Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 26: Lỡ lời

Ngày cập nhật : 2025-10-04 10:54:28
Chương 26: Lỡ lời

Trần Giai đứng thẫn thờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Mãi lâu sau, cô mới hoàn hồn, môi hé nở một nụ cười tự giễu.

Điên rồi, thật sự điên rồi…

Li hôn rồi, người đàn ông này lại học được mấy lời ngon tiếng ngọt muốn chết đi sống lại.

Hiện tại.

Cô đã trải qua quá nhiều, không còn là cô sinh viên ngây ngô non nớt ngày đó. Cho dù anh ta nói hay đến mấy, cũng chẳng thể hàn gắn những vết thương trong lòng của cô.

Khoảnh khắc ấy, Trần Giai thật sự rất muốn tin Lâm Minh, nhưng hiện thực dù sao vẫn là hiện thực mà!

Nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn, Trần Giai như trút giận bước tới, cầm đũa lên và ăn ngay.

“Ngon không?” Lâm Minh hỏi.

“Bình thường.”

“Ngon lắm ba ơi! Ngon lắm ạ!”

Hai mẹ con Huyên Huyên đồng thanh.

Huyên Huyên nói: “Ba ba, con chưa bao giờ được ăn món nào ngon như thế này, con vui lắm! Lần sau ba có thể mua nữa cho con không ạ?”

“Huyên Huyên, ăn cơm không được nói chuyện!” Trần Giai quát khẽ.

Lâm Minh thì cười nói: “Ừ, thế này nhé, lát nữa ba đi mua cho con cái điện thoại. Con muốn ăn gì, lúc nào cũng có thể gọi cho ba, ba sẽ mang đến ngay. Hơn nữa, lúc ở nhà buồn chán, con cũng có thể gọi video nói chuyện với ba.”

“Điện thoại? Ba ba mua điện thoại cho Huyên Huyên sao?”

Huyên Huyên phấn khích nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá! Thế là con được chơi game ở nhà rồi. Hoan hô! Ba ba tuyệt vời nhất thế giới!”

Ánh mắt Lâm Minh ánh lên nét phức tạp, trong lòng anh thầm nhủ: “Phải là người bố tệ nhất mới đúng chứ!”

“Con bé mới 4 tuổi, mua điện thoại làm gì?” Trần Giai nhíu mày hỏi.

“Huyên Huyên ở nhà một mình, anh thật sự không yên tâm. Em chắc chắn không cho anh đón con bé về ở, nên anh chỉ có thể mua điện thoại cho con bé, có chuyện gì cũng có thể liên lạc với chúng ta bất cứ lúc nào.” Lâm Minh nói.

Trần Giai "hừ" một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Kế tiếp, Lâm Minh chỉ ngồi sang một bên, lặng lẽ nhìn Trần Giai và Huyên Huyên ăn cơm.

Đây là cảnh tượng tươi đẹp mà sau khi tỉnh ngộ, ngay cả trong mơ anh cũng chưa từng thấy được. Lâm Minh thật sự mong thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc này.

Tiếng ríu rít của con bé vọng đến trong tai Lâm Minh. Đó quả thực là âm thanh êm tai nhất trên đời.

Đúng lúc đó, tiếng chuông tin nhắn vang lên. Lâm Minh nhìn thoáng qua, thông báo tiền về tài khoản từ việc bán đi Phi Thiên Mao Đài.

600 chai, bán ra 8000 mỗi chai, tổng cộng bốn triệu tám.

Đối với anh mà nói, tiền nhiều đến mấy cũng chẳng sánh bằng sự ấm áp lúc này.

Ăn cơm xong, Huyên Huyên vỗ vỗ cái bụng nhỏ, về phòng ngủ trưa.

Trần Giai thì lục lọi. Cuối cùng, cô lấy ra một túi nilon từ trong tủ bếp.

Lâm Minh vừa nhìn, bên trong chính là 100 nghìn tiền mặt lần trước anh đưa tới.

“Em làm gì vậy?” Lâm Minh hỏi.

“Anh cố tình như vậy, không phải vì số tiền này sao?”

Trần Giai vừa dọn bàn vừa nói: “Yên tâm, tiền không phải tôi tự kiếm, tôi sẽ không tiêu. 100 nghìn này một xu tôi cũng không đụng đến. Anh không cần giả vờ nữa, lấy lại ‘khí phách đàn ông’ ngày xưa của anh đi.”

Hai chữ “khí phách đàn ông”, Trần Giai nhấn rất mạnh.

“Trần Giai!”

Lâm Minh cảm thấy mình thật sự cần giải thích.

Anh lấy ra tin nhắn báo tiền về lúc nãy, đặt trước mặt Trần Giai.

“Đây là tiền anh kiếm mấy hôm trước. Hôm nay, nó mới về tài khoản. Tổng cộng bốn triệu tám, không tin thì em xem!”

Trần Giai nhìn dãy số 0 dài dằng dặc kia, đống rác vừa thu dọn trong tay vô thức rơi xuống.

“Anh… Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?!”

Trần Giai hoảng loạn nói: “Lâm Minh, anh có thể đắm chìm sa đọa, anh cũng có thể không có chí khí, nhưng anh không thể lấy danh nghĩa làm điều tốt cho tôi và Huyên Huyên mà đi lừa đảo, làm chuyện phạm pháp!


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=26]


Anh nghĩ cho bố mẹ anh, nghĩ cho tương lai Huyên Huyên. Nếu người khác biết con bé có một người bố phạm tội, họ sẽ nhìn nó như thế nào? Tương lai con bé sẽ bị anh ảnh hưởng, cả đời không dám ngẩng mặt lên mất!”

Chẳng trách Trần Giai lại nghĩ vậy. Ngay cả khi Lâm Minh không sa ngã, chỉ hơn một tuần ngắn ngủi cũng không thể nào kiếm được nhiều tiền như thế.

Trừ làm chuyện phạm pháp, Trần Giai thật sự không nghĩ ra còn cách nào khác có thể kiếm tiền nhanh đến vậy.

“Anh không phạm pháp! Tất cả đều là tiền anh kiếm được một cách đường hoàng, chính đáng!” Lâm Minh thật sự không biết phải giải thích thế nào.

“Đường hoàng chính đáng? Vậy anh nói xem, anh ‘đường hoàng chính đáng’ kiểu gì?” Trần Giai giận dữ.

“Số tiền đầu tiên của anh, là từ việc đánh cược với Lý Hoành Viễn…”

Nhân cơ hội này, Lâm Minh kể hết ngọn nguồn số tiền bốn triệu tám đó.

Trần Giai càng nghe càng thấy không thể tin nổi, thậm chí có chút hoang đường!

Thế nhưng, chuyện thần tượng nổi tiếng họ Lâm thì cô biết. Vé xem buổi biểu diễn lúc đó rớt giá thảm hại, 100 đồng một vé cũng chẳng ai hỏi mua, Trần Giai cũng đọc được trên mạng rồi.

Còn chuyện Phi Thiên Mao Đài bỗng nhiên tăng giá, trong công ty cô bàn tán ầm ĩ cả lên.

Tuy chuyện này chẳng liên quan gì đến người bình thường, nhưng nơi công sở vẫn là vậy thôi. Trừ đấu đá nội bộ thì cũng chỉ có buôn chuyện, từ chuyện riêng tư cá nhân đến thời cuộc quốc tế.

Mọi sự ngẫu nhiên dường như đều là tất nhiên!

Lời giải thích của Lâm Minh nói có sách mách có chứng. Bởi vì, đó đều là sự thật xảy ra mấy ngày nay.

Điều Trần Giai không thể hiểu nổi là, tại sao những chuyện tốt đó lại được va vào Lâm Minh hết?

Anh ta có thêm hai mắt, hay thêm hai tai so với người khác chăng?

“Sao ngày xưa không thấy anh có bản lĩnh này nhỉ?” Trần Giai nhíu chặt mày.

“Việc này phải cảm ơn Trần Thăng. Nếu hôm đó không phải cậu ta đẩy anh một cái, anh thật sự không có bản lĩnh này đâu.”

Lâm Minh vốn định nói tiếp, anh không tính giấu Trần Giai việc mình có thể biết trước tương lai.

Không ngờ, người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Sắc mặt Trần Giai lạnh hẳn đi: “Quả nhiên, anh vẫn ghi hận em trai tôi. Tôi không bênh ai cả, nhưng tôi cần phải nói một câu. Hôm đó, anh đến nhà bố mẹ tôi đòi tiền. Bố mẹ tôi không cho, nên anh thẹn quá hóa giận chửi bới.

Còn nữa, anh động thủ trước với em trai tôi. Em trai tôi không muốn đánh anh, chỉ là vô ý đẩy anh ngã thôi!”

Lâm Minh nghe xong, lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.

“Trần Giai, anh không phải ý đó, anh…”

Anh muốn giải thích, nhưng Trần Giai đã mất hết kiên nhẫn lắng nghe.

“Ăn cơm xong rồi, anh cầm tiền của anh đi nhanh đi.”

“Bây giờ anh có thể kiếm tiền, đó là bản lĩnh của anh, nhưng không thể xóa nhòa những chuyện anh đã làm trước đây!”

“Nếu anh thật sự không làm gì phạm pháp thì đối xử tốt hơn với bố mẹ anh đi, đối xử tốt hơn với em trai em gái anh đi, họ đều là người tốt!”

Vừa nói, Trần Giai vừa đẩy Lâm Minh ra cửa.

Đồng thời, cái túi đựng 100 nghìn tiền mặt kia cũng bị Trần Giai ép đưa cho Lâm Minh.

“Trần Giai, em nghe anh giải thích, anh thật sự không ghi hận Trần Thăng, anh phải cảm ơn cậu ta…”

Rầm! Cánh cửa đóng sầm lại.

Lâm Minh đứng ngoài cửa, tát mạnh vào mặt mình một cái.

Người lớn như vậy, đến câu nói cũng không biết nói, hoàn toàn chẳng nghĩ đến cảm nhận của Trần Giai.

Rõ ràng có thể nhân cơ hội này xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, vậy mà lại bị chính mình tự tay phá hỏng.

Đáng chết!

Đáng chết!!!

Bình Luận

0 Thảo luận