Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 42: Ba mẹ vợ

Ngày cập nhật : 2025-10-05 17:49:21

“Anh Lâm, trưa nay hai anh em mình phải làm một bữa thật linh đình nhé, ăn mừng cho đã đời. Chúng ta tới khách sạn Thiên Dương của thằng Hồng Ninh đi, anh thấy được chứ?” Chu Xung nói.

“Cậu tính đến đấy khoe mẽ với thằng Hồng Ninh đúng không?” Lâm Minh cười đáp.

“Nói gì thì nói, cái thằng ranh con ấy giàu hơn em nhiều. Nó lúc nào cũng vênh váo trước mặt em. Lần này, em nhất định phải cho nó sáng mắt ra mới được!”

Thấy Lâm Minh đang nhìn mình chằm chằm, Chu Xung cười gượng: “À, ý em là, ông nội thằng Hồng Ninh ấy mà!”

“Tôi thì không đi được, trưa nay tôi phải đưa cơm cho Huyên Huyên rồi.” Lâm Minh lắc đầu.

Từ khi Trần Giai đồng ý cho Lâm Minh ‘đến thăm’ Huyên Huyên, việc anh mang cơm cho con gái vào mỗi buổi trưa đã trở thành chuyện bất di bất dịch.

“Anh Lâm, có mỗi bữa cơm thôi mà, con bé ở nhà chẳng lẽ lại không tự ăn được?” Chu Xung hơi xụ mặt.

Lâm Minh khẽ nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Tôi coi như cậu chưa nói gì.”

Chu Xung giật mình, lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.

“Thế thì… thế này đi anh Lâm. Em gọi cho thằng Hồng Ninh, bảo nó chuẩn bị vài món, anh cứ qua đấy lấy về, xem như em mời Huyên Huyên nhé?”

“Không cần!”

Lâm Minh khịt mũi, quay người bắt taxi đi về.

“Cái mồm thối này!”

Chu Xung tự tát vào má mấy cái bốp bốp, trong lòng hối hận khôn nguôi.

Đã biết thừa Lâm Minh quý vợ quý con như thế, vậy mà lại buột miệng nói ra mấy lời vớ vẩn này, đúng là tự tìm đường chết!



Mười một rưỡi trưa.

Lâm Minh lần nữa tìm đến khu chung cư An Cư.

Anh cố ý gói thêm vài món, đem tặng bà Vương Lan Mai ở đối diện hai món. Sau đó, dưới vẻ mặt ngượng nghịu của bà, anh bước vào chỗ Huyên Huyên.

“Ba ba!”

Con bé bây giờ nhìn thấy Lâm Minh, quả thực còn mừng hơn thấy mẹ, liền nhảy bổ vào lòng anh.

“Đói rồi phải không con? Mau ăn đi thôi, toàn món con thích không đấy.” Lâm Minh mỉm cười nói.

“Ba ba tốt quá trời luôn, con yêu ba!” Huyên Huyên reo hò nhảy chân sáo.

Nhìn con bé ăn ngấu nghiến, Lâm Minh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, bấm số cho Trần Giai.

“Có việc gì sao?” Trần Giai bắt máy rất nhanh.

“Có chuyện, tôi muốn nói chuyện với em một chút.”

Lâm Minh nhấp nhấp môi, nói: “Sáng nay, anh kiếm được gần hai trăm triệu.”

Đầu dây bên kia, im lặng hồi lâu không có tiếng động.

“Trần Giai, em có nghe không đấy?” Lâm Minh khẽ hỏi.

“Anh nói với em cái này để làm gì? Anh có kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa thì đó cũng chỉ là bản lĩnh của anh thôi, có liên quan gì đến em?” Trần Giai đáp.

Có thể nghe thấy, giọng cô ấy run run. Dù sao, cô ấy cũng chỉ là một người làm công ăn lương bình thường. Đột nhiên, nghe Lâm Minh nói kiếm được gần hai trăm triệu, không run sao được, bình tĩnh mới là lạ!

“Trần Giai, anh biết bây giờ em không quan tâm đến việc anh kiếm bao nhiêu tiền. Hai trăm triệu đó là con số mà trước kia anh chưa bao giờ dám mơ tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=42]

Khi khoản tiền ấy vào tài khoản, người đầu tiên anh muốn nói cho, đó chính là em!”

Trần Giai không nói gì.

“Lúc yêu nhau, anh cũng từng mơ mộng, chờ sau khi tốt nghiệp, anh sẽ cố gắng gấp bội, kiếm thật nhiều tiền, tiền xài không hết, mua cho em chiếc xe em thích, mua mỹ phẩm và túi xách em thích, mua căn nhà em thích…”

“Sau này anh lập nghiệp, tất cả mộng tưởng đều bị đánh nát. Thực tế đã cho anh một bài học cay đắng.”

“Lòng tự trọng cao ngạo của anh không chịu nổi đả kích ấy, đã trút hết mọi tức giận và không cam lòng lên hai mẹ con em…”

“Anh là một thằng khốn nạn, đúng là một thằng khốn nạn không hơn không kém!”

“Anh không dám cầu xin em tha thứ cho anh, nhưng anh chỉ hi vọng rằng. Em đừng từ chối những gì anh muốn làm cho hai mẹ con em nữa, có được không?”

Giọng Lâm Minh mềm đi, chậm rãi thổ lộ những lời giấu kín tận đáy lòng.

Trần Giai lần này lại không ngắt lời anh, cũng không cúp máy, dường như chỉ lặng lẽ lắng nghe.

“Lúc li hôn, em đã cầu xin anh trao quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên cho em, anh đã đồng ý.”

Lâm Minh lẩm bẩm: “Bây giờ, đến lượt anh cầu xin em, cầu xin em… hãy cho phép anh được đối xử tốt với hai mẹ con em, tốt hơn nữa…”

“Lâm Minh, anh nói đúng lắm! Anh chính là một thằng khốn nạn!”

Trần Giai đột nhiên thét lên, dường như dùng hết cả sức lực, vừa nức nở, vừa tủi thân.

Ngay lập tức, điện thoại bị ngắt.

Lâm Minh hít một hơi thật sâu.

Mặc dù, Trần Giai đang mắng anh, nhưng anh biết, trong lòng cô ấy, quá khứ đau buồn và tương lai tiềm năng đang đặt lên bàn cân. Nếu như trước đây, Trần Giai vẫn luôn sống trong quá khứ, thì bắt đầu từ hôm nay, cô ấy hẳn đã bắt đầu hướng về tương lai rồi.

Sau khi Huyên Huyên ngủ trưa, Lâm Minh lưu luyến rời khỏi chung cư An Cư.

Trên đường về chung cư, Chu Xung, người vừa mới chia tay không lâu, lại gọi điện thoại tới.

“Có việc?” Lâm Minh ra vẻ bất mãn.

“Hắc hắc, anh Lâm, em nhớ anh chứ sao!” Chu Xung cười giả lả.

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Lâm Minh vừa bực vừa buồn cười.

“Mấy hôm trước anh không bảo em chuẩn bị ít bánh Trung thu, quà cáp gì đó sao? Em chuẩn bị xong hết rồi đây, mang qua cho anh nhé?” Chu Xung hỏi.

“Thế thì được, cậu qua chỗ chung cư đi.” Lâm Minh nói.

“Được rồi!”

Cúp điện thoại, Lâm Minh lắc lắc đầu.

Anh thật ra biết Chu Xung không có ý đó. Tuy nhiên, anh thật sự không muốn nghe bất cứ câu nào có vẻ không để tâm đến Trần Giai và Huyên Huyên. Lần này làm cho cậu ta sợ một phen, tin chắc sau này tên này cũng không dám lặp lại như thế nữa.



Trở lại chung cư, Chu Xung đã ở đấy chờ.

Cậu ta không lên lầu, mà cứ thế xách theo một đống đồ lớn, đứng chờ Lâm Minh ngay ngoài xe.

“Có mỗi một câu nói thôi, mà khiến đường đường công tử Chu lại ra vẻ hèn mọn như thế này, liệu có nên đem ra khoe khoang một chút với người khác không nhỉ?” Lâm Minh vừa đi vừa cười nói.
“ Anh Lâm, lúc nãy thật sự là em đường đột quá. Em đảm bảo với anh, sau này tuyệt đối sẽ đặt chị dâu và cháu gái lên hàng đầu!” Chu Xung nói.

“Lăn một bên đi! Đó là vợ con của anh, đâu cần đến lượt cậu đặt lên hàng đầu à?” Lâm Minh cười mắng.

Hai người tán gẫu một lát, Chu Xung còn có việc. Thấy Lâm Minh không còn giận, Chu Xung mới yên tâm rời đi.

Lâm Minh cũng không hỏi mấy món quà này tốn bao nhiêu tiền. Chu Xung thế nào cũng sẽ ra vẻ. Dù sao, sáng nay cậu ta vừa theo anh kiếm được hai trăm triệu cơ mà.

Khoảng 4 giờ chiều, Lâm Minh bắt taxi đến nhà bố mẹ vợ cũ.

Nhà bố mẹ vợ cũ ở tại huyện Mặc Lăng thuộc thành phố Lam Đảo. Từ chỗ chung cư anh ở, mất chừng khoảng nửa tiếng đi xe.

Khi Lâm Minh đến nơi, trời đã dần sẩm tối.

Mùa thu chạng vạng, mang đến một tia lạnh lẽo.

Lâm Minh không rõ là do hồi hộp hay thật sự lạnh. Sau khi đi xuống xe, anh bỗng dưng rùng mình một cái.

“Với những gì mình đã làm mấy năm trước, hai bác có mắng chết mình cũng đáng đời thôi!”

Lâm Minh tự nhủ một câu như vậy, rồi với quyết tâm chịu trận, bước vào khu tập thể công nhân làm vườn nơi nhà bố mẹ vợ cũ ở.

Dãy nhà số 6, tầng 5, phòng 502.

Lâm Minh gõ cửa .

“Ai đấy ạ?”

Tiếng của mẹ vợ cũ, bà Lữ Vân Phương vọng ra từ trong nhà.

Lâm Minh không nói gì.

Mãi đến khi cánh cửa mở ra, Lâm Minh mới cất tiếng, giữa vẻ mặt kinh hoàng của bà Lữ Vân Phương.

“Mẹ.”

Bình Luận

0 Thảo luận