Sau đó, Lâm Minh nói đơn giản với Lý Hoành Viễn về chuyện liên quan đến việc khai mở thị trường chứng khoán.
Lý Hoành Viễn vô cùng cảm kích, bày tỏ hoàn toàn nguyện ý đi theo Lâm Minh.
Với tấm gương thành công trước mắt Chu Xung, bất kể là Lý Hoành Viễn hay Chu Xung đều hiểu. Lâm Minh một khi đã ra tay, chuyện kiếm tiền chắc chắn sẽ thành công.
Giữa trưa.
Lâm Minh ghé KFC mua khá nhiều gà rán, hamburger và mấy thứ linh tinh khác, rồi mang sang cho Huyên Huyên.
Thấy con bé ăn uống miệng nhồm nhoàm, bóng nhẫy. Lâm Minh thấy lòng mình dâng lên sự thỏa mãn.
Mãi đến khi Huyên Huyên ngủ trưa, Lâm Minh mới rời khỏi khu An Cư.
Trên đường bắt taxi về chung cư, điện thoại Lâm Minh bỗng reo lên.
Đó là một dãy số lạ, nhưng lại có chút quen thuộc.
Lâm Minh cười lạnh, không nghe máy mà dập thẳng.
Đối phương dường như không định từ bỏ, lại gọi cho Lâm Minh đến bảy tám cuộc.
Mãi đến khi xe taxi đến dưới lầu chung cư, Lâm Minh mới nhấc máy.
"Giám đốc Vương đấy à? Ngại quá, vừa rồi đang tắm nên không nghe thấy điện thoại reo." Lâm Minh vừa xuống xe vừa nói.
Đầu dây bên kia, Vương Hưng Dũng thầm rủa trong bụng.
Giữa trưa giữa ban ngày tắm cái cóc khô à, lại chẳng phải mùa hè, lừa ai chứ.
Lời này hắn tuyệt nhiên không dám nói ra.
"Lâm Tổng bận rộn công việc, ngược lại tôi mới là người đường đột làm phiền, đáng ra phải xin lỗi ngài mới phải."
Vương Hưng Dũng tươi cười đầy mặt: "Ấy dà... Sắp Trung thu rồi, tôi muốn hỏi thăm xem nhà Lâm Tổng ở đâu? Chẳng là tập đoàn có chuẩn bị ít bánh trung thu, muốn gửi biếu ngài chút. Nếu ngài không có thời gian thì để tôi gửi cho bác trai bác gái cũng được, chủ yếu là loại bánh này ăn ngon lắm."
Nghe Vương Hưng Dũng giả bộ nghiêm túc nói hươu nói vượn, nụ cười trên mặt Lâm Minh càng đậm.
Ác nhân còn gặp ác nhân mà.
So với ngày hôm qua, Vương Hưng Dũng lúc này đâu còn chút dáng vẻ kiêu ngạo nào?
Quả thực là khách sáo không thể khách sáo hơn, chỉ thiếu điều gọi Lâm Minh bằng ông nội.
Lâm Minh thầm thấy may mắn, chuyến Tử Kim Thịnh Phủ lần này, may mà anh dẫn theo Chu Xung đi kiếm tiền.
Nếu là Lý Hoành Viễn thì với Vương Hưng Dũng quả thực chẳng có cách nào.
"Bánh trung thu, loại này trên thị trường có đầy. Tôi tùy tiện mua mấy hộp là được rồi." Lâm Minh thản nhiên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=39]
"Đừng mà Lâm Tổng, loại bánh này của tôi trên thị trường không có đâu, nếu ngài mà..."
"Được rồi!"
Không đợi Vương Hưng Dũng nói hết câu, Lâm Minh đã ngắt lời: "Tử Kim Thịnh Phủ giờ giá nhà tăng vùn vụt, chắc giám đốc Vương không ngồi yên được rồi. Tôi bên này cũng còn có việc bận, xin phép cúp máy trước."
Nói xong, Lâm Minh trực tiếp dập máy.
Nực cười!
Vương Hưng Dũng muốn trở mặt lúc nào thì trở mặt sao, muốn đen thì đen, muốn trắng thì trắng sao?
Ít nhất, cũng phải cho hắn nếm thử mùi vị bị người khác tùy tiện cắt ngang điện thoại chứ!
Khu Nam Bộ mới khai phá đã thành chuyện ván đã đóng thuyền, giá nhà Tử Kim Thịnh Phủ tăng vọt là điều tất yếu.
Về phía thị trường chứng khoán "khai mở", tạm thời cũng chưa có động tĩnh gì. Bởi vậy, Lâm Minh chưa vội ra tay xử lý chuyện hợp đồng đặt cọc.
Cùng lúc thăm dò Vương Hưng Dũng và anh cũng thăm dò đám "đầu cơ nhà đất" bên kia, có vậy thì lúc đàm phán giá sẽ dễ dàng hơn nhiều.
...
Tại văn phòng bán hàng Tử Kim Thịnh Phủ.
Văn phòng tầng 3.
Vương Hưng Dũng nghe tiếng "tút tút" từ điện thoại, cơ mặt giật giật.
Bên cạnh hắn, đứng hai người đàn ông trung niên.
Một người là giám đốc Tôn của bộ phận công trình, người còn lại chính là tổng tài tập đoàn Cường Thịnh Trí Nghiệp, Trình Thiên Lâm!
Sau khi biết thân phận của Chu Xung, Trình Thiên Lâm lập tức bay gấp từ trụ sở tập đoàn tới thành phố Lam Đảo.
Dù hắn rất muốn lập tức đuổi việc Vương Hưng Dũng, nhưng chuông ai buộc thì người ấy phải cởi.
Chuyện xin lỗi này, vẫn phải do Vương Hưng Dũng ra mặt.
"Thế nào rồi?" Trình Thiên Lâm nhíu mày hỏi.
"Dạ không, chưa nói được gì..." Vương Hưng Dũng mặt đỏ bừng.
"Đáng chết!"
Trình Thiên Lâm đấm mạnh xuống bàn làm việc, tiếng động trầm đục khiến Vương Hưng Dũng và Tôn Hoành đều rùng mình.
"Giám đốc Tôn, Vương Hưng Dũng nó ngu xuẩn như vậy. Anh cũng hùa theo nó làm chuyện dở hơi à?"
Trình Thiên Lâm thật sự không nhịn nổi, giận dữ nói: "Đường đường là công tử số một của thành phố Lam Đảo, thế mà các ông không hề tìm hiểu chút gì? Dù cho các ông chưa từng thấy mặt hắn đi chăng nữa, ít nhất cũng phải biết hắn đi xe gì, biển số bao nhiêu chứ? Người ta ở ngay trước mắt các ông, thế mà các ông cứ giả vờ làm người mù là sao?"
Tôn Hoành đến thở mạnh cũng chẳng dám.
Mặc dù chủ ý bội ước này là của Trình Thiên Lâm, nhưng đó là dựa trên việc hắn không biết gì.
Hắn và Vương Hưng Dũng ở thành phố Lam Đảo bao năm, đáng lẽ phải tìm hiểu về đám "công tử bột" đó rồi chứ.
Trách nhiệm chính trong chuyện này, vẫn là ở bọn họ!
"Trình tổng, đối phương rõ ràng là không cho chúng ta mặt mũi, giờ phải làm sao đây?" Vương Hưng Dũng căng da đầu hỏi.
"Hỏi hỏi hỏi, chỉ biết hỏi!"
Trình Thiên Lâm bực bội nói: "Rốt cuộc, anh làm sao leo lên được chức giám đốc tiêu thụ vậy hả? Mọi việc có thể động cái óc heo kia mà suy nghĩ kỹ càng vào coi!"
Sau trận mắng như tát nước ấy, mặt Vương Hưng Dũng biến thành màu gan heo.
Tôn Hoành vội vàng gỡ bí: "Bên phía công tử Chu chắc chắn sẽ không gặp chúng ta, không có sự đồng ý của cậu ấy. Chúng ta không thể nào vào được đại viện Chu Gia. Việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết bên Lâm Minh trước đã, qua mấy lần tiếp xúc này mà xem, hình như công tử Chu vẫn luôn nghe lời cậu ta."
Nghe xong lời này, Vương Hưng Dũng như bừng tỉnh.
Hắn vội vàng nói: "Trình Tổng, vậy tôi đi hỏi thăm địa chỉ của Lâm Minh ngay. Phần bánh trung thu hôm nay, thế nào tôi cũng phải mang tới tận nơi cho cậu ta!"
Trình Thiên Lâm hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hiển nhiên, đây là biện pháp duy nhất lúc này.
...
Chiều 3 giờ.
Cửa căn hộ chung cư bỗng vang lên tiếng gõ.
Lâm Minh mở cửa, vừa nhìn, còn không phải vị giám đốc Vương cao cao tại thượng kia sao?
"Sao cậu biết tôi ở đây?" Lâm Minh nhíu mày.
Vương Hưng Dũng tay mang xách không ít đồ đạc.
Nào là rượu Mao Đài, nào là thuốc lá Trung Hoa, nào là yến sào cùng các loại thực phẩm dinh dưỡng khác.
Chỉ duy nhất không có bánh trung thu.
"Lâm Tổng, tôi đường đột làm phiền, mong ngài bỏ quá cho!" Vương Hưng Dũng khéo léo né tránh câu hỏi của Lâm Minh.
Hắn quả thực không hiểu nổi, một nhân vật có thể tùy tay vung ra cả mấy triệu, vậy mà lại ở trong căn hộ chung cư vỏn vẹn hơn ba mươi mét vuông thế này?
Lâm Minh biết mục đích Vương Hưng Dũng đến đây, cũng không truy vấn thêm.
"Vào nhà đi."
Vương Hưng Dũng mỉm cười gật đầu, đồng thời thầm đánh giá căn hộ.
Căn hộ này quả đúng là "chim sẻ tuy nhỏ nhưng đủ ngũ tạng". Hơn nữa, nó nhìn cực kỳ sạch sẽ, sạch sẽ đến không giống chỗ ở của đàn ông.
"Chỗ tôi hơi chật hẹp, chẳng thể sánh với phủ đệ của giám đốc Vương giàu có, nên không mời trà được rồi." Lâm Minh nói.
"Không dám, không dám..."
Vương Hưng Dũng đặt đống đồ trên tay xuống: "Lâm Tổng, đây là chút quà mọn Tập đoàn chúng tôi chuẩn bị cho ngài, mong ngài đừng chê nhé."
Lâm Minh lướt mắt qua mấy món đồ, cười như không cười nói: "Không phải bảo có bánh trung thu sao?"
"Lâm Tổng à, còn mấy ngày nữa mới tới Trung thu mà. Ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi lần này nhé, được không?" Vương Hưng Dũng đau khổ nói.
"Câu này là sao?"
Lâm Minh nghiêng đầu: "Tôi nhớ hôm qua giám đốc Vương còn vênh váo lắm mà. Bây giờ lại đi van xin người ta tha cho mình. Đáng lẽ, người cầu xin phải là tôi mới đúng chứ?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận