Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI XUYÊN THÀNH BÉ CON Ở VƯƠNG QUỐC TINH LINH

Chương 180

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:58:00
Falm dùng móng vuốt mũm mĩm nhét nốt nửa quả trái cây vào miệng, nhanh như chớp tiêu hủy toàn bộ "chứng cứ".

Trong đôi mắt xanh lục của Es loé lên ý cười, y dùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi thiếu niên đang định lên tiếng nhưng lại ngập ngừng.

“Nó là khế ước thú của cậu à?”

Thư Lê giật mình, trả lời thuận theo ý của y: “Phải! Nó là thú khế ước của mình.”

Cậu bước nhanh tới bên cạnh Falm, ngồi xổm xuống, nhấc nó lên đặt vào bàn tay mình rồi vò vò: “Nó tên Falm, là một bé thú con, tính cách hiền lành. Cậu xem, mình xoa nó thế này mà nó vẫn chẳng giận chút nào.”

Tiểu ma thú màu đỏ bị cậu vò đến mức đầu óc quay cuồng, nó không vui giơ cặp chân trước ngắn tũn quơ quào phản đối nhưng hoàn toàn không gây nên được chút sát thương nào.

Es tiến lại gần, quỳ một gối xuống, vươn tay chạm vào chiếc sừng trên đỉnh đầu tiểu ma thú: “Đây là con non của Hỏa Long Địa Tích nhỉ?”

Falm đang uốn éo thì bị sờ trúng sừng, lập tức cứng đờ người, trừng to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông tóc vàng ngay trước mặt.

Cái gì… Ý gì đây?

Nó bị cảnh cáo.

Vì sao?

Rõ ràng nó chỉ ngủ một mạch cả ngày trong ấn ký Thần Lửa, vừa tỉnh dậy thì ló đầu ra vòi tiểu yêu tinh cho ăn. Nghe thấy tiếng gõ cửa, giác quan nhạy bén mách bảo rằng người ngoài kia là người quen nên nó mới chẳng thèm trốn, cứ thế nghênh ngang ngồi xổm giữa thảm mà gặm trái cây.

Thế mà người quen kia lại xuất hiện với một gương mặt xa lạ, khiến nó sững sờ. Ngay sau đó, khi nghe cuộc trò chuyện giữa tiểu yêu tinh và người đàn ông tóc vàng, ma thú đã vượt cấp 10 tỏ vẻ rất bối rối.

Hai người này đang làm gì vậy?

Ngay sau đó, Tinh Linh Vương lại dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào chiếc sừng của nó, một lần nữa đưa ra lời cảnh cáo khiến nó hoàn toàn choáng váng.

“Đúng rồi.” Thư Lê vừa vuốt dọc lớp vảy trên lưng tiểu ma thú, ánh mắt dịu dàng, giọng nói mang theo chút xót xa: “Nó vừa chào đời đã bị thú cái vứt bỏ, nằm thoi thóp trong bụi cỏ. May mà mình gặp được nên mới mang về nuôi. Sau này nó tự nguyện ký khế ước, trở thành thú khế ước của mình. Ngoài cái tật ăn khỏe ra thì chẳng có vấn đề gì cả.”

Falm: “...”

Es bóp thử chân trước ngắn mũm mĩm của tiểu ma thú màu đỏ, nói: "Chờ nó trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành một ma thú rất mạnh.”

"Mượn lời chúc của cậu.” Thư Lê cười hì hì, thả Falm xuống đất rồi giục thiếu niên tóc vàng: “Cậu mau đi tắm đi! Lát nữa mọi người đến đông đủ thì chúng ta sẽ chia tiền thù lao.”

Es nhìn đống tiền vàng dưới chân, gật đầu: "Được.”

Y đứng dậy, cởi mũ trùm của áo choàng, để lộ ra pháp bào hoa lệ nhưng đã hơi rách, gấu áo dính đầy bụi bặm.

Thư Lê thầm nghĩ.

Chẳng trách đám cướp lại muốn cướp đồ của y, chỉ cần nhìn bộ pháp bào này cũng đủ biết đắt đỏ đến cỡ nào.

"Trong thùng ở nhà tắm có nước sạch.” Cậu nhiệt tình nói: “Có cần mình dùng ma pháp để lấy cho cậu ít nước nóng không?”

Es nói: "Tôi tắm nước lạnh là được rồi.”

Thư Lê khẽ nhíu mày: "Tắm nước lạnh dễ nhiễm lạnh rồi bệnh lắm.”

Es ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Vậy thì phiền cậu rồi, Sperion.”

"Không phiền, hì hì." Thư Lê lập tức đứng dậy, cầm lấy pháp trượng tựa vào tường, đi đến cửa phòng tắm rồi đọc hai câu thần chú.

Chẳng bao lâu sau, trong nhà tắm liền xuất hiện một quả cầu nước và một quả cầu lửa lơ lửng.

"Chờ cậu cởi xong quần áo thì gọi cho mình, mình cho quả cầu nước xối nước xuống là tắm được rồi.”

"Cảm ơn.” Es đi vào phòng tắm, lịch sự đóng cửa lại.

Thư Lê cầm pháp trượng đứng đợi ngoài cửa, chờ một hai phút thì nghe thấy tiếng Es vọng ra từ trong. Cậu lắc nhẹ pháp trượng một cái, để quả cầu nước biến thành vòi hoa sen.

Rất nhanh, trong phòng tắm vang lên tiếng nước "ào ào”.

Thư Lê đặt pháp trượng về lại góc tường, ngồi xuống đối diện với Falm trên tấm thảm.

Falm nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.

"Hú vía thật!" Thư Lê nói nhỏ, rồi đưa tay chọc chọc vào cái bụng tròn vo của nó: "Cậu chỉ biết ăn ăn ăn mà thôi.”

Falm quay đầu ngó ngó phòng tắm rồi lại tiểu yêu tinh đang bị lừa quay mòng mòng.

Thôi được rồi, nó coi như chưa thấy gì hết.

"Cho ta một quả nữa đi.” Tiểu ma thú được một tấc lại muốn tiến một thước.

Muốn bịt miệng nó, ít nhất cũng phải có chút đền bù chứ!

Thư Lê liếc nhìn phòng tắm, lập tức lấy một quả Kuku ra đưa cho nó: "Ăn nhanh lên.”

Falm ôm lấy trái cây, sung sướng gặm lấy gặm để.

Thư Lê ngồi xếp bằng, bắt đầu tỉ mẩn phân loại một trăm đồng tiền vàng. Cậu vừa phân xong thì tiếng gõ cửa vang lên.

Lần này chắc chắn là các bạn nhỏ đến rồi.

Thư Lê lập tức đứng dậy ra mở cửa.

Quả nhiên, năm anh bạn nhỏ đều đã tắm rửa xong, cả người sạch sẽ thơm tho đứng trước mặt cậu.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=180]


“Sperion, chúng tớ xong cả rồi!” Budno vui vẻ nói.

“Es về rồi sao?” Angel trông thấy đôi giày dính đầy cỏ khô ở chỗ cửa ra vào.

"Ừ.” Thư Lê nghiêng người nhường đường: "Cậu ấy còn đang tắm, chúng ta đợi một lát nhé.”

Dicio ra hiệu: "Ok.”

Kumandi vừa bước vào đã nhìn thấy tiểu ma thú màu đỏ đang ngồi xổm trên thảm liếm móng vuốt, liền giật mình: “Sao nó lại ở ngoài này?”

Thư Lê lại ngồi xếp bằng trên thảm, duỗi ngón tay chọc bụng Falm: "Khế ước thú mà, ngủ đủ rồi thì bò ra vòi ăn thôi."

Kumandi nghe hiểu hàm ý trong lời cậu, không hỏi thêm gì nữa.

Dicio và Budno trông thấy Falm thì thi nhau giành ôm.

Falm lúc thì ở tay tiểu yêu tinh này, lúc lại bị truyền sang tay tiểu yêu tinh khác, bị vuốt ve từ đầu đến đuôi, không sót chỗ nào.

Nó vẫy đuôi trong tuyệt vọng, đợi đến khi bọn họ chơi đủ rồi mới vỗ cánh bay lên nóc tủ.

Angel ngồi bên cạnh Thư Lê, nhìn thấy một trăm đồng tiền vàng được chia thành mười chồng, mỗi chồng có mười đồng vàng được xếp ngay ngắn.

Amanda ợ một cái, xoa cái bụng căng phồng của mình. Sau khi trở về phòng, cậu ta không chỉ tắm rửa mà còn ăn một con cá biển dài cả thước, cuối cùng cũng cảm thấy no bụng.

Budno ngáp liên tục. Nếu không phải vì chia tiền thù lao thì hắn ra đã nằm sấp ra giường ngủ rồi.

Nói thật, chia tiền sao không để mai tính?

Theo như Dicio nói thì lần đầu tiên kiếm được tiền từ việc làm nhiệm vụ ở thế giới loài người, hưng phấn đến không ngủ được.

Budno cạn lời, đành cố chống mắt tỉnh táo đến bây giờ.

Mười phút sau, Es tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm.

Hành lý của y đều bị bọn cướp lấy mất, trên người không một xu dính túi, cũng chẳng có tiền mua quần áo mới. Thế nên sau khi tắm xong, y thuận tay giặt sạch quần áo bị bẩn rồi dùng ma pháp hệ gió hong khô.

Sau khi được giặt, pháp bào khôi phục lại màu sắc vốn có. Nếu không nhìn kỹ phần gấu áo rách tả tơi thì trông chẳng khác gì đồ mới.

Không thể không nói, ngoại hình của Es vô cùng xuất sắc. Tóc vàng như tơ, da trắng hơn tuyết, đường nét khuôn mặt rõ ràng và đôi mắt sâu thẳm như ngọc lục bảo. Trên người y toát ra khí chất tao nhã của một quý tộc, ngồi cùng nhóm yêu tinh mà cũng chẳng hề thua kém chút nào.

Thư Lê suy đoán, nhất định là y đến từ một gia đình quý tộc của đế quốc Izerafa. Nếu là dân thường, e rằng rất khó có được khí chất đặc biệt như vậy.

Không phải cậu khinh thường dân thường, mà là những người từng tiếp xúc qua, chưa ai có vẻ gì giống Es cả.

“Es, mau tới đây.” Thư Lê vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

"Được.” Es đi đến, bắt chước dáng ngồi của cậu, ngồi xếp bằng xuống.

Thư Lê liếc nhìn đôi chân dài của y, thầm ghen tị. Cao thật tốt, chân cũng dài hơn người ta cả khúc.

Sau khi ổn định lại suy nghĩ, cậu nói: "Tiền thù lao là một trăm đồng tiền vàng nhưng bọn mình có bảy người, chia đều không tiện, nên tớ nghĩ thế này… mỗi người lấy mười đồng."

Thư Lê đẩy bảy chồng đồng vàng tới trước mặt mỗi người, còn lại ba chồng ở giữa thì y đẩy một chồng tới trước mặt Es.

"Nếu Es không nhắc, bọn mình cũng chẳng ai nghĩ ra chuyện làm nhiệm vụ để kiếm tiền. Chia thêm cho cậu mười đồng vàng, không ai phản đối chứ?”

Thông tin là cơ sở quan trọng cho việc đưa ra quyết định.

Từ khi Es gia nhập, cuộc hành trình của họ trở nên thú vị hơn nhiều, đồng thời cũng hòa nhập tốt hơn với thế giới loài người.

Y lấy thêm mười đồng vàng là điều đương nhiên.

Nhóm tiểu yêu tinh và rồng nhỏ nhất trí gật đầu.

Nhưng mà Es lại từ chối: "Không cần, tôi lấy như các cậu là được rồi.”

Thư Lê phồng má, kiên quyết đặt chồng vàng trước mặt Es: “Cậu không nhận là xem thường bọn mình.”

"Đúng thế, xem thường bọn tớ!”

Dicio, Angel và Budno nhất loạt phụ họa ủng hộ “anh lớn” của mình.

Kumandi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Es.

Amanda phản ứng chậm một nhịp, gật đầu nhắc lại: "Đúng, xem thường bọn mình!”

Bị sáu đôi mắt trong veo mà kiên định nhìn chăm chăm, Es bất đắc dĩ đành nhận lấy số vàng kia.

Thư Lê giãn mày ra, mỉm cười vỗ vai y: "Thế mới là anh em tốt chứ.”

Es nghiêng đầu nhìn chỗ vai vừa bị vỗ, nghi hoặc hỏi: "Anh em tốt?”

Thư Lê nghiêm túc nói: "Tiểu đội Ánh Sáng là một nhóm nhỏ đoàn kết, vinh nhục có nhau. Chúng ta giống như người thân, không phân biệt lẫn nhau, là bạn tốt, là anh em tốt cùng nhau tiến bước. Es, cậu có bằng lòng chính thức gia nhập nhóm của bọn mình chứ?”

Cậu vươn tay ra với thiếu niên tóc vàng.

Buổi trưa vì cần lập nhóm để nhận nhiệm vụ nên họ mới tạm thời thêm Es vào. Nhưng sau một ngày đồng hành, cả cậu và các bạn nhỏ đều đã thừa nhận nhân phẩm và năng lực của Es.

Es không do dự, nắm chặt tay của cậu: "Vinh hạnh của tôi.”

"Quá tốt rồi!” Thư Lê vui vẻ cười: "Từ nay về sau, chúng ta là anh em tốt rồi!”

"Bốp bốp bốp…” Angel vỗ tay: “Es, hoan nghênh cậu gia nhập nhóm của bọn mình!”

"He he, tớ đã nói Es sẽ đồng ý mà.” Budno xoa mũi.

Mặc dù Kumandi vẫn còn dè chừng con người nhưng vì trước mắt, Es không có biểu hiện gì kỳ lạ nên anh cũng tạm thời chấp nhận để y trở thành một mảnh ghép của tiểu đội Ánh Sáng.

Sau khi mọi người phấn khích xong, Thư Lê tiếp tục xử lý hai mươi đồng vàng còn lại.

"Tớ muốn dùng những đồng vàng này làm quỹ chung của nhóm.”

Nơi này còn cách Trung Đình rất xa, tiền đi lại, tiền ăn, tiền ở,... Trừ vào trong quỹ chung sẽ dễ tính toán sổ sách hơn.

Những người khác không có ý kiến gì, đề nghị này được thông qua suôn sẻ.

Sau khi phân chia xong phần thưởng, mấy bạn nhỏ đã buồn ngủ từ lâu liền chúc nhau ngủ ngon, mang tiền của mình theo rồi lần lượt rời đi.

Thư Lê cất ba mươi đồng vàng vào ba lô của mình. Là đội trưởng, cậu chịu trách nhiệm giữ quỹ chung.

Cậu duỗi người ngáp một cái, nói với Es: "Chúng ta mau lên giường ngủ nào!”

Không ngủ thì trời sắp sáng mất rồi.

Nói xong, chẳng đợi Es trả lời, cậu đã vén chăn, đập nhẹ lên gối rồi tự nhiên chui vào nằm.

Es vẫn ngồi nguyên trên thảm không nhúc nhích.

Thư Lê đã nằm yên trong chăn, thấy “bạn cùng phòng” chưa có động tĩnh thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên tóc vàng ngồi xếp bằng trên thảm, dáng vẻ như đang chuẩn bị bước vào trạng thái thiền định

“Es, cậu không định đi ngủ sao?” Thư Lê nghiêng người chống đầu, ngơ ngác hỏi.

Giường rất lớn, dư sức cho hai người ngủ.

Falm đang giả vờ ngủ trên nóc tủ cũng mở mắt, vỗ cánh bay xuống thảm, bước từng bước bằng bốn chi ngắn ngủn đến bên cạnh Es, cái đuôi mập ú quét qua ngón chân của y.

Es vươn tay chạm vào chiếc sừng trên đầu nó, dịu giọng nói với Thư Lê đang nằm trên giường: "Tôi ngồi thiền là được rồi.”

"Như vậy sao được?” Thư Lê kinh ngạc ngồi bật dậy: “Thiền định sao mà thoải mái bằng nằm trên giường chứ?”

Tấm chăn trượt xuống, mái tóc nhuộm đen của cậu xõa mềm, quần áo rộng rãi, cổ áo trễ xuống để lộ xương quai xanh tinh xảo.

Tiểu yêu tinh không hề đề phòng bạn tốt của mình chút nào.

Hoặc nói đúng hơn là, cậu thường xuyên ngủ chung giường với bọn Angel nên chẳng hề cảm thấy hai người ngủ chung một giường có điều gì kỳ quái.

Es im lặng một chốc, dưới sự thúc giục của cậu, y từ từ đứng dậy, ngón tay thon dài cởi cú pháp bào, để lộ chiếc áo lót trắng tinh bên trong.

Tác giả có lời muốn nói:

Falm: Tặc tặc, xì xì~

Bình Luận

0 Thảo luận