“Anh làm gì đấy?”
Nhìn Lâm Minh vươn tay ra, Trần Giai nhíu chặt đôi mày thanh tú.
“Nếu ly hôn là kết thúc một quãng đời cũ của anh, thì việc được gặp lại em chính là khởi đầu cho một quãng đời mới.”
Lâm Minh không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy đau lòng tột cùng khi nhìn người phụ nữ đứng đó.
“Chúng ta li hôn rồi, cái trò này vô ích thôi. Anh đừng hòng dùng cách này để lừa em nữa, em đã nói rồi, em sẽ không bao giờ tin anh nữa đâu!”
Trần Giai đi về phía cửa. “Tránh ra, em phải về nhà.”
Lâm Minh thành thật lùi lại.
Tâm đã nguội lạnh, đó là Trần Giai lúc này.
Lâm Minh hiểu, chỉ với những chuyện tệ hại mình đã làm trước đây, muốn Trần Giai quay lại chỉ bằng vài câu nói là điều không thể.
Cánh cửa chống trộm mở ra, Huyên Huyên vốn đang đứng ở cửa, khi nhìn thấy Lâm Minh thì theo bản năng lùi lại mấy bước, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy kinh hoảng.
Mặc dù vừa rồi Lâm Minh đã cố gắng chọc bé cười, nhưng nỗi sợ hãi ám ảnh từ những lần anh say rượu hay thua bạc về đánh đập vẫn chưa thể dễ dàng tan biến.
“Huyên Huyên…”
Lâm Minh lòng run lên, ngoài mặt chỉ có thể nhẹ nhàng cười nói: “Đừng sợ, ba không vào nhà đâu. Đây là ba mua đồ ăn vặt với đồ chơi cho con, có công chúa Elsa con thích nhất đấy. Con cầm trước đi, sau này muốn gì thì cứ nói với ba, ba mua cho nhé.”
Huyên Huyên vẻ mặt rối rắm, lúc nhìn đồ vật trong tay Lâm Minh, lúc lại nhìn sang mẹ Trần Giai. Dường như chỉ có mẹ đồng ý bé mới dám nhận.
“Anh lấy đâu ra tiền thế? Mua nhiều đồ như vậy làm gì? Lại chẳng phải xin tiền bố mẹ đấy chứ?” Sắc mặt Trần Giai càng thêm lạnh ngắt.
Với cái tính nết của Lâm Minh, ngoài việc xin tiền bố mẹ ra, Trần Giai thật sự không thể nghĩ ra còn ai khác chịu cho anh ta tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=11]
“Lâm Minh, bao giờ anh mới chịu lớn lên đây? Bố mẹ anh cực nhọc kiếm từng đồng tiền dễ dàng lắm sao? Anh cứ cầm đi phung phí hết, sau này bố mẹ anh lấy gì mà sống lúc về già?”
“Rồi cả những người thân, anh vay tiền của họ đến giờ vẫn chưa trả, đó đều là bố mẹ anh phải đứng ra vay giúp đấy! Anh thì vô liêm sỉ, còn bố mẹ anh thì sao, họ còn cần mặt mũi nữa!”
Trần Giai cắn chặt môi dưới, người cô khẽ run lên vì giận: “Em xin anh đấy, xin anh hãy trưởng thành lên đi! Lương ba cọc ba đồng của em còn phải lo cho Huyên Huyên đi học nhà trẻ, anh đừng đến quấy rầy mẹ con em nữa có được không?!”
Lâm Minh không phản bác lấy một lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Có lẽ, đây là cách duy nhất để Trần Giai trút bỏ hết những uất ức của mình.
Mãi đến khi Trần Giai ngừng nói, Lâm Minh mới lên tiếng: “Trần Giai, trước đây anh thật sự là thằng khốn. Nhưng giờ anh đã thay đổi rồi, anh có thể kiếm ra tiền. Nếu không tin, em xem số dư WeChat của anh này…”
“Em không xem!” Trần Giai chỉ xuống dưới lầu, quát lên: “Anh đi đi, đi mau! Em không muốn nhìn thấy anh, đi nhanh lên!!!”
“Trần Giai…”
“Anh có đi không? Chúng ta li hôn rồi! Nếu anh không đi, em sẽ báo công an đấy!” Giọng Trần Giai trở nên bén nhọn.
“Được rồi, được rồi, anh đi đây, anh đi đây.”
Lâm Minh vội vàng xua tay, đồng thời quay người bước xuống dưới lầu.
Việc hòa hoãn quan hệ với Trần Giai không phải chuyện một sớm một chiều là làm được. Nếu anh cứ tiếp tục dây dưa ở đây, chỉ làm em ấy càng thêm chán ghét mà thôi.
Thật lòng mà nói, ngay cả Lâm Minh cũng không dám tin được, người phụ nữ đã từng yêu anh tha thiết đến vậy, giờ lại căm ghét, lại hận anh đến thế!
Tất cả… đều là do anh tự chuốc lấy!
“Khoan đã!” Như nhớ ra điều gì, Trần Giai lại hỏi: “Hôm nay em đến Công ty Quản lý tài sản Hoành Viễn, Tổng giám đốc Lý đã xé tờ giấy nợ ngay trước mặt em, còn nói khoản nợ của anh đã được thanh toán xong. Vì sao lại thế?”
“Anh giúp ông ấy kiếm được chút tiền, ông ấy rất cảm kích anh, nên đã xóa sổ khoản nợ này.” Lâm Minh thành thật nói.
“Ha ha…” Trần Giai cười lạnh một tiếng.
Người đàn ông này, từ sau khi gây dựng sự nghiệp thất bại, cứ nói dối hết lần này đến lần khác. Cái tài nói dối của anh ta đã đạt đến cảnh giới khiến người ta chẳng thể phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả.
“Anh thật sự coi em là đồ ngốc đấy à?” Trần Giai nói.
Lý Hoành Viễn là nhân vật cỡ nào? Còn anh Lâm Minh là nhân vật cỡ nào?
Lâm Minh dẫn Lý Hoành Viễn kiếm tiền ư? Nực cười! Ngược lại thì còn tạm được!
“Em cũng không muốn nghe anh nói mấy lời vớ vẩn nữa. Có thời gian thì về thăm bố mẹ đi, họ nuôi anh lớn chừng này không dễ dàng đâu!”
Trần Giai nói xong, liếc nhìn những túi lớn túi nhỏ trên mặt đất, thấy khuôn mặt nhỏ bé của Huyên Huyên tràn đầy mong đợi, cuối cùng cô do dự một lát rồi vẫn mang những thứ đó vào nhà.
“Rầm!”
Cánh cửa chống trộm đóng sầm lại, Lâm Minh nở một nụ cười trên môi.
Con gái có thể gọi điện hỏi anh đã tìm được chỗ ở chưa, có thể nhận đồ của người cha này… Điều này đủ để chứng minh, giữa hai người vẫn còn hy vọng.
“Giai Giai, chờ anh!” Khẽ lẩm nhẩm một câu, Lâm Minh xoay người rời đi.
Sau khi Lâm Minh đi rồi, bà Vương Lan Mai lại từ trong nhà bước ra, gõ cửa nhà Trần Giai.
“Anh còn muốn làm gì…” Trần Giai theo bản năng định lên tiếng quát, nhưng khi thấy người đứng ngoài cửa là bà Vương Lan Mai, lời đến miệng lại nuốt ngược vào.
“Cháu chào bà ạ.” Trần Giai gượng cười. Đối với bà Vương Lan Mai, cô thật sự rất tôn kính và cảm kích.
“Giai Giai này, bà có chuyện này muốn nói với cháu.” Bà Vương Lan Mai nói: “Một triệu đồng Lâm Minh mượn bà, vừa rồi thằng bé mang qua trả rồi. Lại còn mua cả sữa với đồ hộp biếu bà nữa, trông lễ phép lắm, khác hẳn ngày xưa. Bà thấy thằng bé hình như thật sự đã thay đổi rồi đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Giai thay đổi. Cô vội vàng nói: “Bà ơi, bà là người tốt, nhưng nghìn vạn lần đừng để Lâm Minh lừa bằng cái khổ nhục kế đó. Trước đây, anh ta thường xuyên dùng cách này để vay tiền của người thân chúng cháu. Bây giờ, bà không còn lương hưu nữa, chỉ trông vào chút tiền tích cóp ngày xưa với ông Tống thôi. Bà nhất định đừng cho anh ta mượn tiền nữa nhé.”
Bà Vương Lan Mai nghĩ nghĩ, nắm chặt tay Trần Giai: “Giai Giai này, thật ra bà không nên khuyên cháu làm gì. Mấy năm qua cháu đã trải qua những gì, không ai rõ hơn bà cả. Nhưng mà…”
“Bà là người từng trải, hãy tin vào trực giác của bà. Chỉ cần cháu chưa yêu ai khác, thì coi như là vì Huyên Huyên đi, cháu cũng nên cho thằng bé một cơ hội để thay đổi bản thân, phải không nào?”
“Huyên Huyên sắp phải đi học rồi. Con bé không thể không có bố được, như vậy sẽ bị các bạn chê cười mất.”
Trần Giai lắc đầu: “Bà ơi, những gì bà nói cháu đều hiểu. Nhưng mấy năm nay, cháu đã cho anh ta bao nhiêu cơ hội rồi? Lần nào anh ta cũng nói sẽ thay đổi, thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại lại tụ tập với đám bạn bè xấu… Anh ta không thay đổi được đâu, mãi mãi không thay đổi được!”
Nói rồi, Trần Giai lại không kìm được nước mắt.
Đối diện với bố mẹ mình, Trần Giai còn không để bản thân rơi lệ, vì đó là lựa chọn của chính cô.
Chỉ khi ở trước mặt bà Vương Lan Mai, cô mới có thể trút bỏ lớp phòng ngự đã khiến lòng cô mỏi mệt bấy lâu.
“Rồi rồi, con nín đi, đừng khóc nữa. Bà cũng không nói gì nữa đâu.” Bà Vương Lan Mai ôm lấy Trần Giai, trong lòng không ngừng thở dài.
Cái thằng nhóc ranh ấy, thật sự đã làm tổn thương Trần Giai quá sâu rồi!
“Bà ơi, lại để bà phải chê cười rồi.” Khóc một lát, Trần Giai kiềm chế cảm xúc, sau đó chào tạm biệt bà Vương Lan Mai rồi trở về nhà.
“Mẹ ơi, mẹ xem này, tiền này, nhiều tiền lắm!” Giọng Huyên Huyên lanh lảnh vọng ra.
Con bé một tay cầm chân gà rán, một tay cầm một cọc tiền mặt đỏ au.
Trần Giai sững người lại, vội vàng chạy đến chỗ Huyên Huyên.
Cô chỉ thấy, trong một chiếc túi nhựa đựng đồ chơi, còn có những cọc tiền mặt y như vậy, những chín cọc nữa.
Đúng một trăm nghìn.
Ngoài ra, còn có một tờ giấy.
“Mẹ ơi, tiền này là bố cho mẹ con mình sao?” Huyên Huyên hỏi.
Trần Giai không trả lời, run run cầm lấy tờ giấy đó. Trên đó rõ ràng là chữ viết của Lâm Minh:
“Giai Giai, số tiền này đều là anh kiếm được một cách đàng hoàng, nên em đừng lo lắng. Em lấy ra một phần để trả nợ cho những người thân, số còn lại thì em và Huyên Huyên cứ dùng để bồi bổ sức khỏe nhé, đừng tiếc tiền.”
“Trước đây anh là thằng khốn, anh biết chỉ nói vài câu thì không thể khiến em tin anh được, cũng không thể xóa nhòa hết những tủi nhục em đã phải chịu đựng suốt mấy năm qua.”
“Nhưng anh hi vọng, em có thể cho anh một cơ hội, cơ hội để cứu vãn tất cả.”
“Lâm Minh của quá khứ đã chết rồi. Từ giờ trở đi, em và Huyên Huyên sẽ là những người anh quan tâm nhất trên thế giới này.”
“Anh sẽ không để mẹ con em phải chịu thêm bất cứ tủi nhục nào nữa, tuyệt đối không!”
Nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài, làm nhòe đi nét chữ trên tờ giấy trắng.
Trần Giai muốn xé nát tờ giấy đó đến nhường nào.
Cuối cùng, cô vẫn cẩn thận gấp tờ giấy lại, rồi cất vào ngăn kéo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận