Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 24: Em dâu Trần Giai

Ngày cập nhật : 2025-10-04 10:07:45
Ăn uống no say, Hồng Ninh phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn mang về cho Lâm Minh, gồm vài con cua biển mai hình thoi, một con hoa long nặng năm cân, cùng với cá mú hấp, pudding chocolate và vài món sơn hào hải vị, điểm tâm ngọt khác.

Tất cả đều vô cùng đắt đỏ, theo giá niêm yết của khách sạn Thiên Dương thì chắc chắn vượt quá cả chục nghìn. Thế nhưng, Hồng Ninh nhất quyết không chịu tính tiền cho Lâm Minh.

Cuối cùng, Hàn Thường Vũ hỗ trợ trả, khiến Hồng Ninh lộ rõ vẻ không vui.

Kì thật Hồng Ninh cũng hiểu. Hiện tại, Lâm Minh chưa giúp gì cho mình, cho nên anh không muốn mắc nợ ân tình của cậu ấy.

Hàn Thường Vũ thì khác. Sau khi được Lâm Minh chỉ ra hai kiếp nạn, anh tương đương với đang nợ Lâm Minh một ân tình, việc giúp Lâm Minh trả tiền cũng là chuyện nên làm.

Khéo léo từ chối ý tốt muốn đưa về của Hàn Thường Vũ, Lâm Minh một mình gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến khu An Cư.

Lý Hoành Viễn cũng rời đi ngay sau đó, trở về công ty Quản lý Tài sản Hoành Viễn.

Sau khi hai người họ đi rồi, Hồng Ninh lúc này mới quay sang hỏi Hàn Thường Vũ và Chu Xung: “Vị... anh Lâm ấy, thật sự thần kỳ đến vậy sao?”

“Anh không tin thì thôi, dù sao tôi đây đã kiểm chứng rồi. Anh Lâm chẳng những cứu tôi, mà còn cứu cả nhà họ Chu của tôi!” Chu Xung lười giải thích.

Hồng Ninh nhìn về phía Hàn Thường Vũ: “Anh Hàn, cái anh Tư Lang Cơ Phu kia thì sao?”

“Hắn là đối thủ cạnh tranh của tôi. Tổng bộ cuối năm sẽ tiến hành đánh giá quản lý cấp cao. Bởi vì, người phụ trách chung ở khu vực Hoa Quốc sẽ được điều chuyển nhiệm vụ vào năm sau, cho nên các vị tổng tài điều hành ở các công ty con đều rất thèm khát cái vị trí béo bở này.”

Hàn Thường Vũ giải thích: “Vị trí người phụ trách chung khả năng lớn sẽ được lựa chọn giữa tôi và Tư Lang Cơ Phu. Thành tích làm việc của hắn cũng không chênh lệch tôi là bao. Tuy nhiên, bản thân tôi là người Hoa Quốc nên có lợi thế về mặt địa lý, thế nên khả năng thắng của hắn thấp hơn một chút.”

“Nói cách khác, hạ bệ Tư Lang Cơ Phu xuống, anh chính là người phụ trách chung khu vực Hoa Quốc của Đặc Uy Quốc Tế?” Hồng Ninh nói.

Hàn Thường Vũ gật đầu: “Đại khái là vậy.”

Nghe được lời này, Hồng Ninh và Chu Xung đều tặc lưỡi.

Người phụ trách chung toàn bộ khu vực Hoa Quốc, uy thế lớn hơn rất nhiều so với tổng tài điều hành ở tỉnh Đông Lâm này. Hàn Thường Vũ mới ba mươi sáu tuổi, lại có cơ hội đảm nhiệm, quả nhiên tài giỏi xuất chúng!


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=24]


Hai người họ, một người có bối cảnh vững chắc, một người nối nghiệp gia đình.

Nếu nói về năng lực cá nhân, cộng lại e rằng cũng không bằng một nửa của Hàn Thường Vũ.

Đây chính là lý do chính khiến họ cam tâm gọi Hàn Thường Vũ một tiếng ‘anh Hàn’.

“Nói như vậy...”

Hồng Ninh cười hắc hắc: “Thế thì, chuyện anh Lâm nói về mối quan hệ thân mật với Ukraine, cũng là sự thật?”

Hàn Thường Vũ không đáp lại, im lặng coi như đồng ý.

“Trời ơi, anh Hàn thật biết chơi nhỉ! Thế này mà tay anh còn vươn tận nước ngoài! Thật khiến lão đệ đây bội phục!” Hồng Ninh khoa trương nói.

“Hai cậu cứ đùa dai. Chẳng có lúc nào đứng đắn cả.”

Hàn Thường Vũ cười mắng một tiếng, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Nói thật nhé, nếu Lâm tiên sinh qua loa chỉ ra tôi có cái gì tai họa, thì có lẽ tôi còn chút hoài nghi. Nhưng anh ta thậm chí còn chỉ ra cả chuyện tôi đi chuyến tàu nào, xuất phát lúc nào. Thậm chí, cả Tư Lang Cơ Phu và cái cô Ukraine kia... Khụ khụ, tất cả những điều đó đều chỉ ra được, tôi thật sự không phục cũng không được!”

“Tôi vẫn không tin lắm vào những chuyện này. Mấy cậu đừng nói tôi, chắc chắn là bất kỳ ai cũng khó mà tin được,” Hồng Ninh nhún vai.

Chu Xung cười lạnh một tiếng: “Anh có tin hay không, thời gian sẽ tự khắc chứng minh. Anh Lâm không phải đã nói rồi sao? Chuyến du thuyền Hải Thần Hào kia sẽ gặp bão sấm sét ở vùng biển Nam Á thuộc Wallen. Rốt cuộc là thật hay giả, cứ chờ xem tin tức là biết ngay ấy mà.”

“Tôi thấy cậu đúng là ngây ngốc vào chuyện bói toán rồi” Hồng Ninh trêu chọc.

Chu Xung không muốn nói chuyện phiếm vô bổ với anh ta nữa, vả lại còn phải về xử lý lô rượu vang đỏ kia nữa, đành tạm biệt Hồng Ninh, cùng Hàn Thường Vũ rời đi.

...

Trên chiếc taxi.

“Mua món gì ngon thế? Thơm muốn chết à!” Tài xế cười nói.

“Hoa long, bào ngư Úc,” Lâm Minh đáp.

Khóe miệng tài xế giật giật, thầm nghĩ thật biết khoác lác. Tưởng tôi không ngửi thấy mùi khoai tây thái sợi chua cay chắc? Đùa kiểu này cũng...

Lâm Minh đương nhiên không biết tài xế nghĩ gì, anh lấy điện thoại ra, gọi số điện thoại của Trần Giai.

Khi sắp tự động ngắt máy, Trần Giai mới nhấc máy.

“Trần tiểu thư, có thời gian không?” Lâm Minh cười nói.

“Trần tiểu thư?”

Cách xưng hô này khiến Trần Giai khẽ nhíu mày.

“Chúng ta đã li hôn rồi, chắc chắn bây giờ em không thích anh gọi ‘vợ’ hay ‘vợ yêu’ nữa,” Lâm Minh nói đùa một chút.

“Em không có thời gian đôi co với anh, anh gọi điện làm gì?” Trần Giai nói.

“Anh có đóng gói vài món ăn, chắc là con bé Huyên Huyên ở nhà một mình cũng không ăn cơm, muốn em về ăn cùng con,” Lâm Minh nói.

“Cảm ơn, bất quá không cần đâu, anh yên tâm, em có cơm rồi,” Trần Giai lạnh nhạt nói.

“Em không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho Huyên Huyên chứ? Con bé cũng chẳng biết nấu ăn, ở nhà một mình chắc lại đói,” Lâm Minh nói.

Từ ngày Trần Giai bắt đầu đi làm, Huyên Huyên luôn ở nhà một mình.

Công ty cách phòng trọ khá xa, Lâm Minh thì lại không về nhà, đó cũng là bất đắc dĩ.

Huyên Huyên càng ngày càng lớn, con bé đã biết tự ăn cơm trưa ở nhà, nhưng chỉ ăn đồ ăn sáng còn thừa lại hoặc đơn giản là pha tạm gói mì gói, cái bánh quy linh tinh.

Bởi vì, Lâm Minh say rượu và cờ bạc, nợ nần chồng chất. Trần Giai thật sự không có khả năng mua cho Huyên Huyên đồ ăn ngon.

May mắn có hai ông bà Vương Lan Mai ở đối diện, thỉnh thoảng gọi Huyên Huyên sang nhà ăn cơm, đồng thời trông nom giúp, nhờ đó Trần Giai mới phần nào yên tâm.

Lúc này, nghe được Lâm Minh nói Huyên Huyên một mình ở nhà, Trần Giai quả nhiên bắt đầu do dự.

Suy nghĩ một lát, Trần Giai nói: “Vậy bây giờ anh qua đi nhé, còn em sẽ không về đâu. Nhưng anh không được phép đánh con nữa, nếu không em sẽ gọi công an ngay đấy!”

Lâm Minh trong lòng thở dài một tiếng.

Xem ra bản thân anh trước đây, thật sự đã gây ra bóng ma tâm lý quá lớn cho hai mẹ con.

“Em không trở lại, Huyên Huyên chắc sẽ không mở cửa cho anh đâu nhỉ!” Lâm Minh nói một cách bất đắc dĩ.

“Bây giờ đang là giờ làm việc, em rất bận, làm gì có thời gian về được?” Trần Giai không kiên nhẫn nói.

“Không sao, anh đã nói chuyện với Hàn Thường Vũ rồi, em về là được,” Lâm Minh để lộ nụ cười như thể âm mưu đã thành công.

“Anh Hàn?”

Nhớ tới cảnh tượng sáng nay ở văn phòng, trong lòng Trần Giai lại một lần nữa dâng lên sự nghi ngờ.

Đúng lúc này, một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

Trần Giai cứ tưởng là khách hàng, vội vàng nói: “Có khách hàng gọi điện, em cúp máy trước nhé.”

Lần nữa nhấc máy, Trần Giai nói: “Alo, ai đấy ạ?”

“Em dâu Trần Giai đấy à? Anh là Hàn Thường Vũ đây.”

Trần Giai giật mình: “Anh Hàn? Anh gọi cho em có việc gì vậy ạ?”

“Nghe nói cháu gái đang ở nhà một mình? Chiều nay em cứ về nghỉ đi. Lâm Minh có đóng gói vài món ăn cho hai mẹ con. Nhân lúc rảnh rỗi thế này, cả nhà ba người cứ tụ họp một bữa đi.” Hàn Thường Vũ cười nói.

Trần Giai cả người sững lại: “Anh Hàn, em còn rất nhiều việc phải làm, hơn nữa em với Lâm Minh đã...”

“Việc thì làm lúc khác, con cái quan trọng hơn. Nghe lời anh, về nhanh đi!”

“Còn nữa, sau này không được để con ở nhà một mình nữa. Cháu mới bốn tuổi, còn bé bỏng, chẳng biết gì cả, lỡ có chuyện gì nguy hiểm thì sao? Từ hôm nay trở đi, bất cứ lúc nào cần, em cứ việc về.”

Hàn Thường Vũ nói xong liền dập máy, hoàn toàn không cho Trần Giai cơ hội từ chối.

Trần Giai đứng sững tại chỗ, ngẩn ngơ cầm điện thoại.

“Anh Hàn vừa nãy gọi mình... em dâu ư?”

Bình Luận

0 Thảo luận