“Mình... mình đây là... muốn đi Cục Dân chính li hôn sao?”
“Chẳng phải mình đã li hôn một lần rồi sao?”
“Không đúng!”
“Kia không phải chuyện thật sự xảy ra, đó là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai! Mình vẫn chưa li hôn, mình hiện tại đang trải qua cái chuyện sẽ xảy ra trong tương lai!”
“Mình...”
“Mình có thể nhìn thấy trước tương lai?!”
...
Thành phố Lam Đảo.
Trên một chiếc taxi.
Một nam một nữ ngồi ở ghế sau.
Người đàn ông cúi đầu, im lặng không nói. Người phụ nữ xinh đẹp tựa như hoa nguyệt, nhưng trên mặt lại mang theo vài vết bầm tím, mái tóc cũng hơi rối.
Hai mắt nàng vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu, những cảnh tượng người đàn ông này theo đuổi mình không ngừng nghỉ suốt thời đại học, những lời hứa đủ kiểu mà anh ta đã từng hứa, lần lượt hiện lên.
Cuối cùng, những kí ức ấy đều tan thành từng mảnh, hóa thành nụ cười tuyệt vọng nhưng đầy cay đắng trên khóe môi nàng.
Ngay hôm qua, Lâm Minh mới cãi nhau một trận lớn với gia đình, thậm chí còn xô xát với em trai mình.
Thật ra thì chuyện này đối với Trần Giai đã quá quen thuộc, nhưng trận cãi vã hôm qua lại là giọt nước làm tràn ly.
Bởi vì, khi Lâm Minh và em trai Trần Thăng động tay động chân, anh đã bị Trần Thăng vô tình đẩy ngã xuống bàn, đầu đập phải vật cứng, bất tỉnh nhân sự ngay lập tức, mãi đến hai tiếng trước mới tỉnh lại.
Trần Giai thật sự rất sợ!
Sợ cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây ra chuyện chết người!
Cho nên, nàng đã chọn ly hôn.
Hai người giờ đây đang đi trên đường đến Cục Dân chính.
Cảnh vật xung quanh, chẳng có gì thay đổi so với mấy năm trước lúc đi đăng ký kết hôn. Vẫn là con đường quen thuộc này.
Chỉ là, lần này họ đến đây làm giấy li hôn
Thật đúng là trớ trêu.
...
Lâm Minh ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ với vẻ mặt buồn bã ngồi bên cạnh.
Những vết bầm tím, vết thương chằng chịt trên khuôn mặt, trên người nàng, khiến trái tim Lâm Minh thắt lại.
“Chát!”
Lâm Minh bỗng nhiên giơ tay, tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
Khốn nạn! Mình đúng là một tên khốn nạn! Một tên súc sinh!
Một người vợ xinh đẹp hiền thục như vậy, khăng khăng một lòng theo mình, vậy mà trong mấy năm qua, nàng đã phải chịu đựng vô số trận đòn roi từ chính mình!
Thật đáng chết!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=1]
Bác tài xế bị cú tát của Lâm Minh làm cho giật mình.
Trần Giai cũng thoát khỏi cơn thất thần.
Tuy nhiên, nàng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Minh một cái, rồi lại quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bao nhiêu lần rồi chứ?
Cái chiêu trò lố bịch cầu xin tha thứ này, đã trở thành như cơm bữa rồi!
“Này cậu...”
Bác tài nhịn mãi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Thật ra thì chuyện gia đình lặt vặt ấy mà, đều là chuyện nhỏ thôi. Người ta theo mình là để được nhờ vả, được sung sướng. Mình là đàn ông, đại trượng phu, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó thôi. Nhưng mà, tuyệt nhiên không thể động tay động chân với phụ nữ được đâu, cậu nói xem có đúng không?”
Bác tài xế đã là người từng trải, từ khi Lâm Minh và Trần Giai lên xe, nghe họ nói điểm đến, ông đã đoán được bảy tám phần.
Không ngờ, lời nói ấy suýt khiến Lâm Minh nghẹn thở.
Đúng vậy...
Ngày trước khi Trần Giai từ chối vô số người theo đuổi, chấp nhận lời cầu hôn của mình, cái ánh sáng trong mắt nàng, cả đời Lâm Minh cũng không quên được.
Đó là sự chờ mong vào tương lai, là niềm hy vọng vào bản thân mình!
Sao lại thế này?
Tại sao mình lại ra nông nỗi này cơ chứ!!!
“Dù chẳng giàu sang phú quý gì, chỉ cần sống cuộc đời bình thường, nàng cũng chẳng oán trách gì gì. Vậy mà mình lại đối xử với nàng như vậy...”
Nghĩ đến đây, Lâm Minh đau lòng khôn xiết, tự tát vào mặt tới tấp.
“Đủ rồi!”
Trần Giai cuối cùng cũng lên tiếng: “Trò hề này của anh, em đã thấy không biết bao nhiêu lần, cũng tha thứ không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng cái nhận được cuối cùng, chỉ là sự tệ hại hơn từ anh.”
Khó có thể tưởng tượng, khi Trần Giai dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói ra những lời này, nàng đã phẫn nộ và thất vọng đến nhường nào.
