Muốn giết chết một Pháp Thánh chỉ bằng một thanh kiếm không phải chuyện dễ dàng.
Thế nhưng, nếu trên chuôi kiếm được khảm ma pháp cực phẩm, khi đâm xuyên qua trái tim Pháp Thánh và đốt cháy linh hồn của đối phương thì Pháp Thánh đó chắc chắn sẽ phải chết.
Đây cũng chính là lý do vì sao Myron Crowe lại gào thét thảm thiết.
Là một pháp sư vong linh, lão từng sử dụng hắc ma pháp để giết hại vô số người, gây nên biết bao thảm án kinh hoàng. Cũng vì những hành vi cực đoan ấy mà lão đã bị rất nhiều quốc gia trong lục địa phát lệnh truy nã.
Do đó, lão kết giao với toán hải tặc, chỉ cần hành tung của lão mập mờ thì đống lệnh truy nã kia cũng gần như vô dụng.
Hơn ba trăm năm trước, Myron Crowe từng giao đấu với chiến binh tinh linh sẽ giết mình hôm nay.
Khi ấy, vị tinh linh này đã cùng một nhóm các nhà thám hiểm loài người giong buồm ra khơi, xuất phát từ cảng của Đế quốc Izerafa đến những hòn đảo nhỏ chưa ai biết tới ở phương Bắc, băng qua vùng biển Baltic nơi toán hải tặc hoành hành.
Do thiếu vong linh, Myron Crowe và toán hải tặc đã cướp bóc các con tàu qua lại và tình cờ đụng phải đội tàu của nhóm thám hiểm.
Đó là thất bại duy nhất trong đời lão, cũng là lần đầu tiên lão nhận ra tinh linh có thể giả dạng thành loài người để ngao du trên lục địa.
Có tinh linh cấp bậc Pháp Thánh tương trợ, nhóm thám hiểm đã thoát kiếp nạn, toán hải tặc cướp bóc bọn họ đều bị giết chết, còn lão thì nhảy xuống biển lẩn trốn, may mắn giữ được mạng.
Trong suốt hơn ba trăm năm qua, Myron Crowe vẫn luôn ôm mối hận muốn trả thù tên tinh linh đã khiến mình chịu nhục. Lão nhiều lần phái người đến lục địa tìm kiếm tung tích, nhưng cuối cùng lại chẳng thu về được kết quả gì.
Lần này, khi Roald đề nghị đổi tuyến đường đến Rừng Rậm Yêu Tinh, vì luôn tâm niệm báo thù nên lão lập tức tán đồng.
Không ngờ thần Vận Mệnh lại trêu ngươi Myron Crowe, khiến lão một lần nữa chạm mặt tên tinh linh tóc đen ấy.
Kẻ địch gặp nhau, hận thù bừng đỏ trong mắt.
Ngay khi vừa giao chiến, Myron Crowe kinh hãi nhận ra rằng trong khi tinh linh đã vươn tới cấp bậc Pháp Thần, thì lão vẫn còn quanh quẩn mãi ở cấp Pháp Thánh.
Khoảng cách thực lực quá lớn khiến lão ghen ghét đến phát điên.
Khi thanh kiếm của tinh linh xuyên qua trái tim Myron Crowe, lão đã biết mình khó thoát khỏi cái chết.
Thế nhưng, pháp sư vong linh tuyệt đối không bao giờ dễ dàng chấp nhận số phận như vậy.
Trong mắt Myron Crowe thoáng qua một tia dị thường, lão bỗng quay phắt đầu lại, nở nụ cười âm hiểm với Elliott.
“Cùng đi chết đi...”
Pháp sư vong linh gầm rống dữ dội, vô số khói đen phun trào từ cơ thể như những con rắn hung ác, lao thẳng về phía Elliott.
Elliott giật mình tỉnh táo, nhưng khi muốn thu kiếm để rút lui thì đã quá muộn.
“Khiên Thánh ánh sáng, hãy ngăn lại tất thảy bóng tối...”
Một câu thần chú giản đơn bất ngờ vang lên, quanh thân Elliott tức thì sáng rực một tấm khiên ánh sáng tựa như vỏ trứng, ngăn chặn làn khói đen xâm nhập.
Khói đen va chạm với khiên ánh sáng lập tức bị bắn ngược trở về, cuồn cuộn quấn lấy chính pháp sư vong linh.
Myron Crowe bị khói đen phản cắn tức khắc chìm trong bóng tối. Tiếng “răng rắc, răng rắc” ghê rợn vang lên như thể một loài gặm nhấm đang nhai nuốt, vọng giữa bờ biển tĩnh lặng khiến ai nghe cũng phải rùng mình sởn gáy.
Một lát sau, khi làn khói đen tan biến, pháp sư vong linh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn sót lại trên bãi biển những “trang bị” rơi vãi gồm chiếc áo choàng xám tro rách nát, cây pháp trượng đen thui, túi trữ đồ cùng vài ma cụ khác.
Elliott thở phào một hơi rồi ngoảnh về phía Tinh Linh Vương đang cưỡi trên lưng thú một sừng, kính cẩn hành lễ: “Tạ ơn Vương đã cứu con một mạng.”
Vừa rồi quả thực quá nguy hiểm, anh đã đánh giá thấp sự xảo quyệt của pháp sư vong linh và suýt nữa rơi vào bẫy của lão.
Thú một sừng ung dung bước tới chỗ Elliott như đang dạo chơi trong sân vắng, với bốn chân thon dài, nó chuẩn xác tránh qua những xác hải tặc nằm la liệt trên mặt đất.
Khi đến trước mặt Elliott, nó dừng lại, khẽ kêu từng tiếng “xì xì” khiến Elliott buồn bực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=60]
Anh bị một con thú một sừng chế nhạo.
Tinh Linh Vương nhìn chằm chằm vào tinh linh tóc đen với ánh mắt sắc bén, giọng đầy nghiêm khắc: “Bất cứ lúc nào cũng không được khinh địch.”
Elliott ngượng ngùng, đầu cúi thấp, đôi tai nhọn cũng cụp xuống: “Vương dạy đúng ạ, lần này là do con đã quá kiêu ngạo.”
Thấy anh đã nhận ra lỗi sai, giọng điệu của Tinh Linh Vương cũng hòa hoãn hơn: “Không được có lần sau nữa.”
“Vâng.” Elliott nghiêm túc đáp.
Thư Lê nhìn vị tinh linh tóc đen bị Vương răn dạy chẳng khác nào học sinh tiểu học thì cảm thấy vô cùng mới lạ.
Elliott vốn là chiến binh tinh linh trẻ tuổi nhất và xuất sắc nhất của tộc, có tài năng vượt trội, vậy mà cũng có lúc phải cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi.
Nhóm tiểu yêu tinh ngồi trên đầu thú một sừng đồng loạt nhìn Elliott không chớp mắt.
Dicio, Angel và Budno thì ngạc nhiên, cái miệng nhỏ há hốc, trong khi Kumandi đã biến trở về hình dáng nhỏ bé của mình thì không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.
Elliott vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp mấy đôi mắt trong sáng đang tò mò nhìn chằm chằm, khóe miệng anh khẽ run.
Nhưng da mặt anh vốn dày, rất nhanh đã nở nụ cười rạng rỡ: “Này mấy nhóc, thấy bọn em bình an vô sự thì đúng là tốt quá rồi.”
“Là Vương đã cứu bọn em đó!” Budno lớn tiếng.
“Còn có cả Kumandi và Sperion nữa, bọn họ dũng cảm lắm!” Angel vội bổ sung.
“Kumandi sẽ biến to ra đó!” Dicio hào hứng khoa tay múa chân.
Seal, Ivy và Anna bay tới, chưa kịp hành lễ với Tinh Linh Vương thì đã nghe ba tiểu yêu tinh mỗi đứa một câu miêu tả hành trình chạy trốn của mình.
Tuy rằng thông tin có phần rời rạc, nhưng cũng không khó để hình dung ra mức độ nguy hiểm khi ấy.
Ôi, thần Ánh Sáng trên cao!
Một pháp sư vong linh khác, vậy mà lại chính là tinh linh hắc ám gian ác!
Sau khi bị tinh linh hắc ám chặn lại giữa đường, bốn tiểu yêu tinh vẫn không từ bỏ. Nhờ vào lòng dũng cảm và trí tuệ, bọn nhỏ đã liều mình chạy trốn suốt cả chặng đường, kiên trì chờ đến khi Tinh Linh Vương tới mới hóa nguy thành an.
Quả thực không hề dễ dàng.
Vì để bảo vệ các tiểu yêu tinh khác, Kumandi đã đột phá giới hạn, giải phóng sức mạnh căn nguyên sớm hơn.
Anh mới 15 tuổi mà đã là Ma Pháp Sư cao cấp, điều này vô cùng hiếm có.
Ngay cả Elliott có thiên phú dị bẩm cũng phải đến 20 tuổi mới đạt tới cấp bậc này.
Song, xét đến việc Kumandi ngày ngày khắc khổ học tập, cái này cũng không khó để hiểu.
Có thiên phú, lại thêm sự chăm chỉ tích lũy từng chút một, việc anh thành công thăng cấp vốn dĩ là lẽ thường tình.
Còn về Sperion, sau khi biết Kumandi bị ngất xỉu, cậu đã chủ động tiếp cận tinh linh hắc ám, suýt nữa thì bị bóp nát đầu, thực sự khiến mọi người sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Anna nghĩ lại mà vẫn hãi hùng, nước mắt rưng rưng. Nếu không phải Thư Lê còn đang ngồi trên vai Tinh Linh Vương, chắc hẳn cô đã sớm chạy đến ôm chầm lấy cậu, mạnh mẽ xoa nắn rồi dụi người vào cậu vài cái.
“Sperion dũng cảm quá.” Ivy cảm thán.
Một tiểu yêu tinh mới 5 tuổi, đối mặt với kẻ địch tàn bạo mà chẳng khóc, chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn lanh lợi tận dụng điều kiện của mình để chiến đấu đến cùng, thật sự khó tin nổi.
Nhớ lại hồi họ còn nhỏ, nào có từng trải qua chuyện như vậy? Nếu gặp phải tình huống tương tự, chắc chắn họ đã bị dọa đến ngây người, làm gì còn dám liều mình chiến đấu.
Thư Lê được khen, liền xấu hổ trốn vào trong tóc của Tinh Linh Vương.
Cậu vốn chẳng dũng cảm chút nào.
Nếu không có Kumandi làm tấm gương sáng, liều mình che chở ở phía trước thì cậu đã sớm game over rồi.
Hơn nữa, một yêu tinh mà ngay cả câu thần chú cũng không đọc đúng thì thật sự chẳng có năng lực gì.
Kumandi rơi vào hôn mê, bọn Dicio thì còn nhỏ như vậy, cậu không còn lựa chọn nào khác, đành phải liều lĩnh “được ăn cả, ngã về không”.
Bây giờ nhớ lại, chỉ thấy bản thân đã hành động hấp tấp quá mức.
Nếu như vương miện hoa nhỏ không phát huy tác dụng, nếu như Tinh Linh Vương không đến kịp, thì đầu của cậu đã bị tinh linh hắc ám bóp nát bét rồi.
Thư Lê vô thức rùng mình.
Thân hình nhỏ bé dần dần tựa vào cổ Tinh Linh Vương, theo bản năng tìm đến hơi ấm.
Tinh Linh Vương cảm giác có một vật nhỏ dán vào bên cổ, sắc mặt thoáng trở nên hiền hòa.
Elliott nhướng mày, liếc nhìn nhóc con đang bám chặt lấy Vương, lập tức hiểu ý rồi mỉm cười.
Sau khi nhận được tin tức ma thuật từ Anna, anh đang tuần tra ngay gần đó. Khi biết có kẻ xâm nhập ở bờ biển gần cây Amethyst, anh lập tức dịch chuyển tới, trên đường đi còn sử dụng ma pháp tâm linh tương thông để báo cáo tình hình với Tinh Linh Vương.
Chuyện có liên quan đến tiểu yêu tinh, tuyệt đối không thể qua loa.
Đặc biệt, Sperion lại là một trong số đó.
Dựa theo mức độ coi trọng của Vương dành cho Sperion mà nói, chắc chắn sẽ không để cậu rơi vào nguy hiểm.
Sau khi Elliott truyền lại tin tức xong, anh liền tới bờ biển, tập trung đối phó với pháp sư vong linh.
Không ngờ vào giây phút cuối cùng lại suýt nữa thất bại, là một tinh linh được Vương chúc phúc, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Khi Sperion xấu hổ thì còn có thể trốn vào trong tóc Vương, nhưng anh thì không thể, chỉ đành khiêm tốn tiếp thu lời phê bình của Vương.
Còn bị một con thú một sừng chế nhạo.
“Xi~”
Thú một sừng vung vẩy cái đuôi mềm mại, xinh xắn của mình.
Elliott: …
“Thưa Vương, chúng ta nên xử lý xác của bọn hải tặc này thế nào ạ?” Seal nhíu mày hỏi.
Tuy rằng yêu tinh ghét việc giết chóc nhưng bọn họ lại căm thù những kẻ xâm nhập đến tận xương tủy. Những xác chết nằm rải rác trên bãi cát trông vô cùng chướng mắt.
Tinh Linh Vương quay đầu lại, nhìn về con tàu hải tặc cách đó không xa, giọng trầm xuống: “Để chúng trở về với biển rộng đi.”
“Vâng.” Seal và các yêu tinh khác kính cẩn đáp lời.
Rất nhanh, các yêu tinh trưởng thành đã bắt tay vào dọn dẹp bãi biển. Nhờ có ma pháp giúp đỡ, công việc được tiến hành nhanh chóng, xác của toán hải tặc đều bị ném lên boong con tàu gỗ.
Khi họ chuẩn bị dùng ma pháp đẩy con tàu hải tặc mắc cạn trở lại biển khơi thì Thư Lê bỗng cất tiếng:
“Chờ… chờ một chút đã ạ!”
“Bé con sao thế?” Anna ôn hòa hỏi.
Thư Lê thò cái đầu nhỏ ra từ mái tóc của Tinh Linh Vương, do dự nói: “À… Chúng ta không lên tàu khám xét sao? Có thể có kho báu đó.”
“Kho báu!” Đôi tai của ba tiểu yêu tinh lập tức dựng đứng, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy.
Gần đây, họ đã nghe kể nhiều câu chuyện xưa về các nhà thám hiểm nên vô cùng hứng thú với kho báu. Khi nghe Sperion nói trên tàu hải tặc có thể có kho báu, đám nhỏ liền chớp chớp đôi mắt to, đồng loạt nhìn về phía Tinh Linh Vương đầy mong chờ.
Elliott vuốt chiếc cằm bóng loáng: “Hải tặc cướp bóc khắp nơi, có lẽ trên tàu thật sự có kho báu.”
Ivy hỏi: “Hay chúng ta… Lên xem thử?”
Tuy rằng họ vốn không có hứng thú với kho báu của loài người, nhưng vẫn muốn thỏa mãn sự tò mò của các bé con.
Tinh Linh Vương gật đầu: “Đi thôi!”
“Tuyệt vời…” Nhóm tiểu yêu tinh vui vẻ đập tay vào nhau.
Thư Lê bay khỏi vai Tinh Linh Vương, đi cùng các bạn nhỏ, kéo theo Kumandi, theo sau các tinh linh trưởng thành, hào hứng tiến vào khám phá con tàu hải tặc.
Con tàu này vô cùng lớn, có thể chứa đến bốn, năm trăm người, thuộc loại tàu khổng lồ dùng cho những chuyến hải trình xa.
Bọn họ tránh những xác chết trên boong tàu rồi tìm được lối vào khoang bên dưới.
Bên trong khoang tàu tối om, Seal niệm câu thần chú chiếu sáng, đầu ngón tay phát ra một quả cầu ánh sáng, trở thành ngọn đèn dẫn đường.
Có anh đi trước nên cả đoàn di chuyển rất thuận lợi. Trong khoang tàu không một bóng người, vẫn chưa ai phát hiện ra bất kỳ món đồ quý giá nào.
Sau khi tìm kiếm qua rất nhiều phòng khác, Thư Lê hoàn toàn thất vọng.
Anna không chịu nổi khi thấy tiểu yêu tinh buồn bã. Nhân lúc Tinh Linh Vương còn đang đi cuối hàng, cô nhanh chóng vươn tay xoa cái đầu nhỏ của Thư Lê một phen.
“Á?”
Thư Lê ngẩng lên nhìn cô.
Anna mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp, điềm nhiên nói: “Đừng buồn, chúng ta vẫn chưa kiểm tra tầng trệt mà.”
Thư Lê vuốt lại mấy sợi tóc bị cô làm rối, “ồ” một tiếng, nhưng không còn ôm hy vọng gì nữa.
Tầng trệt vốn là phòng của các thuyền viên bình thường, chắc chắn không thể có kho báu.
Nhưng dù sao thì đã tới rồi, cứ coi như đi tham quan vậy.
Rất nhanh họ đã đi xuống tầng trệt. Lối xuống chỉ có một chiếc cầu thang hẹp, khiến các yêu tinh và tinh linh trưởng thành di chuyển hơi khó khăn, tuy nhiên điều này lại chẳng làm khó được nhóm tiểu yêu tinh.
Kumandi gan dạ bay xuống trước, Thư Lê cũng không do dự mà theo sát ngay sau.
“A, chờ bọn tớ với...”
Ba tiểu yêu tinh còn lại khẽ kêu lên, vỗ cánh rồi chui qua khe hở mà xuống.
Ivy bật cười: “Mấy bạn nhỏ nôn nóng quá.”
Anna khẽ chớp mắt: “Tớ cũng đi trước đây.”
Nói rồi, cô bỗng bộc phát sức mạnh căn nguyên, trong chớp mắt khôi phục lại kích thước chỉ lớn bằng bàn tay, lướt qua cánh tay Ivy, bay thẳng xuống cầu thang.
Ivy: = =+
Elliot lắc đầu, nghiêng người sang một bên, làm động tác mời đầy lịch thiệp để Tinh Linh Vương đi trước.
Thế nhưng, Tinh Linh Vương đứng yên trước cửa cầu thang, không hề nhúc nhích.
“Vương?” Elliot nghi ngờ gọi.
Tinh Linh Vương khẽ nhíu mày: “Ta cảm nhận được hơi thở của rồng.”
“Gì cơ ạ?”
Elliot sững người, ngay lúc ấy bỗng nghe thấy những tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ các tiểu yêu tinh dưới tầng trệt.
“Oa! Ở đây có rồng con! Còn có bé người cá nữa này!”
“Trời ơi! Bọn họ bị nhốt trong lồng sắt, đáng thương quá!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận