Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI XUYÊN THÀNH BÉ CON Ở VƯƠNG QUỐC TINH LINH

Chương 51

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:36:17
Buổi luyện tập ma pháp kết thúc, ma lực trong cơ thể Thư Lê đã tiêu hao sạch sẽ không còn chút nào, cậu mệt đến mức sức cùng lực kiệt. Trong khi những tiểu yêu tinh khác nhanh chân chạy đến nhà ăn dùng bữa, cậu vẫn ngồi bệt dưới đất, không nhúc nhích.

Cite bay đến, quan tâm hỏi han: “Cần anh đưa em đến nhà ăn không?”

“Không, không cần đâu.” Thư Lê chậm rãi xua tay, khẽ nói: “Em chỉ… Hơi mệt thôi, nghỉ một lát là được rồi.”

Cậu không ngờ việc tiêu hao ma lực trong cơ thể còn khiến mình mệt hơn cả khi triệu hồi nguyên tố tự nhiên. Thể lực lẫn ma lực đều cạn kiệt, đến nỗi cánh cũng chẳng còn sức vỗ nổi.

Thế nhưng, tiểu yêu tinh cũng cần thể diện, làm sao có thể để thầy giáo đỡ mình bay đi được?

Thư Lê vờ như vẫn ổn, gắng gượng nở một nụ cười tươi.

Cite nhận ra sự bối rối của bạn nhỏ nhưng không vạch trần, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, chờ cậu hồi lại sức.

“Muốn ăn hoa quả gì không?” Anh lấy từ trong túi trữ đồ ra một quả đỏ nhỏ rồi đưa cho Thư Lê.

Thư Lê liếm liếm môi, không cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của đồ ăn, bèn nhận lấy và nói: “Em cảm ơn.”

Cậu nâng quả đỏ nhỏ trong tay, không nhịn được liền cắn một miếng.

Ôi, vừa ngon vừa đã khát, hạnh phúc quá đi!

Quả đỏ nhỏ không lớn, chỉ hai ba miếng đã hết sạch. Dù chẳng thể lấp đầy cái bụng, nhưng Thư Lê đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, tựa như cả cơ thể lẫn tinh thần đều được khôi phục thêm đôi chút.

Cậu ngẩng đầu nhìn Cite, ánh mắt đầy biết ơn: “À thì…”

“Sao thế?” Cite thấy đứa nhỏ cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi liền mỉm cười bảo: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, chỉ cần là chuyện mình biết thì anh chắc chắn sẽ nói cho em.”

Thư Lê gãi gãi sau ót: “Thì là… Trong tiết âm nhạc sáng nay, em đã gảy một bài thơ ca rồi lại bị lạc vào ảo cảnh.”

Cậu kể rõ đầu đuôi ngọn ngành khung cảnh đã nhìn thấy trong ảo cảnh lại cho Cite nghe.

Dòng sông rộng thênh thang, cỏ lau như sóng vàng, chàng trai tóc nâu choàng áo trắng dường như người đó đã trông thấy cậu, gọi cậu một tiếng “tiểu yêu tinh”.

Nhờ gần đây học ngôn ngữ chung của đại lục, cậu đã nghe hiểu lời người đó nói.

Vì quá ngạc nhiên nên cậu đã quên luôn cả việc gảy đàn, ảo cảnh ngắn ngủi đó liền biến mất.

Đây là lần thứ hai “người” trong ảo cảnh phát hiện sự tồn tại của cậu.

Lần đầu tiên là vào ngày Hạ Chí năm năm trước, trong lâu đài Thủy Tinh ở Vương Quốc Tinh Linh, khi nghe tiếng đàn Tinh Linh Vương gảy, ý thức của cậu đã tiến vào một ảo cảnh kỳ diệu, cậu trông thấy thần Ánh Sáng, Tinh Linh Vương và cả thần Bóng Tối.

Sau khi thoát khỏi ảo cảnh, cậu kể lại cho Tinh Linh Vương về những gì mình nhìn thấy trong đó. Tinh Linh Vương nói đó là vào một ngày Hạ Chí nọ hơn mười ngàn năm về trước, khi đó y vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ một vệt sáng hay một con côn trùng nhỏ nào.

Dù rằng như vậy, nhưng Thư Lê có thể khẳng định mình trong ảo cảnh không phải người quan sát mà là người tham dự.

Bằng không, sao có thể có sự trùng hợp đến mức cả hai lần bị lộ đều bị “người” trong ảo cảnh phát hiện?

Nghe xong những lời Thư Lê nói, Cite hơi cau mày, trầm ngâm suy nghĩ.

Cuộc gặp gỡ của Sperion trong ảo cảnh quả thực rất đặc biệt, không chỉ riêng anh mà cả những yêu tinh hay tinh linh khác cũng đều chưa từng gặp phải tình huống tương tự như vậy.

Ảo cảnh là ảo cảnh, ngay cả khi trông thấy những cảnh tượng đã từng xảy ra trong quá khứ thì chúng vẫn là giả. Hiện tại và quá khứ cách nhau một dòng sông thời gian dài dằng dặc, vốn không thể giao nhau.

Thật không thể ngờ được một bé con lại gặp phải chuyện này.

Đương nhiên Cite cũng không cho rằng cậu bé đang nói dối.

Bởi cái đó không cần thiết.

Yêu tinh và tinh linh đều không giỏi việc nói dối, càng không thích lừa gạt người khác.

Thư Lê hơi thấp thỏm nhìn Cite đang trầm ngâm.

Vấn đề cậu gặp phải trong ảo cảnh… Rất khó giải thích sao?

Chàng thanh niên khoác áo choàng trắng hôm nay cậu gặp không biết là người thuộc thời đại nào, anh vừa cầm pháp trượng còn giắt cả trường kiếm, trông rất kỳ quái.

Theo lời miêu tả của Thư Lê, Cite đã đoán được đại khái vị trí của ảo cảnh.

“Chuyện xưa về một thiếu nữ tinh linh và một kiếm sĩ loài người bắt đầu từ dòng sông Bakart, chỉ có khúc giữa sông là mọc đầy cỏ lau. Người mà em nhìn thấy hẳn là một ma kiếm sĩ song tu cả ma pháp và kiếm thuật.”

“Ồ!” Thư Lê chống cằm suy đoán: “Anh ấy là vị kiếm sĩ trong câu chuyện xưa đó sao?”

Cite lắc đầu: “Seider chỉ là một Đại Kiếm Sư thôi.”

Seider chính là tên của chàng kiếm sĩ trong truyền thuyết kia. Nếu là ma kiếm sĩ, vậy thì không thể là Seider.

“Em nói trên chiếc áo choàng trắng của anh ta có một huy hiệu phải không?” Cite sờ cằm, hỏi tiếp: “Còn nhớ hoa văn chứ?”

“Em nhớ!” Thư Lê lập tức lấy quyển sổ nhỏ và bút lông từ trong nhẫn trữ vật ra, lật sang một trang mới. Cậu nhắm mắt lại trong chốc lát, vận dụng kỹ năng suy tưởng vừa học được để nhớ lại chi tiết về chiếc huy hiệu.

Một lát sau, cậu cầm bút vẽ lại. Chẳng bao lâu sau, một pháp trận đồ đằng ma pháp đã hiện ra trên trang giấy.

“Đây là… Huy hiệu của Học viện Ma pháp Saint Velia.” Cite vô cùng ngạc nhiên.

Học viện Ma pháp Saint Velia là một học viện được thành lập bởi Pháp Thánh sau khi ông trở thành người đứng đầu Trung Đình. Trong suốt hai ngàn năm lịch sử, học viện đã đào tạo vô số ma pháp sư ưu tú; một số ma pháp sư xuất chúng thậm chí còn để lại dấu ấn đậm nét trong dòng chảy lịch sử. Thế nhưng, anh chưa từng nghe nói có Ma Kiếm Sĩ nào đặc biệt xuất sắc cả.

Thư Lê đặt bút xuống, ngắm nhìn huy hiệu đẹp mắt trên giấy rồi nói: “Vậy có nghĩa là, ma kiếm sĩ trong ảo cảnh đó… Là học viên của Học viện Ma pháp Saint Velia sao?”

Cite gật đầu: “Chỉ có học viên của học viện mới có thể mặc pháp bào có huy hiệu của trường.”

Thư Lê trầm ngâm một lát, lại cầm bút lên phác họa, lần này là cả một chiếc pháp bào.

Dù cậu không giỏi vẽ phác họa, nhưng thông qua nét vẽ mang phong cách manga, cậu vẫn tái hiện được chi tiết kiểu dáng của pháp bào.

Vẽ xong, cậu ngẩng đầu đầy mong đợi nhìn Cite.

Trang phục sẽ thay đổi theo sự phát triển của thời đại, nhân loại luôn yêu thích việc thiết kế, mỗi thời đại đều lưu hành những kiểu dáng riêng.

Đồng phục cũng không ngoại lệ.

Chỉ cần nhìn vào kiểu dáng và hoa văn của chiếc pháp bào, cũng có thể đoán ra nó thuộc về thời đại nào, cách đây bao lâu.

Cite chăm chú quan sát bức vẽ một lúc rồi lắc đầu, nói: “Anh không hiểu rõ về sự phát triển trang phục của loài người. Ít nhất thì khi anh đến lục địa rèn luyện, pháp bào của Học viện Ma pháp Saint Velia không phải kiểu này.”

“Ồ…” Thư Lê cụp tai, từ từ gấp quyển sổ lại.

Cite không nỡ để nhóc con thất vọng, bèn nói: “Em đưa anh bức tranh này, anh đi hỏi thử Julia xem sao.”

Julia là đại sư dệt vải của tộc yêu tinh, am hiểu tường tận lịch sử trang phục của các tộc. Có lẽ cô sẽ biết chiếc pháp bào này đến từ thời đại nào.

“Vâng ạ!” Đôi tai nhọn của Thư Lê lập tức dựng thẳng lên. Cậu nhanh nhẹn, dứt khoát xé tờ giấy có vẽ pháp bào và huy hiệu rồi đưa cho Cite.

Cite cẩn thận cất tờ giấy đi, khóe môi khẽ cong: “Còn chuyện gì nữa không?”

Thư Lê do dự một lát rồi hỏi: “Ma pháp có thể… Xuyên qua thời không không ạ?”

Thực ra cậu đã muốn hỏi điều này từ lâu, chỉ là vẫn luôn không biết diễn đạt cụm từ “xuyên qua thời không” bằng tiếng tinh linh như thế nào. Đến giờ, khi đã học được kha khá tiếng tinh linh, cậu cuối cùng cũng tìm ra từ ngữ phù hợp.

Sau khi thoát khỏi ảo cảnh sáng nay, cậu lại càng muốn xác nhận xem liệu tình huống khi đó có phải là xuyên qua thời không hay không.

Nếu đúng là như vậy, thì sau này cậu có thể thuận lợi trở về thế giới ban đầu rồi.

Chuyện này vô cùng quan trọng đối với cậu.

“Hả? Xuyên qua thời không?” Dường như Cite đã hiểu lầm ý cậu: “Em muốn hỏi về việc vượt qua không gian sao? Kiểu như thế này…”

Anh niệm một thần chú đơn giản, rồi trong nháy mắt biến mất ngay trước mắt Thư Lê.

“Hả!” Thư Lê mở to mắt, hốt hoảng nhìn đông ngó tây tìm bóng dáng Cite.

“Anh ở đây.”

Giọng Cite truyền xuống từ phía trên. Thư Lê ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy anh đang dang rộng đôi cánh, lơ lửng giữa không trung.

Chỉ trong một cái chớp mắt mà đã di chuyển hơn mười mét.

Đây chính là dịch chuyển tức thời sao?


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=51]


Lợi hại quá!

Thư Lê xoa xoa tay, ánh mắt sáng ngời, mong đợi nhìn anh: “Vậy… vậy còn thời gian thì sao ạ? Ví dụ như anh của ngày hôm nay có thể quay trở về quá khứ hay đến tương lai không? Còn nữa, còn nữa… giả sử tồn tại hai thế giới, liệu có thể dịch chuyển từ thế giới này sang một thế giới khác không?”

Cậu vừa khoa tay múa chân vừa nói, càng lúc càng hưng phấn, khiến Cite nghe mà ong hết cả đầu.

“Dừng, dừng, dừng…” Cite đáp xuống mặt đất, giơ hai tay làm động tác ra hiệu cho nhóc con yên tĩnh lại.

Thư Lê đành ngậm miệng, phồng má, đôi mắt xanh nhạt mở to, ngập tràn vẻ vô tội.

Cite cố nén lại cơn thèm muốn véo má cậu, trầm ngâm nói: “Xuyên qua thời gian e rằng hơi khó. Cho đến giờ, anh vẫn chưa từng thấy loại ma pháp nào liên quan đến thời gian. Còn việc xuyên qua hai thế giới… Ý em là hai thế giới nào? Thiên Giới với Nhân Giới hả?”

Anh ngừng lại một lát rồi thở dài: “Chỉ có thần linh mới có thể xuyên qua hai thế giới, còn chúng ta thì không thể. Ngay cả Tinh Linh Vương… nếu không có lối đi nối liền hai thế giới thì cũng chẳng thể di chuyển tùy ý.”

Thư Lê nghiêm túc lắng nghe, trong đầu cẩn thận phân tích lại một lần những lời Cite vừa nói, sau đó rút ra kết luận.

Ma pháp có thể dịch chuyển tức thời trong cùng một không gian và thời gian, nhưng tuyệt đối không thể xuyên qua thời gian, chứ đừng nói đến việc vượt sang một thế giới khác.

Cậu muốn trở về thế giới ban đầu. Nếu một ngày nào đó có thể gặp được thần linh, cậu nhất định sẽ hỏi các ngài xem liệu có thể giúp mình hay không.

Vậy thì, làm sao mới có thể gặp được thần linh?

Chỉ có một con đường... Trở nên mạnh mẽ hơn!

Chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, cậu mới có thể tự quyết định số phận của chính mình.

Thư Lê đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đặt ra cho bản thân một mục tiêu nhỏ… trước hết phải trở thành Pháp Thần.

Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, cậu dang đôi cánh mỏng như tầng sa sau lưng, định bay đến nhà ăn của trường để ăn cơm.

Trò chuyện với Cite lâu như vậy, mặt trời đã khuất núi từ bao giờ.

“Sperion…”

Bất chợt, tiếng gầm vang dội của Budno truyền đến khiến đôi tai cậu khẽ run lên.

Ngẩng đầu nhìn, Thư Lê thấy ba tiểu yêu tinh đang vỗ đôi cánh nhỏ, hối hả bay về phía sân luyện tập ma pháp.

“Quả nhiên Sperion vẫn còn ở đây!” Angel reo lên, càng lúc càng tăng tốc.

Thế nhưng, dù Angel bay rất nhanh thì Dicio còn nhanh hơn, đôi cánh vỗ dồn dập như cánh ve, vọt thẳng lên trước.

Cite đang bay quanh Thư Lê, cười nói: “Các bạn nhỏ đến tìm em kìa.”

Thư Lê có chút bối rối, không hiểu vì sao mọi người lại vội vàng đến tìm mình như thế.

“Sperion, bọn tớ còn tưởng cậu đi lạc rồi chứ.” Dicio là người đầu tiên bay đến bên cậu, đôi mắt màu hồng ngọc đã ầng ậc nước.

Chiều nay bọn họ luyện tập ma pháp suốt, vừa mệt vừa đói. Vất vả lắm mới bay được đến nhà ăn của trường thì lại phát hiện không thấy Sperion đâu. Họ liền đi hỏi hết mọi người, nhưng chẳng ai biết gì.

Có tiểu yêu tinh đoán rằng nhất định cậu còn đang trên đường đến nhà ăn, có kẻ lại chắc rằng cậu đã quay về ký túc xá trước. Họ cứ thế đợi mãi, đợi đến khi thức ăn đã dọn lên bàn mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Sperion đâu.

Dicio không thể chờ thêm được nữa, quyết định rời khỏi nhà ăn để đi tìm anh lớn.

Các tiểu yêu tinh khác tranh nhau muốn đi theo, nhưng nhóc từ chối thẳng, nói rằng một mình đi là được rồi. Dù sao thì mọi người đều đang đói, chuyện trước mắt vẫn là phải lấp đầy cái bụng thì mới có sức mà làm việc.

Thế nhưng Angel và Budno lại khăng khăng đòi đi cùng, Dicio đành bất đắc dĩ đồng ý.

Ba tiểu yêu tinh mỗi người cầm hai quả, vừa ăn lót dạ một chút vừa men theo con đường cũ trở lại.

Cả quãng đường, cả bọn vừa tìm vừa gọi, càng nghĩ càng thấy sợ... Sợ rằng có con chim khổng lồ mù quáng nào đó đã cắp mất Sperion đi rồi.

Cuối cùng, khi đến sân luyện tập ma pháp, họ mới tìm thấy Sperion.

Ba người bạn nhỏ lập tức vây quanh Thư Lê, cậu một câu, tớ một câu, lo lắng không thôi. Thư Lê nghe mà cảm động vô cùng.

“Tớ xin lỗi… đã để các cậu phải lo lắng rồi…” Nói rồi cậu dang tay ôm chặt lấy bọn họ, còn cọ mạnh một cái.

Dicio và Angel còn chưa được cọ cho đủ thì Budno đã uốn éo chen tới, đẩy cả hai ra ngoài.

Dicio: ╰_╯

Angel: ~_~

Sao có thể để nhóc mập độc chiếm anh lớn chứ?

Đương nhiên là phải đẩy lại rồi.

Chẳng mấy chốc, ba người bạn nhỏ chen chúc xô đẩy nhau, còn Thư Lê thì bị ép đến mức suýt tróc da. Cậu đành quả quyết lùi về sau, nhường lại “chiến trường” cho bọn họ.

“Ha ha…” Cite bật cười thành tiếng, bị đám nhóc con đáng yêu chọc cười.

Thư Lê bất đắc dĩ dang hai tay ra nhưng trong lòng lại hơi do dự.

Mặc dù cậu luôn cảm thấy bản thân chỉ là một vị khách qua đường đến từ thế giới khác, nhưng… Khi đã để lại những mối liên hệ sâu sắc với những người bạn nơi đây, liệu cậu còn có thể rời đi mà không chút lưu luyến không?

***

Ba ngày trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến cuối tuần.

Thư Lê giống như học sinh tiểu học lần đầu được đi tham quan, háo hức đến mức tối cũng không sao ngủ được.

Sau khi viết xong nhật ký, cậu nằm trên giường trở mình liên tục, khi thì nghĩ xem con đường đến cây Amethyst có xa không, khi thì tự hỏi trên đường sẽ gặp phải ma thú thú vị nào, liệu chúng có giống như ngài rắn lớn, bề ngoài dữ tợn nhưng trong lòng ấm áp, thân thiện với yêu tinh hay không.

Suy nghĩ vẩn vơ suốt cả đêm, cuối cùng cậu cũng chợp mắt được, nhưng lại là một giấc ngủ đầy ác mộng.

Vì đã hẹn nhau chắc chắn phải tập hợp trước Trung Tâm Nhiệm Vụ trước khi mặt trời mọc nên Thư Lê đã đặc biệt đến nhờ đồng hồ báo thức chạy bằng cơm Sif đến gọi cậu và ba anh bạn nhỏ thức dậy.

Khi Sif gõ mỏ vào cửa sổ phòng Thư Lê, cậu đang nằm mơ đánh nhau với quái thú.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thư Lê mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu tóc rối bời như ổ quạ. Cậu lê vào phòng tắm, không hề bất ngờ khi trông thấy trong gương là đôi mắt gấu trúc to tướng.

Chuẩn bị xong xuôi và chắc rằng đã mang đủ đồ dùng, Thư Lê vừa gặm một quả lớn cho bữa sáng vừa bước ra ngoài liền gặp Dicio và Angel cũng mang đôi mắt gấu trúc giống mình.

“Chào… Chào buổi sáng…” Angel ngáp dài.

“Chào buổi sáng.” Dicio gặm xong trái cây, còn ợ một cái thật to. Để tiết kiệm thời gian, nhóc đã chuẩn bị một quả lớn, loại ăn cái là đủ no.

“Chào buổi sáng.” Thư Lê nhìn chung quanh: “Budno đâu rồi?”

Không lẽ nhóc mập kia vẫn còn đang ngủ đấy chứ?

Dicio và Angel lắc đầu, ý bảo họ cũng vừa bước ra ngoài.

Thế là ba tiểu yêu tinh cùng bay về phía phòng ngủ của Budno. Quả nhiên, cả bọn thấy Sif vẫn đang không ngừng mổ vào cửa sổ.

Nhìn thấy họ, Sif “chiếp” một tiếng, tỏ ý nó cũng hết cách rồi.

Thư Lê đỡ trán.

Tối qua, họ còn lo nhóc mập ham ngủ này chẳng dậy nổi nên đã dặn đi dặn lại là phải ngủ sớm dậy sớm, tuyệt đối không được đến muộn.

Kết quả là, nhóc ta vẫn ngủ quên mất tiêu.

Hít một hơi thật sâu, Thư Lê giơ tay gõ mạnh vào cửa phòng nhóc mập.

“Rầm rầm rầm…”

“Budno… Dậy đi…”

Cậu vừa gõ vừa gọi.

Budno đang mơ một giấc mơ đẹp, xung quanh toàn là đồ ăn ngon. Ngay lúc nhóc ta sắp được nếm món mứt quả đỏ ngọt ngào thì bỗng dưng nghe thấy tiếng Sperion vang lên, nhóc mập lập tức giật mình tỉnh giấc.

“Budno, nếu cậu không dậy thì bọn tớ sẽ kệ cậu đấy!” Dicio hét toáng lên.

Budno bị dọa đến nỗi cả người run bần bật, ngã nhào từ trên giường xuống.

“Uỵch…”

Như một chiếc bánh dày rơi bịch xuống sàn nhà.

May mắn là sàn có trải thảm lông nên không bị đau. Nhóc ta luống cuống bật dậy, vừa nhớ ra hôm nay phải vào rừng rậm làm nhiệm vụ liền hoảng loạn hẳn lên.

“Tớ… Tớ dậy rồi đây! Tớ dậy rồi đây!”

Hu hu…

Rõ ràng tối qua đã đi ngủ sớm, vậy mà hôm nay vẫn ngủ quên được chứ!

Sau một hồi lục đà lục đục, cuối cùng Budno cũng sửa soạn xong. Tóc buộc đuôi ngựa thì xiêu vẹo, phía sau còn rũ xuống một nhúm tóc to, nhóc ta ngượng ngùng bước ra ngoài.

“Tớ… Tớ xin lỗi…” Nhóc ta xấu hổ nhìn ba người bạn nhỏ.

Thư Lê không chịu nổi bộ dạng nhếch nhác ấy, bèn đưa tay buộc lại tóc đuôi ngựa cho nhóc mập.

“Mang đủ mọi thứ rồi chứ?” Cậu hỏi.

“Đủ rồi, đủ rồi!” Budno giơ ngón tay mập ú khoe chiếc nhẫn trữ vật.

Kể từ khi nhận nhiệm vụ, ngày nào nhóc ta cũng sắp xếp đồ đạc, đồ gì mang được là mang hết, nhất là đồ ăn.

Mặc dù Kumandi đã dặn chỉ cần mang vừa đủ thực phẩm, nhưng Budno lo chẳng đủ phần mình nên cứ lén mang thêm chút nữa.

Lo trước khỏi họa!

“Vậy thì đi thôi!” Thư Lê ngẩng đầu nhìn bầu trời đã hửng sáng, thúc giục cả nhóm.

Khu ký túc xá và khu buôn bán cách nhau khá xa, với đôi cánh của họ, dù bay nhanh nhất cũng phải mất ít nhất 20 phút.

Nếu Budno chịu thức dậy đúng giờ thì thời gian đã dư dả hơn nhiều.

Đáng tiếc, nhóc ta lại ngủ quên mất.

Mà chuyện đã lỡ rồi thì chỉ còn cách tăng tốc, cố gắng bay đến Trung Tâm Nhiệm Vụ trước khi mặt trời ló dạng.

“Chiếp chiếp chiếp…”

Thư Lê bỗng nghe thấy tiếng chim hót. Không phải Sif, mà là chim mập.

Mắt cậu lóe sáng, sao cậu lại quên mất tổ của chim mập ở ngay gần khu ký túc xá cơ chứ.

Lúc này, tại quảng trường nhỏ trước Trung Tâm Nhiệm Vụ, đã có rất nhiều đội ngũ tụ tập chuẩn bị xuất phát. Phần lớn trong số họ là yêu tinh trưởng thành, chỉ có số ít là vị thành niên. Dù vậy, cho dù là vị thành niên thì tuổi ít nhất cũng phải từ trên 20 đến dưới 100.

Những thiếu niên yêu tinh mới hơn 12 tuổi đã bắt đầu nhận nhiệm vụ như Kumandi thì hiếm có như lông phượng vảy rồng.

Tính đến hiện tại, ở quảng trường chỉ có mình anh là thiếu niên yêu tinh 15 tuổi.

Lần này, trong đội ngũ thu thập cỏ tinh linh ngoài Kumandi ra còn có ba yêu tinh trưởng thành khác, tuổi trong khoảng từ 150 đến 180, vẫn thuộc hàng rất trẻ đối với yêu tinh.

Ngoài nhiệm vụ thu thập, bọn họ còn định nhân tiện cầu nguyện để xin một nhánh cây Amethyst.

Các nhánh cây mọc ở những phần khác nhau của cây Amethyst có chất lượng chênh lệch rõ rệt, không phải lần nào cầu nguyện cũng có thể nhận được nhánh cây tốt nhất.

Yêu tinh muốn chế tạo một pháp trượng cao cấp thì cứ cách một khoảng thời gian là phải đến cầu nguyện với cây Amethyst.

Nếu may mắn thì có thể cầu được nhánh cây cực phẩm.

Mà đã là yêu tinh, ai lại chẳng mong có được thứ tốt nhất.

Mắt thấy mặt trời sắp lên mà vẫn chưa thấy bóng dáng bốn đồng đội nhỏ đâu, một yêu tinh trưởng thành cuối cùng không nhịn được nữa, quay sang hỏi thiếu niên yêu tinh.

“Kumandi, em có chắc đám nhóc kia dậy nổi không?” Người hỏi là một yêu tinh trưởng thành đeo một chiếc vòng trán bạc, mặc áo choàng màu xanh lam và có đôi mắt màu vàng nhạt.

Kumandi bình tĩnh, đáp: “Cứ tin vào Sperion.”

Ba tiểu yêu tinh khác có thể sẽ ngủ nướng nhưng Sperion chắc chắn không.

Từ khi quen biết đến tận bây giờ, cậu vẫn luôn là một tiểu yêu tinh có tính kỷ luật.

“Kiên nhẫn xíu đi Seal.” Một yêu tinh trưởng thành tóc vàng ngắn cười híp mắt, khoác vai bạn đồng hành: “Mấy bạn nhỏ có ngủ nướng cũng chẳng sao, nhiệm vụ lần này của chúng ta vốn không gấp mà.”

Seal cau mày, hơi ghét bỏ mà đẩy anh ra: “Tớ biết rồi.”

“Seal, Ivy, lát nữa đám nhóc đến, các cậu phải thân thiện một chút đấy nhé.” Yêu tinh trưởng thành mặc áo choàng trắng đứng bên cạnh Kumandi khoanh tay, nói với vẻ lười biếng.

Seal thì không nói cười tùy tiện, còn Ivy lại quá nhiệt tình, cả hai giống như hai thái cực đối lập.

Ivy lập tức làm ra vẻ phóng đại, cười hì hì: “Tớ gặp ai cũng cười, thái độ đó chẳng tốt sao? Ngược lại là Anna đấy, cậu đừng có nhân cơ hội mà véo má mấy tiểu yêu tinh mũm mĩm nhé.”

Anna thích nhất là đùa giỡn các bé con yêu tinh, số tiểu yêu tinh “xui xẻo” rơi vào tay cô cũng chẳng ít đâu!

Ngay cả Kumandi hồi nhỏ cũng từng không thoát khỏi sự “chăm sóc” đặc biệt ấy.

Anna nhe răng, cười dịu dàng.

Kumandi khẽ mím môi, lặng lẽ bước sang bên cạnh một bước, cố giữ khoảng cách an toàn với Anna.

Anna chỉ biết thở dài.

Nhóc con càng lớn càng bớt đáng yêu.

Lại đợi thêm một lát, đội ngũ trên quảng trường càng lúc càng thưa dần. Mắt thấy mặt trời sắp ló dạng mà mấy đồng đội nhỏ vẫn chưa tới.

“Ờ thì…” Ivy vừa định nêu ý kiến thì đột nhiên trên bầu trời vang lên tiếng chim hót “chiếp chiếp chiếp”.

“Hả? Chim mập!” Mắt Anna giật giật, cô nghĩ chim mập như vậy, khi véo hẳn sẽ rất đã.

Kumandi ngẩng đầu, chăm chú nhìn bốn con chim mập, trong đôi mắt tím lóe lên ý cười.

“Đám nhóc tới rồi.”

“Hả? Ai…” Ivy ngơ ngác, mắt mở trừng trừng, nhìn bốn con chim mập đáp xuống quảng trường nhỏ khiến các yêu tinh khác hốt hoảng tản ra.

“Coóc coóc coóc.”

Chim mập nhắc nhở các tiểu yêu tinh trên lưng đã đến nơi rồi.

Thư Lê cọ cọ vào bộ lông mềm mại, sau khi nói lời cảm ơn xong thì liền nhảy xuống khỏi lưng chim mập rồi nhanh chóng chạy đi tìm Kumandi. Khi thấy thiếu niên yêu tinh tóc đen đang đứng trước cửa Trung Tâm Nhiệm Vụ, cậu liền gọi to: “Kumandi ơi! Bọn em tới rồi nè!”

Bình Luận

0 Thảo luận