“Có thể hối cải làm lại cuộc đời là tốt. Chẳng phải người ta thường nói 'lãng tử quay đầu quý hơn vàng' hay sao...”
Bác tài xế khẽ liếc trộm nhìn Trần Giai.
Đạo lý ‘chưa trải nỗi khổ của người khác, đừng khuyên người khác hướng thiện’ ông đương nhiên hiểu. Ông cũng chỉ có thể giúp được đến đây.
Đáng tiếc, Trần Giai như thể không hề nghe thấy.
...
Mười phút sau, chiếc taxi dừng lại.
Tòa nhà cao tầng của Cục Dân chính hiện ra trước mắt.
Lâm Minh muốn trả tiền xe, nhưng anh lục soát khắp người mới phát hiện, tiền mặt chẳng có đồng nào, tiền lẻ trong ví WeChat cũng chỉ còn vỏn vẹn một đồng rưỡi.
Toàn bộ tài sản, đều bị anh biến thành tiền cờ bạc và thua sạch hết rồi.
“Bác tài, cháu gửi tiền xe ạ.”
Trần Giai lấy ra mười nghìn đồng, rồi lập tức bước xuống xe ngay.
Lâm Minh cũng muốn bước xuống theo, lại nghe bác tài xế nói: “Này cậu, người phụ nữ tốt như vậy kiếm đâu ra hả? Phải biết quý trọng đấy nhé, đừng có đi vào vết xe đổ của tôi ngày xưa, giờ hối hận cũng chẳng còn kịp nữa!”
Lâm Minh do dự một thoáng, sau đó nói: “Bác tài, sau giao lộ đó bác rẽ trái nhé.”
“Hả? Cậu không xuống xe sao?” Bác tài hơi ngạc nhiên.
“Cháu sẽ xuống xe, nhưng bác nhất định phải rẽ trái. Tuyệt đối không được đi thẳng, bác hiểu không?”
Thấy bác tài xế vẻ mặt khó hiểu, Lâm Minh nói thêm: “Cho dù bác không nghe lời cháu, thì sau khi bị tông, bác cũng nhất định phải xuống xe ngay lập tức, nếu không sẽ rất nhanh bị lửa thiêu rụi đấy.”
Nói rồi, Lâm Minh bước xuống xe, đóng sập cửa lại.
“Cái thằng này, tao tốt bụng nhắc nhở vài câu, lại đi nguyền rủa tao à? Đúng là làm ơn mắc oán, xui xẻo thật!”
Bác tài xế nghĩ là lời khuyên của mình khiến Lâm Minh khó chịu, hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo của Lâm Minh, lập tức cho xe chạy thẳng về phía trước.
Ở giao lộ không xa, chừng một trăm mét, đúng lúc đèn xanh.
Tuy nhiên, ngay khi chiếc taxi vừa đi qua ngã rẽ, từ bên phải đường đột nhiên lao ra một chiếc xe ben chở đất!
“Két!!!”
Tiếng phanh xe rít lên chói tai.
Ngay sau đó, một tiếng “Rầm” vang trời, chiếc taxi bị hất văng xa hơn mười mét, suýt lật nhào.
May mắn bác tài đã thắt dây an toàn, hơn nữa va chạm lại ở phía ghế phụ, thế mà chẳng hề hấn gì.
Đầu óc còn đang ngây ra, lời của Lâm Minh dặn khi xuống xe chợt hiện lên trong đầu bác tài.
Ông như có ma xui quỷ khiến tháo dây an toàn, nhanh chóng bước xuống xe.
Đúng lúc ông vừa xuống xe, bình xăng chiếc taxi đột nhiên bốc cháy.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của bác tài, lửa lớn bùng lên dữ dội, nuốt trọn cả chiếc xe.
“Cái... cái này...”
Bác tài khô khốc nuốt nước bọt. Ông vô thức nhìn về phía cổng Cục Dân chính.
Người thanh niên đã giúp ông thoát chết, đã không còn ở đó nữa.
“Thần tiên?”
Hai chữ ấy hiện ra khỏi đầu bác tài.
...
Cục Dân chính.
Trong sảnh chờ.
“Đầu anh không sao chứ?” Trần Giai hỏi.
“Ừm, không sao.” Lâm Minh đáp.
Không chỉ không sao, cú va chạm vừa rồi còn khiến Lâm Minh hoàn toàn tỉnh ngộ. Hơn nữa, anh lại có được năng lực nhìn thấy trước tương lai!
Trần Giai khẽ thở phào: “Không sao là tốt rồi. Thế là em yên tâm.”
Chưa để Lâm Minh kịp nói gì, Trần Giai lại nói tiếp: “Em đã tính toán qua rồi, tổng nợ là tám trăm hai mươi triệu, chúng ta chia đôi. Tuy đều là do anh nợ, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, đây là khoản nợ chung của chúng ta. Em trai em ra tay với anh quá nặng, em thay nó xin lỗi anh.”
Ngừng lại một chút, Trần Giai thở sâu, như trút hết toàn bộ sức lực, nhìn chằm chằm Lâm Minh.
“Huyên Huyên mới bốn tuổi. Hãy để con bé đi cùng em. Coi như em xin anh có được không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận