Bé con yêu tinh thức tỉnh nguyên tố ma pháp trong Thần Điện khiến tất cả tinh linh và yêu tinh đều hoảng sợ.
Phải biết rằng, các bé con thậm chí còn chưa được nửa tuổi, vậy mà lại đồng loạt thức tỉnh khi không có sự hướng dẫn của yêu tinh trưởng thành.
Chuyện này chưa từng có trong lịch sử!
Khi các bé con yêu tinh đi theo Tinh Linh Vương và Elsa trở lại quảng trường, bọn nhỏ lập tức bị một nhóm người vây quanh, nhận được sự quan tâm nồng nhiệt.
Các tinh linh và yêu tinh đều kinh ngạc khi biết Sperion đã thức tỉnh ma pháp toàn hệ.
“Ôi, thần Ánh Sáng! Điều này thật không thể tin nổi!”
“Kế sau Vương, chúng ta đã nghênh đón bé yêu tinh đầu tiên sở hữu ma pháp toàn hệ rồi.”
“Sperion, em quả là một cậu bé may mắn.”
“Thật không hổ là bé con được Vương chúc phúc, nhóc sẽ có một tương lai tươi sáng lắm đấy!”
“Các bé con đều rất giỏi!”
Các giáo viên yêu tinh ôm lấy từng bạn nhỏ một, thân thiết vuốt ve. Các bé con lúc thì ở tay người này, lát thì ở tay người kia, bận rộn không sao tả xiết.
“A~~”
Có quá nhiều yêu tinh trưởng thành, đến nỗi ngay cả các tinh linh cũng thừa cơ vuốt ve một cái. Các bé con bị vuốt ve gần như đến hói cả đầu thì sợ hãi bỏ chạy, tạo nên một khung cảnh tràn ngập tiếng cười vui vẻ và đầy thiện ý.
Saiya nhìn Sperion đang núp trên vai Tinh Linh Vương, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi cảm động.
Nhớ ngày đó, khi cô cung cấp năng lượng cho nụ hoa trong nhà ấp, Sperion chính là bé con đã hấp thụ nhiều năng lượng nhất.
Khi ấy, cô từng nghĩ rằng đây hẳn sẽ là một bé yêu tinh vô cùng lợi hại.
Sau đó, nụ hoa nở ra, những bé con khác thi nhau bay ra ngoài chơi đùa, chỉ còn mình Sperion nằm ngủ say sưa trên nhị hoa, không có chút dấu hiệu tỉnh dậy nào.
Cô lo lắng sẽ xảy ra chuyện, không nhịn được mà dùng ngón tay khẽ chạm một cái. Trùng hợp lúc đó, Tinh Linh Vương đang tuần tra trong rừng đi ngang qua, vừa hay thấy được hành động thất lễ của cô.
May mắn thay, Vương không trách cứ, mà còn kiên nhẫn cùng cô chờ bé con tỉnh dậy.
Bé con vừa tỉnh dậy đã ngơ ngác, choáng váng, lại sợ hãi đến mức rơi nước mắt khi nhìn thấy cô.
Saiya thực sự bối rối, trong lòng lo lắng rằng bé con không được phát triển đầy đủ.
Thế nhưng ngay sau đó, hành động của Tinh Linh Vương đã khiến cô kinh ngạc.
Tinh Linh Vương ban phúc cho bé con và đặt tên cho cậu.
Khi ấy, cô không hiểu ý đồ của y, chỉ cảm thấy cậu bé này thật may mắn. Hôm nay thấy Sperion thức tỉnh ma pháp toàn hệ, cô không khỏi khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của y.
Từ xưa đến nay, ngoại trừ Tinh Linh Vương, chưa từng xuất hiện một yêu tinh hay tinh linh nào sở hữu ma pháp toàn hệ.
Sự xuất hiện của Sperion khiến cả hai tộc vô cùng phấn khích.
Toàn hệ, chính là đại diện cho sự toàn năng.
Nó tương thích với tất cả nguyên tố tự nhiên, nguồn sức mạnh ma lực vô tận, sẽ không bao giờ cạn kiệt, đồng thời có thể giải phóng ma pháp dễ dàng mà không cần tốn quá nhiều sức lực.
Nếu là con người thức tỉnh ma pháp toàn hệ, họ ắt phải lo lắng về tuổi thọ và tài nguyên.
Nhưng với yêu tinh thì lại khác.
Chỉ cần không gặp chuyện ngoài ý muốn, họ có thể trường sinh bất tử, có đủ thời gian để học bảy đại hệ ma pháp, thậm chí lợi hại hơn còn có thể lĩnh hội cả các hệ ma pháp biến dị.
Chẳng hạn như hệ lôi, hệ băng, hệ tinh thần, v.v.
Còn về tài nguyên, lại càng không cần lo lắng.
Trong thư viện của tinh linh và yêu tinh cất giữ đầy đủ sách ma pháp của toàn bộ lục địa, ghi chép lại tri thức qua mọi thời đại, tùy ý để cho bọn họ chọn lựa.
Các loại đá ma thuật cùng vô số vật liệu quý hiếm, muốn thứ gì là có ngay thứ đó.
Nếu gặp phải vấn đề không thể giải quyết, họ còn có thể đến tìm trưởng bối trong tộc để xin chỉ dẫn.
Hai tộc tinh linh và yêu tinh, có thể thiếu Thánh kỵ sĩ nhưng tuyệt đối không thể thiếu Pháp Thánh.
Bởi vậy, việc Sperion thức tỉnh ma pháp toàn hệ thực sự là một tin mừng lớn cho cả hai tộc.
Theo lời Elsa, trong tương lai Vương sẽ đích thân dạy ma pháp cho Sperion, cô cảm thấy vô cùng vui mừng khi nghe điều đó.
Tuy nhiên, việc học ma pháp lại đòi hỏi phải thành thạo tiếng tinh linh. Với tiến độ học tập hiện tại của bé con, e rằng phải đợi thêm vài năm nữa.
Saiya nhìn bé con tóc vàng đang ngồi trên vai Tinh Linh Vương bằng ánh mắt trìu mến, trong đầu chợt nhớ lại cảm giác khi chọc vào cái mông nhỏ của cậu.
Khụ, bé con thật sự đáng yêu!
Nhưng, bao giờ Cây Mẹ Tinh Linh mới khôi phục lại được sức sống trước kia, nở hoa kết trái và sinh ra thêm những bé con tinh linh chứ?
Vấn đề này đã gây rắc rối cho tộc tinh linh suốt hàng trăm năm.
Mặc dù các tinh linh đã cố gắng hết sức để cứu Cây Mẹ Tinh Linh, nhưng theo năm tháng, Cây Mẹ vẫn ngày càng yếu đi.
Điều họ có thể làm lúc này chỉ là kéo dài thêm sự sống cho Cây Mẹ Tinh Linh.
Saiya đột nhiên thấy lo lắng.
Tương lai của tộc tinh linh sẽ thế nào?
Liệu nó có giống như lời tiên tri đã nói, rằng một lần nữa bóng tối sẽ bao trùm cả lục địa và nuốt chửng tất cả những đứa con của ánh sáng?
Saiya không thể tin nổi.
Dẫu cho tương lai của tinh linh không mấy lạc quan, nhưng yêu tinh cũng là những đứa con của ánh sáng, lại đang ngày càng phát triển mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=44]
Sperion đã thức tỉnh ma pháp toàn hệ, đây có lẽ sẽ trở thành một bước ngoặt lớn.
Lúc này, Thư Lê bị cọ đến mức sợ hãi, bèn trốn trên vai Tinh Linh Vương, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn. Thế nhưng, xung quanh vẫn còn những tinh linh không ngừng để mắt tới cậu ấy.
Ví dụ như Saiya.
Ánh mắt cô nóng bỏng đến nỗi Thư Lê lo lắng cô sẽ chẳng màng đến sự uy nghiêm của Tinh Linh Vương mà đưa tay ra xoa mặt cậu.
Thư Lê bèn một tay nắm lấy tóc Tinh Linh Vương, một tay chạm vào gò má non nớt của mình, quyết định trốn vào trong những bông hoa nhỏ trên cột đá như các bé con khác.
“Ngài, em… Qua bên kia chơi.”
Không đợi Tinh Linh Vương trả lời, cậu đã vỗ cánh lao nhanh về phía cột đá, như thể đang chạy trốn, rồi bay vút lên chỗ cao, tránh xa đám tinh linh quá nhiệt tình.
Saiya: …
Tại sao cô lại có cảm giác như mình bị ghét bỏ vậy nhỉ?
Tinh Linh Vương liếc nhìn Saiya một cái, sau đó quay người đi về phía Elliott.
Saiya càng thêm bối rối.
Vừa rồi, ánh mắt y nhìn cô hình như có chút không hài lòng?
A ha…
Chắc là ảo giác thôi?
Elliott đứng trong góc, cầm một trái cây to bằng nắm tay, chậm rãi gặm nhấm.
Anh là người duy nhất không tiến đến vuốt ve bé con yêu tinh.
Không phải vì anh không muốn, mà thật sự là… Không dám.
Bởi chính anh là người cầm đầu “xúi giục” đám nhóc đi Thần Điện.
Mặc dù các bé con đã thức tỉnh ma pháp thành công, nhưng điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Không ngờ lần đầu tiên các bạn nhỏ vào Thần Điện lại có thể thức tỉnh đến mức nghịch thiên!
Điều kiện để thức tỉnh vốn không khó, nhưng làm sao một cậu bé bốn tháng tuổi lại biết cầu nguyện với thần Ánh Sáng chứ?
Thật đúng là không thể tin nổi.
Elliott gặm sạch trái cây, sau đó lấy khăn tay ra lau những ngón tay dính đầy nước. Anh đang định tìm một chỗ yên tĩnh để nằm nghỉ thì bất ngờ nhìn thấy Tinh Linh Vương đang tiến về phía mình.
Anh sững lại một thoáng, vội bỏ khăn tay xuống, cung kính chào Tinh Linh Vương rồi chủ động nhận lỗi.
“Xin ngài hãy tha thứ cho sự liều lĩnh của con.”
Đôi mắt xanh lục sâu thẳm của Tinh Linh Vương dừng trên người tinh linh tóc đen, không hề mang theo trách móc.
“Elliott.” Y khẽ gọi.
“Vâng.” Elliott hành lễ thêm lần nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Làm không tệ.” Tinh Linh Vương nhàn nhạt để lại một câu, rồi thong thả đi về phía tế đài.
Elliott ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn dần xa, vẻ mặt đầy kinh ngạc trước sự tán thưởng của y.
Một lúc sau, anh khẽ cau mày.
Vương đã sớm đoán trước bọn nhỏ sẽ tới Thần Điện?
Ngay cả việc các bé con thức tỉnh trước thời hạn cũng có liên quan đến y sao?
Elliott không khỏi rơi vào trầm tư.
Trong khi đó, Thư Lê bay lên chỗ cao của cột đá, trông thấy tóc đỏ, tóc trắng và nhóc mập đang ngồi trên thân cây mây.
“Sperion, chỗ này, chỗ này…“ Dicio hào hứng vẫy tay chào cậu.
Thư Lê liền bay đi tìm một thân cây mây còn trống để ngồi xuống: “Tại sao tất cả các cậu lại ở đây?”
Budno ôm khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của mình mà phàn nàn: “Tớ gần như bị đè bẹp mất rồi!”
Cũng bởi vì nhóc mập nên bị xoa tới xoa lui như quả bóng, thật là quá đáng!
Thư Lê nhìn thân hình của nhóc ta, đồng cảm nói: “Cậu chịu khổ rồi.”
Trên người nhóc mập có quá nhiều thịt, lại còn mềm mại như cục bột, chẳng trách các tinh linh lại đặc biệt yêu thích.
Budno duỗi một ngón tay mập mạp, chọc chọc tóc đỏ rồi tố cáo với Thư Lê: “Dicio thật không có nghĩa khí, cậu ấy bỏ chạy mà không quan tâm đến tớ. Có phải là anh em hay không!”
Hai chữ “anh em” được nói bằng tiếng Trung rõ ràng và thẳng thắn, rất chuẩn.
Thư Lê sửng sốt một chút, ôm trán.
Đôi khi cậu thực sự ghen tị với tài năng ngôn ngữ của những bé con yêu tinh khác.
Chỉ một lần cậu nói “anh em”, vậy mà tóc đỏ và tóc trắng đã nhớ kỹ. Sau đó Budno còn học theo và sử dụng một cách tự nhiên.
“Tại sao chúng mình không còn là anh em nữa?” Dicio ấm ức hỏi vặn lại: “Lúc tớ chạy, tớ chỉ gọi có mình cậu thôi.”
Budno phồng má giận dữ: “Nhưng… Tớ bị bọn họ bao vây, không thể chạy thoát.”
“Cuối cùng tớ với Angel đã đi cứu cậu còn gì.” Dicio nói với khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị. Vì thế, nhóc đã hy sinh chính mình, bị các tinh linh hung hăng vuốt ve hai cái.
Angel hé môi cười, sau đó quay đầu miêu tả chi tiết quá trình ấy cho Thư Lê nghe.
Cậu bé kéo Budno rồi nhanh chóng bỏ chạy, nhưng Dicio phản ứng chậm mất một nhịp, thế là trở thành “vật thay thế” đáng thương.
May mắn thay, tinh linh và yêu tinh trưởng thành cũng không làm quá, chỉ vuốt ve hai cái rồi bỏ qua cho nhóc.
Sau khi nghe chuyện xảy ra với ba bé con, Thư Lê vỗ vai họ khen ngợi: “Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mới chính là anh em tốt. Các cậu đều rất đáng khen!”
Sau khi nhận được lời khen từ “anh lớn”, ba cậu bé liền vui vẻ mỉm cười, nhanh chóng quên đi cảm giác không vui vừa rồi.
“Sperion, cậu thật là giỏi, là ma pháp toàn hệ đó!” Angel sùng bái nói.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Dicio và Budno ăn ý gật đầu: “Chúng mình cũng chỉ có một thôi!”
“Một cũng rất tốt.” Thư Lê nói: “Không cần phải học quá nhiều thần chú ma pháp.”
Khi Thư Lê nhắc đến chuyện này, khuôn mặt lẽ ra phải vui mừng của cậu đột nhiên xụ xuống.
Lúc còn ở trong Thần Điện, cậu biết từ Tinh Linh Vương rằng yêu tinh thức tỉnh ma pháp toàn hệ là thiên tài trong thiên tài. Khi ấy, cậu đột nhiên chuyển từ buồn sang vui, hớn hở mở cờ trong bụng.
Thế nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Bởi vì, toàn hệ đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải học thần chú của bảy hệ ma pháp trong tương lai.
Thần chú của bảy hệ ma pháp!
Đối với cậu mà nói đây không phải là một chuyện đơn giản.
Ma pháp rất sâu rộng, có lịch sử hơn mười ngàn năm. Có vô số thần chú được lưu truyền. Một hệ cũng đủ để một người học cả đời chứ đừng nói đến bảy hệ.
Ngay cả khi yêu tinh sống lâu hơn con người, nhưng không phải cả bảy hệ đều học hết chứ?
Cậu sẽ mất bao nhiêu thời gian?
Trước khi học thần chú ma pháp, phải học được ngôn ngữ Tinh Linh, mà hiện tại tiếng tinh linh của cậu vẫn đang ở giai đoạn bắt đầu – giai đoạn sơ cấp.
Thư Lê ngẩng đầu nhìn trăng sáng, khóe mắt rưng rưng nước.
Cậu cảm thấy con đường trở thành dũng giả của mình vô cùng gian nan.
Ba bé con hâm mộ toàn hệ của cậu, còn cậu thấy thèm với đơn hệ của bọn họ!
“Các em không đi xuống à? Cuộc thi cung tên sắp bắt đầu rồi.” Thiếu niên yêu tinh tóc đen từ phía dưới bay lên, lơ lửng giữa không trung và hỏi bốn bé con.
“Kumandi!” Đôi mắt của Thư Lê sáng lấp lánh khi nhìn thấy Học sinh giỏi Yên Tĩnh.
Kumandi nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng em đã thức tỉnh ma pháp toàn hệ.”
Thư Lê ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó thở dài: “Mặc dù ma pháp toàn hệ rất giỏi, nhưng… Anh cũng biết cấp bậc tiếng tinh linh của em như thế nào mà.”
Vừa nghĩ tới mỗi lần niệm thần chú đều phải ca ngợi tên một vị thần đã khiến cậu bắt đầu hoa mắt nhức đầu.
Tên thật của các vị thần quá dài và khó nhớ, khiến cậu thường xuyên nhầm lẫn. Những cái tên duy nhất cậu có thể phát âm thành thạo là thần Lửa, thần Ánh Sáng và thần Mặt Trăng.
Nhớ kỹ tên thần Lửa là vì phải đốt bếp đun nước.
Thần Ánh Sáng là vị chủ thần của bọn họ nên bắt buộc phải ghi nhớ.
Đối với thần Mặt Trăng, cậu buộc phải ghi nhớ để thay đổi hình dạng vương miện hoa nhỏ của mình.
Học sinh giỏi Yên Tĩnh từng kể cho cậu nghe câu chuyện về các vị thần. Có không dưới hai mươi vị thần được đặt tên và hàng trăm vị thần lớn nhỏ khác, mỗi vị đều thực hiện nhiệm vụ riêng của mình. Họ sẽ chỉ được nhớ đến mỗi khi niệm chú.
Ví dụ như thần Âm Nhạc chưởng quản thơ ca.
Trước khi chơi đàn hạc, nếu ca ngợi ngài thì tâm hồn sẽ được chúc phúc, sẽ gảy ra được những bài hát hay và du dương hơn.
Thư Lê từng hỏi Học sinh giỏi Yên Tĩnh, tại sao mỗi lần trước khi nhóm bếp đều phải ca ngợi thần Lửa, bước này không thể giảm bớt đi được sao?
Học sinh giỏi Yên Tĩnh trả lời rằng, trong thời đại mà các vị thần và con người cùng tồn tại, những câu thần chú có tiền tố ca ngợi các vị thần có thể phát huy tác dụng quan trọng. Mặc dù bây giờ lối đi đã bị phá vỡ bởi các vị thần, nhưng những câu thần chú được lưu truyền lại đã thành thục, rất khó thay đổi.
Hơn nữa, khi các ma pháp sư niệm chú, họ hy vọng rằng vị thần sẽ nghe được lời cầu nguyện của mình và ban cho họ sức mạnh mạnh mẽ.
Nói một cách đơn giản, khi nhờ ai đó giúp đỡ phải nói lời hay ý đẹp để tăng cơ hội thành công.
Đọc thần chú ma pháp cũng áp dụng nguyên tắc tương tự. Nếu muốn nhận được ân huệ của thần linh thì phải tôn trọng ngài, ca ngợi ngài và phải thật thành kính.
Những phiền muộn của Thư Lê, Học sinh giỏi Yên Tĩnh với những bé con khác hoàn toàn không thể hiểu được.
Bởi vì họ có trí nhớ rất tuyệt vời, họ có thể đọc thuộc lòng từng chữ khi mới chỉ nghe một lần.
Cuối cùng cậu cũng hiểu sâu sắc cảm giác khó chịu hơn một con người là như thế nào.
Kumandi nhìn bé con đang chán nản, an ủi: “Ma pháp cũng không phức tạp, chỉ cần nắm rõ quy luật thì rất đơn giản.”
Thư Lê ngơ ngác nhìn vẻ mặt thản nhiên của học sinh giỏi Yên Tĩnh.
Không phức tạp? Rất đơn giản?
Anh có phải Versailles [1] không?
Hu hu hu.
“Sperion, cậu nhất định sẽ trở thành ma pháp sư toàn năng mạnh mẽ nhất!” Dicio kiên định ủng hộ anh lớn.
“Dicio nói đúng!” Angel nặng nề gật đầu.
“Nếu cậu học mệt mỏi thì hãy đi ăn cái gì đó, ăn no mới có sức để học tiếp!” Budno đưa ra lời khuyên mà nhóc cho là tốt nhất.
Thư Lê cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp và cảm động: “Được, chúng mình cùng nhau cố gắng nhé!”
Nhìn thấy các bé con vui vẻ, khóe miệng Kumandi hơi nhếch lên.
…
“Hỡi thần Lửa - Alfama Chips vĩ đại, tôi là Dicio của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố lửa ngưng tụ đến bên tôi, mang đến cho tôi một quả cầu lửa có thể đốt cháy mọi thứ…”
Cậu bé tóc đỏ giơ pháp trượng của Ma Pháp Sư học việc lên và trịnh trọng niệm thần chú ma pháp sơ cấp hệ lửa… Triệu hồi quả cầu lửa.
Khi câu thần chú kết thúc, các nguyên tố lửa trong không trung nhanh chóng tụ lại về phía nhóc, một quả cầu lửa nhỏ nhanh chóng xuất hiện ở đầu pháp trượng với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Nhóc vẫy vẫy pháp trượng, quả cầu lửa bay vèo về phía hồ nước trước mặt nhóc. Khi chạm phải nước, cầu lửa bốc khói ì xèo rồi tắt ngúm đi.
“Bốp bốp bốp…”
Giáo viên dạy ma pháp Cite vỗ tay khen ngợi: “Dicio làm giỏi lắm! Lần đầu tiên triệu hồi quả cầu lửa mà đã thành công rồi!”
Dicio cười toe toét, hất cằm khiêu khích về phía Budno mập mạp bên cạnh.
Budno khịt mũi, cầm pháp trượng bước lên trước hai bước, nói với giọng mạnh mẽ: “Hỡi thần Nước - Hildane Getty vĩ đại, tôi là Budno của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố nước ngưng tụ đến bên tôi, mang đến cho tôi một quả cầu nước có thể nhấn chìm mọi thứ…”
Chẳng bao lâu sau, một quả cầu nước to bằng nắm tay của yêu tinh trưởng thành ngưng tụ lại trên đầu pháp trượng của nhóc. Quả cầu nước bay ra và rơi xuống hồ nước trước mặt nhóc ta, tạo thành những tia nước vô cùng đẹp mắt.
Cite vỗ tay: “Budno cũng rất giỏi!”
Dicio lạnh lùng không thèm để ý quay lại nhìn Angel.
Angel, người có mái tóc bạc tuyệt đẹp, giơ cao pháp trượng và hô vang trước cả sự ra hiệu của Cite: “Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese vĩ đại, tôi là Angel của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố ánh sáng ngưng tụ đến bên tôi, mang đến cho tôi một quả cầu ánh sáng có thể xua tan mọi bóng tối…”
Với một cái vẫy đũa, một quả cầu ánh sáng nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu bé.
Cite không tiếc lời khen ngợi cậu bé.
Angel mang theo quả cầu tới gần chỗ Thư Lê đang ngồi dưới gốc cây, hỏi: “Sperion cậu không ra thử xem sao hả?”
“Ờm… Tớ có nhiều hệ ma pháp, phải thực hành hơn nên tớ sẽ làm cuối cùng!”
Thư Lê nói mà không ngẩng đầu lên, mắt vẫn cứ dán chặt và dòng chữ tinh linh như những con nòng nọc kia.
Sau năm năm xuyên không đến thế giới này, cậu đã phát triển từ một bé con to bằng ngón tay cái thành một cậu nhóc cao bằng ngón giữa.
Ở thế giới cũ của cậu, mấy đứa trẻ năm tuổi vẫn còn đang học mẫu giáo, còn ở Rừng Rậm Yêu Tinh này, bọn họ đã bắt đầu học ma pháp rồi.
Thư Lê nghĩ tới năm năm gian khổ vừa qua, không khỏi rớt vài giọt nước mắt cay đắng.
Nếu trước đây có người nói với cậu rằng cậu có thể học một ngoại ngữ trong vòng năm năm, nắm vững từ vựng và ngữ pháp đồng thời còn sử dụng linh hoạt được thì nhất định cậu sẽ không tin.
Giờ đây cậu có thể tự hào nói rằng sau năm năm vật lộn thì cuối cùng cậu cũng đã học thành công tiếng tinh linh cổ xưa và huyền diệu.
Thư Lê ngẩng đầu nhìn các bé con tinh linh ở đằng xa dễ dàng thi triển ma pháp cơ bản rồi khẽ thở dài não nề.
Ngưỡng mộ họ thật đấy!
So với những yêu tinh tài năng khác, cậu vẫn còn quá kém cỏi.
Họ chỉ học tiếng tinh linh trong hai năm đã thành thạo nghe, nói, đọc, viết, còn cậu thì mãi bị vướng ở phần viết, phải tập luyện thêm ở chỗ Học sinh giỏi Yên Tĩnh mỗi ngày mới có thể cố gắng theo kịp tiến độ học tập của họ.
Không có tài năng về mảng ngôn ngữ thì chính là không có tài năng về mảng ngôn ngữ.
Dù mang thân xác yêu tinh nhưng với một linh hồn ngoại lai, cậu đã vô tình hạ thấp chỉ số tài năng của cơ thể này, khiến bản thân trở nên tầm thường.
Nói tầm thường thì cũng không hẳn, nhưng cũng chỉ có thể coi là nhỉnh hơn người thường một chút mà thôi.
Suy cho cùng, với bộ não con người của cậu thì riêng việc học ngoại ngữ thôi đã rất khó rồi, huống hồ là học thứ ngôn ngữ khó tựa thiên thư như tiếng tinh linh.
Cuốn sổ trong tay cậu ghi đầy chữ tinh linh, đó là quyển sổ ma pháp thứ năm cậu mua từ khu buôn bán.
Những quyển sổ ma pháp này có số trang nhiều đến mức người bình thường viết ba năm cũng chưa hết, thế mà mỗi năm cậu lại làm bay hơi mất một cuốn.
Không còn cách nào khác, bởi những điều cậu cần ghi chép quá nhiều, hơn nữa ngày nào cậu cũng viết nhật ký, thành ra sổ rất nhanh hết.
Thư Lê ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, cẩn thận lật xem lại những câu thần chú mà cậu đặc biệt chép ra vào buổi sáng.
Là người toàn hệ, cậu buộc phải ghi nhớ cả bảy hệ ma pháp.
Mặc dù đã thuộc lòng tên của các vị thần nhưng cậu vẫn không tự tin rằng mình có thể thành công ngay lần đầu tiên.
Từ khi học tiếng tinh linh, cậu gặp phải một vấn đề nhỏ: mỗi khi nói một câu dài liền bị líu lưỡi, dẫn đến phát âm sai.
Cậu thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng đã nghĩ cẩn thận trước khi nói, vậy mà chữ ra đến miệng lại vẫn sai.
Tóm lại, không hề dễ dàng chút nào.
Khi mọi người đều đã thực hiện thành công ma pháp cấp thấp thì cuối cùng cũng đến lượt Thư Lê.
Cite bay đến dưới gốc cây, hỏi: “Sperion, em đã sẵn sàng chưa?”
“Dạ, em sẵn sàng rồi ạ.”
Thư Lê đóng sổ lại, vỗ cánh bay lên, lấy ra một cây pháp trượng sơ cấp từ trong nhẫn trữ vật, oai phong bay đến sân luyện tập.
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng gòi, thời gian đã trôi qua, Thư Thư cuối cùng cũng lên năm tuổi á.
Một bạn yêu cứ hỏi là đây có phải truyện dài không thì tui sẽ trả lời như này.
Đây chắc chắn là một câu chuyện dài rồi, tui định viết khoảng một triệu từ ý.
Suy cho cùng thì cũng viết chủ yếu về sự phát triển của Thư Thư hoi.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nha!!!!!!
Chú thích:
[1] Versailles: tỏ vẻ, làm màu, khoe khoang trá hình
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận