Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 15: Phi Thiên Mao Đài tăng giá

Ngày cập nhật : 2025-10-03 08:12:46
Trở lại căn chung cư của mình, Lâm Minh mua vài chai rượu trắng, uống cho say mèm.

Mãi đến 9 giờ rưỡi sáng hôm sau, anh mới bị tiếng chuông điện thoại réo giục đánh thức.

Vừa cầm lên xem, Lý Hoành Viễn đã gọi cho anh năm sáu cuộc.

“Alo.” Lâm Minh bắt máy.

“Lão đệ ơi, em làm cái quái gì vậy, làm anh sốt vó lên được!” Lý Hoành Viễn vội vàng nói.

“Có chuyện gì sao?” Lâm Minh hỏi.

“Còn làm sao là làm sao? Em chẳng phải biết xem bói sao? Lẽ nào em không đoán ra được, giá Phi Thiên Mao Đài giờ đã tăng gấp đôi. Thậm chí, nó còn đang tăng lên nữa kìa?” Lý Hoành Viễn nói.

Lâm Minh lúc này mới chợt nhớ ra chuyện Phi Thiên Mao Đài, vội vàng bật dậy.

“Tăng giá rồi sao?”

“Ừ, tăng rồi, tăng kinh khủng luôn ấy, chẳng có bất cứ dấu hiệu nào cả, cũng không phải tăng từ từ, mà là phi một phát từ 3000 lên 8000!”

Lý Hoành Viễn nói đầy phấn khích: “Em không biết đâu, lũ bạn anh gọi điện tới, đứa nào cũng hỏi sao anh biết trước giá sẽ tăng, cười chết anh mất thôi, ha ha ha!”

Ông thực sự quá may mắn, phen này đi theo Lâm Minh ăn đậm rồi!

Không thì lại đi vào vết xe đổ cũ, chỉ còn nước khóc dở chết dở thôi.

“Tăng giá rồi thì bán đi thôi, sau đợt tăng mạnh này, giá Phi Thiên Mao Đài sẽ tạm thời ổn định một thời gian.” Lâm Minh nói.

“Tạm thời à? Nghĩa là, sau này nó sẽ còn tăng nữa sao?” Lý Hoành Viễn có khứu giác nhanh nhạy thật.

“Đó là chuyện sau này, có lẽ đến lúc đó em cũng chẳng thèm để tâm đến số tiền đó nữa.” Lâm Minh nói.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=15]


Lý Hoành Viễn thầm hít ngụm khí lạnh.

Động một tí là tiền chục triệu, trong mắt Lâm Minh chỉ là tiền lẻ thôi sao?

Quả nhiên là cao nhân mà!

Giờ phút này, Lý Hoành Viễn đã hoàn toàn quên bẵng đi mất, nửa tháng trước Lâm Minh còn là thằng ăn hại bị cả xã hội khinh rẻ.

“Lão đệ này, anh có thằng bạn, tò mò về em lắm, muốn gặp em một bữa…” Lý Hoành Viễn ngập ngừng nói.

“Hửm?”

Lâm Minh nhíu mày: “Anh nói với hắn chuyện của em à?”

Chuyện nhìn trước tương lai như thế này, Lâm Minh đương nhiên không muốn bại lộ ra bên ngoài.

Giúp Lý Hoành Viễn kiếm tiền đã là tốt lắm rồi, quá nhiều người biết sẽ chỉ chuốc thêm phiền phức cho bản thân.

“Lão đệ đừng giận, anh cũng không cố ý cho hắn biết, nhưng mà thằng bạn này của anh thân phận hơi đặc biệt chút, anh thấy em nên gặp hắn một lần đi.”

Lý Hoành Viễn vội vàng giải thích: “Hắn tên là Chu Xung, là thiếu gia con nhà tài phiệt số một thành phố Lam Đảo.”

Nghe vậy, Lâm Minh đang nhíu mày chợt giãn ra.

Đang định tìm cách mở rộng mối quan hệ, đối phương đã tự tìm đến cửa, đúng là buồn ngủ gặp ngay chiếu manh!

“Anh Lý mà cũng quen được nhân vật thế này sao, xem ra em vẫn còn đánh giá thấp anh rồi!” Lâm Minh cười nói.

Ngữ khí của anh khiến Lý Hoành Viễn nhẹ nhõm hẳn: “Thật ra thì anh cũng chẳng có quan hệ sâu sắc gì đâu, người ta là công tử số một thành phố Lam Đảo cơ mà, làm sao anh với tới được?”

“Dù sao thì, nếu hắn muốn gặp em, gặp một lần cũng được.” Lâm Minh nói.

“Thế thì tốt quá, thời gian địa điểm anh liên hệ xong sẽ báo cho em.” Lý Hoành Viễn nói.

Cắt điện thoại, Lâm Minh đi tắm, gột sạch hết mùi rượu trên người.

Ăn trưa xong, Lâm Minh do dự một lát, cuối cùng vẫn gọi điện cho Trì Ngọc Phân.

Tiếng chuông đổ rất lâu, đúng lúc Lâm Minh tưởng bà sẽ không nghe máy, cuộc gọi đã được kết nối.

“Mẹ à, bố mẹ về đến nhà chưa?” Lâm Minh hỏi ngay.

“Ừm, tối qua đi xe khách đường dài suốt đêm, về đến nơi rồi.” Giọng Trì Ngọc Phân nghe mệt mỏi lắm.

Đến đây, cả hai đều im lặng.

Lâm Minh có quá nhiều điều muốn nói với Trì Ngọc Phân, nhưng không biết mở lời thế nào.

“Còn chuyện gì nữa không? Không có thì mẹ cúp máy đây, ngoài đồng còn việc phải làm.” Trì Ngọc Phân nói.

“Mẹ!”

Lâm Minh trầm giọng nói: “Chuyện đã qua, tất cả là lỗi tại con. Con thề, con nhất định sẽ lo cho bố mẹ, cả Lâm Khắc, Lâm Sở nữa, tất cả mọi người đều sẽ có cuộc sống tốt đẹp!”

Anh vừa nói vậy, Trì Ngọc Phân hoàn toàn không kìm được nữa.

“Lâm Minh à, mẹ với bố cả đời làm nông dân, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đại phú đại quý gì cả. Mẹ chỉ mong con được yên ổn, sống cuộc đời tử tế, đàng hoàng thôi!”

“Con nói xem… sao con lại li hôn với Giai Giai thế kia!”

Có lẽ vì giận, có lẽ vì buồn, Trì Ngọc Phân thực sự đã quá mệt mỏi, bà trực tiếp cúp máy.

“Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con sẽ theo đuổi lại Trần Giai.” Lâm Minh thầm nói trong lòng.


Buổi chiều cùng ngày.

Lý Hoành Viễn gọi điện tới lần nữa, ông đã nói chuyện xong với Chu Xung.

Sáng mai 10 giờ, gặp mặt ở Đặc Uy Quốc Tế.

Địa điểm gặp mặt khiến Lâm Minh hơi bất ngờ, vì Đặc Uy Quốc Tế chính là công ty của Trần Giai.

Bỏ qua chuyện đó, bình thường gặp mặt, hoặc là ở quán cà phê, hoặc là ở nhà hàng.

Theo ý Lý Hoành Viễn, Chu Xung tiện thể có việc ghé Đặc Uy Quốc Tế, nên mới hẹn gặp ở đó.

Xem ra Lý Hoành Viễn nói vẫn là hơi quá, người ta Chu Xung căn bản không xem trọng mình.

Đây nào phải kiểu người ta chủ động muốn gặp mình, rõ ràng là Lý Hoành Viễn đứng ra làm cầu nối, Chu Xung chẳng qua nể mặt cho anh ta một bậc thang để xuống thôi.

Đương nhiên, Lâm Minh cũng không cho rằng mình hiện tại đã ghê gớm đến mức nào, anh vẫn rất cảm ơn Lý Hoành Viễn.

Dù sao thì anh hiện tại rất cần mở rộng mạng lưới quan hệ, để chuẩn bị cho việc thành lập công ty dược phẩm sau này.

Sáng hôm sau, Lâm Minh dậy sớm.

Chạy bộ buổi sáng xong, anh lại đi tắm, rồi thay bộ Âu phục mới mua. Cả người trông sáng sủa, gọn gàng hơn hẳn.

Khoảng 10 giờ, Lý Hoành Viễn cũng có mặt ở Đặc Uy Quốc Tế.

Ông vừa liếc mắt đã thấy Lâm Minh đang ngồi chờ ở khu vực sảnh.

Ông liền trầm trồ khen ngợi: “Lâm lão đệ mà chịu sửa soạn thế này, đúng là chuẩn soái ca luôn, nếu anh là con gái chắc cũng đổ đứ đừ!”

“Đàn ông 30 tuổi rồi, còn ai thích nữa?” Lâm Minh lắc đầu cười nói.

“Xì, không thấy mấy cô bé lễ tân ở quầy cứ nhìn chằm chằm cậu à? Với lại, tuổi cậu mà đã gọi là ‘lão’ rồi thì anh đây chắc chết quách đi cho xong!” Lý Hoành Viễn trợn mắt nói.

Quả thật, Lý Hoành Viễn nói không sai, từ lúc Lâm Minh bước vào đến giờ, ánh mắt của mấy cô nhân viên lễ tân vẫn chưa rời khỏi anh.

“Đi thôi.” Lâm Minh đứng dậy.

Đặc Uy Quốc Tế là một tập đoàn lớn kinh doanh đa ngành, có giá trị thị trường hàng trăm tỷ.

Đây chỉ là công ty chi nhánh, phụ trách mảng xuất nhập khẩu.

Trần Giai làm việc ở phòng Dự án và là một nhân viên bình thường.

Từ lúc đến đây, Lâm Minh vẫn luôn tìm bóng dáng Trần Giai, nhưng tiếc là không thấy.

Đến quầy lễ tân, Lý Hoành Viễn nói: “Làm ơn báo với Tổng giám đốc Hàn, nói Lâm Minh và Lý Hoành Viễn đã có mặt.”

Nghe tên hai người, cô nhân viên lễ tân lập tức nói: “Tổng giám đốc Hàn đang đợi hai vị ở văn phòng ạ, mời hai vị đi theo tôi.”

Mùi nước hoa thoảng qua, Lý Hoành Viễn hít một hơi thật sâu, nháy mắt tinh nghịch với Lâm Minh: “Thơm ghê!”

Lâm Minh lườm anh ta một cái.

Hơn bốn mươi rồi mà vẫn tràn đầy năng lượng thế.

Hai người vừa bước vào thang máy, không xa đó một người phụ nữ bước tới.

“Ủa?”

Trần Giai nhìn cánh cửa thang máy đang khép lại, vẻ nghi hoặc hiện lên.

“Anh ấy ư? Sao có thể? Anh ấy đến đây làm gì?”

Có lẽ vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng về Lâm Minh, Trần Giai theo bản năng nghĩ, anh ấy đến đây xin việc.

Ý nghĩ này hoàn toàn không đứng vững được khi suy xét kỹ, cô lại lắc đầu, chỉ nghĩ mình nhìn nhầm rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận