
Thiếu niên yêu tinh bảo vệ các bé con, đôi cánh nhỏ nhắn của chúng phát sáng như một đàn đom đóm bay lượn giữa những bông hoa.
Thư Lê đã rời khỏi vai Tinh Linh Vương từ lâu và bay lượn cùng các bạn.
Các tinh linh và yêu tinh đến quảng trường ngay lập tức trở nên bận rộn, họ thực hiện nhiều loại ma pháp với kỹ năng điêu luyện.
Những chiếc lá rụng trên quảng trường và bàn thờ bị ma pháp hệ gió cuốn bay đi, để lộ ra phiến đá màu xanh da trời. Phiến đá này được ma pháp hệ nước rửa sạch sẽ, không còn lưu lại một vết bẩn nào.
Các tinh linh đứng trước trụ đá, rải xuống một số hạt giống và đọc thần chú ma pháp hệ cỏ. Hạt giống nảy mầm, mọc lên nhanh chóng từ lòng đất, thân cây leo quấn quanh cột đá, xoay tròn lên trên cao. Chỉ trong nháy mắt, cây đã leo lên hàng chục mét, lá cây rậm rạp, nở ra những đóa hoa nhỏ xinh đẹp, làm cho cột đá thêm màu sắc.
Các bé con yêu tinh vui mừng bay đến cột đá, lại gần những bông hoa xinh đẹp, ngửi được mùi hương trong lành tươi mát.
Thư Lê và Dicio cùng các bạn khác đậu trên cành dây leo của cột đá, ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt, sôi động của quảng trường từ trên cao.
Màn đêm buông xuống, mặt trăng có màu như một chiếc đĩa ngọc từ từ nhô lên cao, bầu trời đầy sao, từng làn gió thổi nhẹ qua làm người ta cảm thấy dễ chịu, thư giãn.
Bệ thờ chất đầy cành cây khô, một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống khiến chúng bùng cháy, chiếu sáng toàn bộ quảng trường.
Một bản nhạc du dương vang lên, nghi lễ quan trọng nhất trong ngày Hạ Chí bắt đầu.
Một vài tinh linh và yêu tinh ngồi ở một góc của quảng trường, cầm nhiều loại nhạc cụ khác nhau, tạo nên một bản giao hưởng rung động lòng người.
“Leng keng…”
Những nữ tinh linh xinh đẹp nắm lấy góc váy dài, bước chân trần trên nền đá sạch sẽ và nhảy múa nhẹ nhàng. Những chiếc chuông nhỏ đeo trên cổ tay và cổ chân phát ra âm thanh trong trẻo theo từng động tác của họ.
Những nam tinh linh đẹp trai vỗ tay, bước nhẹ tiến đến bên những tinh linh nữ mà họ yêu thích, lịch sự cúi chào, phối hợp nhảy với nhau tạo nên một điệu nhảy đôi.
Các yêu tinh cũng không nhàn rỗi; có người đi khiêu vũ, có người chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
Xung quanh quảng trường có nhiều bàn đá, sau khi được ma pháp hệ nước rửa sạch không còn một vết bẩn, các yêu tinh lấy thức ăn và rượu từ túi trữ vật ra, xếp ngay ngắn lên bàn.
Bụng của các bé con đã đói cồn cào. Khi ngửi thấy mùi đồ ăn, bọn nhỏ nhanh chóng bay đến bàn đá, mở đôi mắt to sáng long lanh nhìn chằm chằm vào những yêu tinh trưởng thành.
Các yêu tinh trưởng thành bị bộ dạng thèm thuồng của đám trẻ làm bật cười, bọn họ dịu dàng nói: “Qua bên kia rửa tay đi rồi quay lại đây ăn.”
Bên cạnh bàn đá có một chậu đá chứa nước sạch để mọi người rửa tay.
Các bé con lập tức bay đến chậu đá, bám vào chậu như những con bướm, thò tay vào rửa thật kỹ. Sau khi rửa tay xong, bọn nhỏ bay trở lại bàn đá và cầm lấy những món ăn yêu thích của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=42]
Budno là bạn nhỏ đầu tiên bay đến bàn, nhóc ta ôm lấy một quả màu đỏ mà ăn ngấu nghiến.
Yêu tinh trưởng thành thấy vậy, nhẹ nhàng xoa đầu nhóc mập: “Nhóc con, ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm.”
“Dạ dạ~” Budno vừa cắn vừa gật đầu, song tốc độ không hề chậm lại.
Thư Lê cầm lấy một quả đủ lớn, ngồi vào chiếc đĩa nhỏ ở góc bàn. Cậu nhã nhặn cắn từng miếng, mở to đôi mắt không chớp nhìn những đôi nam nữ đang khiêu vũ tại quảng trường.
Thật là một đêm náo nhiệt.
Thật là một bản nhạc tuyệt vời.
Thật là một chủng tộc tự do.
Chìm đắm trong khung cảnh kỳ ảo, tất cả đều diệu kỳ như một giấc mơ.
Sau khi ăn hết một quả, Thư Lê gần như no bụng. Cậu lấy chiếc khăn tay mà Tinh Linh Vương đã đưa rồi lau sạch nước trái cây dính trên tay.
Lau tay xong, cậu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tinh Linh Vương.
Trên quảng trường, có rất nhiều tinh linh và yêu tinh đang nhảy múa, ai nấy đều khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy, phần lớn bọn họ có mái tóc vàng, khiến cậu nhất thời không thể nhận ra Tinh Linh Vương.
Thư Lê quay đầu nhìn lại, thấy các bé con khác vẫn đang mải mê ăn uống thế là một mình bay về phía quảng trường.
Bay vòng quanh một lượt mà không thấy Tinh Linh Vương, cậu cảm thấy khó hiểu.
Trong dịp quan trọng như vậy mà Tinh Linh Vương không có ở đây sao?
“Sperion, em đang tìm Vương phải không?” Một giọng nói lười biếng vang lên bên tai Thư Lê. Cậu ngạc nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy một tinh linh tóc đen đang dựa vào cột đá.
“Elliott!” Thư Lê vỗ cánh, bay đến trước mặt anh: “Anh không đi khiêu vũ sao?”
Elliott mỉm cười: “Anh đang đợi bài nhạc tiếp theo.”
Thư Lê nghiêng đầu: “Có gì khác biệt vậy ạ?”
Elliott nháy mắt với cậu, giọng trêu chọc: “Tất nhiên là có rồi. Hiện tại là bài ⟪Ảo Ảnh Của Trăng⟫, thích hợp cho các cặp đôi khiêu vũ. Còn anh thì đang độc thân, nên không muốn tham gia.”
Thì ra là thế!
Thư Lê chợt hiểu ra.
Bảo sao trên quảng trường toàn các cặp đôi đang khiêu vũ; hóa ra bài nhạc đang phát là dành cho các cặp đôi.
“Không có tinh linh nào tỏ tình với anh sao?” Thư Lê tò mò hỏi.
Elliott buông tay: “Có lẽ là vì anh còn quá trẻ, họ nghĩ anh vẫn là một cậu nhóc.”
Thư Lê nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, do dự hỏi: “Vậy… Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Elliott không che giấu, thẳng thắn trả lời: “530 tuổi.”
Thư Lê: ⊙_⊙
530 tuổi mà vẫn bị chê là quá trẻ!
Vậy các tinh linh khác bao nhiêu tuổi?
Khoan đã, nếu cậu nhớ không nhầm, Elsa từng nói với cậu rằng Cây Mẹ Tinh Linh đã không sinh ra tinh linh nào mới trong hơn 500 năm qua.
Cho nên, Elliott có thể là… Tinh linh trẻ tuổi nhất trong tộc!
Bởi vì còn quá trẻ nên bị các tinh linh lớn tuổi hơn chê cũng là chuyện bình thường.
“Vậy còn các yêu tinh thì sao ạ?” Thư Lê lại hỏi.
Khi nãy vừa bay quanh quảng trường, cậu có thấy tinh linh và yêu tinh đang khiêu vũ với nhau.
Elliott thở dài: “Cho dù có những yêu tinh bằng tuổi anh nhưng… tính cách không hợp, thói quen sống cũng khác nhau nên rất khó để hòa hợp.”
“Ồ…” Thư Lê gật đầu hiểu ý. Chuyện tình cảm không thể ép buộc; chỉ khi thật sự hòa hợp mới có thể bền lâu.
“Vậy… Còn Vương thì sao?” Cậu ngập ngừng hỏi.
Tinh Linh Vương sống lâu như vậy, chắc hẳn đã có người thương!
Elliott giơ một ngón tay lên và lắc nhẹ: “Vương luôn độc thân đấy!”
Thư Lê kinh ngạc: “Tại sao?”
Thật sự vẫn còn độc thân sao? Vậy chẳng phải mấy vạn năm vẫn là… Khụ, xin lỗi, cậu không nên nghĩ như vậy, đây là bất kính với Tinh Linh Vương.
Elliott nhìn biểu cảm phong phú của tiểu yêu tinh, hứng thú hỏi: “Em thích Vương đúng không?”
Thư Lê không do dự mà trả lời: “Thích!”
Ai mà không thích Tinh Linh Vương chứ?
Đẹp trai, cao quý, tao nhã, mạnh mẽ, khiến mọi người ai cũng ngưỡng mộ.
Elliott lại hỏi: “Vậy em có muốn trở thành bạn đời của Vương không?”
Thư Lê kinh sợ mở to mắt, nhìn chằm chằm tinh linh tóc đen như đang nhìn một kẻ ngốc, lắp bắp nói: “Đương nhiên… Em không dám nghĩ tới!”
Tinh Linh Vương là một sự tồn tại thần thánh, làm sao cậu dám mạo phạm ngài ấy chứ!
Hơn nữa, hiện tại cậu chỉ là một yêu tinh nhỏ, sao Elliott có thể hỏi cậu như vậy được?
Elliott để mặc cho tiểu yêu tinh trừng mắt nhìn mình, cười mỉm: “Mọi người ai cũng không dám nghĩ tới.”
Thư Lê phồng má, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã…” Elliott gọi tiểu yêu tinh lại, tốt bụng gợi ý: “Nếu em muốn tìm Vương, có thể đến Thần Điện xem thử.”
“Thần Điện?” Thư Lê hoang mang.
Elliott chỉ tay về phía cung điện Milady phía trên cầu thang đá: “Mỗi năm vào ngày Hạ Chí, Vương đều đến Thần Điện để cầu nguyện các vị thần.”
Mặc dù không thể giao tiếp với thần linh được nữa nhưng đó là phong tục truyền lại từ xưa đến nay, không thể thay đổi.
Thư Lê nhìn theo hướng anh chỉ, thấy cung điện nguy nga ở phía cuối cầu thang đá.
Thần Điện này từng được các vị thần bảo hộ, giờ đây lặng lẽ đứng sừng sững dưới màn đêm trông đặc biệt vô cùng cô đơn.
Tinh Linh Vương đang cầu nguyện một mình ở Thần Điện sao?
Cậu không khỏi nhớ lại cảnh tượng mình từng nhìn thấy trong ảo ảnh.
Thiếu niên Tinh Linh Vương là đứa con mà thần Ánh Sáng yêu thương nhất, có thể tự do ra vào Thần Điện và cùng chơi với các vị thần.
Giờ đây, y không thể gặp lại các vị thần nữa, liệu y buồn không?
Thư Lê bay về phía trước nửa mét rồi đột nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Elliott hỏi.
Thư Lê mím môi nhìn cầu thang đá hơi tối và cung điện đen kịt, kiên quyết không thừa nhận mình có chút sợ bóng tối.
Elliott sao có thể không nhìn ra nỗi sợ của tiểu yêu tinh, cười hỏi: “Cần anh dẫn em qua đó không?”
“...Không cần!” Thư Lê từ chối ngay lập tức.
Ai mà biết được tinh linh không đứng đắn này có đưa cậu đến chỗ kỳ quái nào hay không.
Cậu quay lại bàn ăn, tìm các người bạn của mình.
“Dicio, Angel, Budno… Các cậu ăn no chưa?”
Dicio và Angel đều ợ một cái: “No rồi, no rồi.”
Bọn nhỏ ăn nhiều đến nỗi bụng đã no căng.
Budno cầm mỗi tay một chiếc bánh quy, phồng má và mơ hồ nói: “Chờ… Chờ tớ một lát.”
Mặc dù đã no rồi, nhưng nhóc ta vẫn muốn ăn thêm một chút nữa.
Thư Lê chỉ vào cung điện nơi xa xa hỏi: “Các cậu có muốn đi tới đó chơi không?”
Dicio mắt sáng lên: “Được nha!”
Hơn nữa, cung điện này khiến nhóc nhìn rất muốn khám phá!
“Đi chơi, đi chơi thôi~” Angel đồng ý cả hai tay. Đối với các bé con, ăn no rồi thì tiếp theo chính là đi chơi.
Budno do dự giữa đồ ăn và đi chơi, cuối cùng chọn đi chơi nhưng vẫn không nỡ buông cái bánh quy trong tay.
Các bé con yêu tinh khác có đôi tai rất thính, nghe thấy có trò vui, bọn nhỏ sao có thể bỏ qua.
“Sperion, tớ cũng muốn đi cùng bạn!”
“Tớ, tớ tớ còn có tớ…”
“Thần Điện tối quá, tớ có chút sợ……”
“Mọi người cùng đi sẽ không sợ nữa!”
“Đi nhanh, đi nhanh lên, Elsa mà tới nhất định sẽ không cho chúng ta đi đâu.”
Rất nhanh sau đó, một nhóm bé con yêu tinh do Thư Lê dẫn đầu đã bay về phía Thần Điện. Khi bay ngang qua mặt Elliott, Thư Lê quay đầu lè lưỡi với anh.
Những bé con yêu tinh khác cũng đồng loạt lè lưỡi với Elliott.
Elliott:...
Nhìn nhóm bé con yêu tinh trắng trẻo mũm mĩm, tay anh ngứa ngáy muốn bắt một đứa lên xoa xoa, đặc biệt là nhóc con mũm mĩm, mềm mại kia.
Khi những tiểu yêu tinh kia đã bay đi xa, bản nhạc ⟪Ảo Ảnh Của Trăng⟫ cũng kết thúc. Elliott đang định nhảy bài nhạc tiếp theo, vừa bước một bước, anh đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh bên cạnh, theo phản xạ quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt sắc bén của Cite.
“Ừm? Có chuyện gì sao?” Anh cười hỏi.
Cite nghiêm túc: “Cậu vừa nói gì với mấy đứa nhỏ à?”
Elliott tỏ vẻ vô tội, giơ tay lên: “Không có, tôi không nói gì cả.”
Cite cười lạnh: “Vậy sao? Vậy tại sao bọn nhỏ lại bay hết về phía Thần Điện rồi?”
Elliott khẽ ho một tiếng rồi nói: “Hình như Sperion đang tìm Vương, tôi chỉ tiện tay giúp một chút, nói cho em ấy biết Vương đang cầu nguyện ở Thần Điện ấy mà.”
Cite nheo mắt: “Ngoài điều đó ra, cậu còn nói gì khác không?”
Elliott lắc đầu, kiên quyết phủ nhận: “Không có.”
Cite hất cằm, mặt không biểu cảm lặp lại: “Vậy em có muốn trở thành bạn đời của ngài không?”
Elliott sửng sốt, đối diện với ánh mắt sắc bén của Cite, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ… Đặt một câu hỏi thôi.”
“Với một đứa bé mới chỉ sinh được bốn tháng…” Cite nắm chặt tay, không chút do dự đấm Elliott: “Mà lại hỏi một câu hỏi như vậy!”
Elliott nhận một đấm thật mạnh rồi lùi lại một bước, phản bác: “Nếu cậu đã nghe thấy, tại sao không ngăn cản?”
Cite lắc ngón tay hơi ửng đỏ của mình, liếc nhìn tinh linh tóc đen.
Không hổ danh là chiến sĩ tinh linh, cả người Elliott cứng như đá. Cite đánh anh, Elliott không những không bị thương mà ngược lại người bị thương lại chính là mình.
Cite nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn xem cậu rốt cuộc có thể vô lý đến mức nào.”
Elliott xoa xoa cái cằm vừa bị đánh, thừa nhận lỗi: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Cite hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Elliott nhìn bóng lưng anh, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Yêu tinh trưởng thành vốn nổi tiếng là những người bảo vệ các bé con của mình, nên cú đánh này chẳng hề oan uổng.
Ngoài ra, Sperion quả thật rất thú vị.
Thư Lê được Elliott cảm thấy thú vị đang dẫn những bé con yêu tinh bay về phía Thần Điện trên cầu thang đá.
Ban đầu cậu hơi lo lắng vì đường quá tối, nhưng vừa đặt chân vào cầu thang, các cột thấp hai bên liền lần lượt sáng lên như đèn cảm ứng, chiếu rọi con đường dẫn thẳng vào cung điện.
Ma pháp thực sự là một điều kỳ diệu.
Thư Lê cảm thán trong lòng, vỗ cánh nhanh hơn bay dọc theo cầu thang.
Các bé con yêu tinh khác cũng theo sát phía sau, ríu rít cười nói, khiến cầu thang thêm phần nhộn nhịp. Những tiểu yêu tinh nhút nhát khi thấy các cột đá phát sáng cũng không còn sợ hãi nữa mà dũng cảm bay lên phía trước.
Sau một thời gian, các tiểu yêu tinh đã đến được Thần Điện.
Trước cửa Thần Điện là sáu cột đá khổng lồ. Các tiểu yêu tinh lập tức im lặng, vẻ mặt nghiêm trang, lặng lẽ bước qua cánh cửa.
Thư Lê nghĩ rằng bên trong Thần Điện sẽ không có đèn vì từ ngoài nhìn vào chỉ thấy tối tăm và tĩnh mịch, nhưng không ngờ vừa bước vào đã thấy ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy và xa hoa.
Càng bay sâu vào bên trong, bầu không khí càng thêm trang nghiêm. Các bé con yêu tinh theo bản năng tụ lại gần nhau, rụt rè chẳng khác nào những chú chim nhỏ.
Trong đại sảnh là những bức tượng thần bằng đá sừng sững, sống động như thật, như thể các vị thần đang có mặt ở đây.
Thư Lê ngắm nhìn từng bức tượng, cảm thấy tay nghề của thợ điêu khắc quả nhiên tinh xảo. Họ nắm rõ từng đặc điểm của mỗi vị thần, giống hệt như những gì cậu đã thấy trong ảo cảnh.
Cậu tiến đến chỗ tượng của thần Ánh Sáng và quả nhiên tìm được Tinh Linh Vương.
Cậu nhìn thấy một tinh linh với mái tóc vàng óng ả thuần khiết hơn cả ánh trăng, trên người mặc bộ lễ phục tinh xảo trang trọng đang chắp tay nhắm mắt, đứng trước tượng thần thành tâm cầu nguyện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận