Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 49: Đi Thiên Hải

Ngày cập nhật : 2025-10-06 21:01:28
Ngày 7 tháng 9.

Tại quán cà phê Thanh Dao.

“Anh Lâm, cái đợt sụt giá mạnh của xe Khải Linh ấy, có phải là nó vẫn chưa bắt đầu thật sự không?”

Trước mặt, Chu Xung đặt một ly nước trái cây, dường như cậu ta đặc biệt thích thứ đồ uống này.

“Cậu chẳng phải rất thông minh sao.” Lâm Minh cười nói.

“Em đương nhiên thông minh rồi…”

Chu Xung lẩm bẩm một câu, rồi lại cười hì hì nói: “Ở trước mặt anh Lâm, trí thông minh vặt này của em chẳng thấm vào đâu.”

Lâm Minh lười nói chuyện tào lao với cậu ta: “Ngày mai có thời gian không? Đi Thiên Hải chơi chút?”

Chu Xung sững người.

Thiên Hải?

Đô thị lớn mang tầm cỡ quốc tế, nổi tiếng trên toàn cầu?

Sao tự nhiên lại đi tới đó làm gì?

Lâm Minh nói tiếp: “Ngày mai ở Thiên Hải sẽ có Triển lãm ô tô quốc tế. Rất nhiều hãng xe hàng đầu có mặt, trong đó có cả Khải Linh.”

Chu Xung chợt hiểu ra: “Anh Lâm, ý anh là… ngày mai ở triển lãm xe sẽ có kịch hay diễn ra?”

“Không chỉ là kịch hay, mà còn là cả một vở tuồng nữa đấy!”

Lâm Minh nhướng mày: “Vở tuồng này sẽ đánh dấu khởi đầu cho sự sụp đổ thật sự của Khải Linh.”

“Tê…” Chu Xung hít một hơi lạnh.

Anh lại khó hiểu hỏi: “Anh Lâm, việc chúng ta có đi hay không cũng chẳng liên quan gì nhỉ? Dù sao thì vở tuồng này cũng sẽ diễn ra thôi. Chẳng lẽ, anh tính đích thân qua đó diễn một màn à?”

“Diễn quái gì!” Lâm Minh liếc xéo đầy khinh bỉ.

Chu Xung cười phá lên mấy tiếng. Thật ra cậu chỉ đang nói đùa.

Trong lòng, cậu không chỉ coi Lâm Minh là ân nhân. Hơn nữa, cậu còn coi anh ấy như một người bạn thân thiết.



Ở Đặc Uy Quốc Tế.

Bộ phận Dự án.

Từ khi tiếp nhận mấy dự án ở Hoa Trung Hòa Đình Quảng, Trần Giai gần như trở thành người rảnh rỗi.

Bởi vì, những dự án này thật sự không cần tốn công theo sát, chỉ cần có đối tác, cứ tùy tiện cử một người bất kỳ đến làm cũng có thể ký hợp đồng suôn sẻ.

Trong khoảng thời gian này, trong công ty đã râm ran không ít lời đồn ghen ghét. Họ nói,Trần Giai sau khi ly hôn đã bắt đầu sống thoáng hơn và hiện tại đã “leo lên” được mối quan hệ với Hàn Thường Vũ.

Làm thế nào để “leo lên” được thì đương nhiên không cần nói cũng biết.

Đương nhiên, ở trước mặt Trần Giai, khẳng định chẳng ai dám nói thẳng như vậy.

Xét cho cùng, Trần Giai đã ly hôn, Hàn Thường Vũ cũng còn độc thân. Cho dù, hai người thật sự ở bên nhau thì cũng chẳng ai có thể nói gì được.

“Chị Trần, cái lũ này chỉ đang ghen ghét chị thôi, chị đừng bận tâm làm gì.”

Thẩm Nguyệt thấy Trần Giai ngồi thẫn thờ ở đó, hừ một tiếng bất bình: “Mình không có bản lĩnh, lại còn không cho người khác có bản lĩnh à? Em thật sự chịu thua bọn họ luôn, sao lại không thể thấy người khác sống tốt hơn một chút được chứ?”

“Chị đâu có giận đâu!”

Trần Giai khẽ mỉm cười: “Em không thấy chị cứ nhởn nhơ trước mặt bọn họ cả ngày sao? Chị thích nhìn cái kiểu bọn họ ngứa mắt với chị, nhưng lại chẳng làm gì được chị!”

“Tuyệt! Quả nhiên là chị Trần của em có khác, không chỉ ‘ngon’ thế này, mà còn bá đạo nữa!” Thẩm Nguyệt giơ ngón tay cái.

Trần Giai ngay lập tức đỏ mặt: “Cái con bé này! Năm nay chắc mới chỉ hai lăm, hai sáu tuổi chứ gì? Sao cả ngày không lo học hành gì cả, chỉ biết nói mấy lời ‘hư hỏng’ thế này? Hơn nữa, ‘to’ thì em có thể nhìn ra, nhưng ‘trắng’ thì làm sao em thấy được? Chẳng lẽ, em có cặp mắt nhìn xuyên thấu à?”

Lời này, Trần Giai quả thật không nói sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=49]

Cô ấy ăn mặc cực kỳ kín đáo, trước giờ chưa từng hở hang chút nào. Đương nhiên, Thẩm Nguyệt không thể nào thấy được.

“Hì hì, em đoán thì cũng đoán ra được mà, dù sao thì da chị Trần vốn dĩ đã rất trắng mà!”

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu, rồi lại lộ ra vẻ vui mừng.

“Chị Trần, nhìn dáng vẻ chị bây giờ, chắc là đã thoát ra khỏi ‘làn khói mù mịt’ sau khi ly hôn rồi nhỉ? Trước đây, chị sẽ không nói mấy lời đùa cợt thế này với em đâu, em thật sự mừng cho chị!”

“Cũng không hẳn là thế…” Trần Giai mím chặt môi.

Điều Thẩm Nguyệt không ngờ tới, khi nhắc đến chuyện này, Trần Giai trên mặt lại nở nụ cười!

Trời ơi, đây còn là chị Trần sao?

“Chị Trần, em không có ý gì khác đâu, nhưng em thật sự rất tò mò. Chị không phải là đã bước vào ‘mối tình’ tiếp theo rồi chứ?”

Thẩm Nguyệt vươn bàn tay nhỏ trắng nõn, vẫy vẫy trước mặt Trần Giai.

“Em nghĩ chị là loại người đấy sao? Vả lại, chị năm nay đã 30 rồi, lại còn có con riêng, ai mà dám ‘rước’ chị về!” Trần Giai liếc xéo Thẩm Nguyệt một cái.

“Xì! Với điều kiện như chị Trần đây, sợ là đàn ông thích chị phải xếp hàng dài, chỉ có mỗi cái tên chồng cũ khốn nạn của chị là không biết trân trọng thôi.” Thẩm Nguyệt bênh vực Trần Giai.

Không ngờ, Trần Giai lại nhíu mày: “Anh ta bây giờ không còn khốn nạn nữa.”

Thẩm Nguyệt sững người.

Trong công ty, cô ấy có thể xem là người hiểu Trần Giai nhất.

Giờ đây, Thẩm Nguyệt bỗng cảm thấy Trần Giai hơi xa lạ.

So với mấy ngày trước, quả thật như biến thành người khác!

“Chị Trần, em thấy chị thật sự nên tìm một thầy pháp cao tay xem giúp chị thử.” Thẩm Nguyệt nói.

“Em mới đúng là người cần đi xem đấy, đã ngoài hai mươi rồi mà vẫn chưa có người yêu, ngàn vạn lần đừng trở thành gái ế đấy nhé!” Trần Giai trêu chọc..

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Giai bỗng đổ chuông.

Cô cúi đầu nhìn, thì ra là Tổng giám đốc Hàn gọi đến.

Thẩm Nguyệt cũng thấy vậy, vội nói: “Chị Trần, em còn có việc phải làm, đi trước đây.”

“Khoan đã!”

Trần Giai gọi giật lại Thẩm Nguyệt: “Người trong công ty ai không tin chị cũng được, nhưng riêng em thì không được, hiểu chưa?”

Nói rồi, Trần Giai liền kéo Thẩm Nguyệt, chạy vội lên sân thượng.

Giờ chỉ có hai người họ mới có thể nghe rõ Hàn Thường Vũ nói.

Trần Giai bắt máy, bật loa ngoài, sau đó nhìn sang Thẩm Nguyệt.

“Tổng giám đốc Hàn.”

“Em dâu à.” Hàn Thường Vũ nói vẻ ngượng nghịu.
“Em đừng mỉa mai tôi nữa. Gì mà ‘tổng’ với chả ‘tổng’, sau này gọi điện cứ gọi thẳng ‘Thường Vũ’ hoặc anh Hàn là được rồi.”

Vừa mở miệng, câu nói ấy đã khiến Thẩm Nguyệt chết trân!

Còn Trần Giai thì dường như đã đoán trước, hỏi: “Tổng giám đốc Hàn, ông gọi điện có việc gì cần phân phó không?”

“Không dám phân phó,” Hàn Thường Vũ ừm… khụ khụ, “tôi muốn cho cô nghỉ phép mấy ngày.”

Trần Giai lập tức lộ vẻ khó hiểu: “Nghỉ? Tại sao tự nhiên lại cho tôi nghỉ? Có phải đi công tác không?”

“Đúng đúng đúng, đúng là đi công tác đấy, đi Thiên Hải một chuyến, cô muốn về lúc nào thì về lúc đấy nhé!” Hàn Thường Vũ ngay lập tức tìm được cớ.

Không đợi Trần Giai hỏi thêm, Hàn Thường Vũ lại nói: “Vậy chuyện này cứ thế quyết định nhé. Nghe nói cháu gái tôi cũng chưa từng đến thành phố lớn. Lần này, cô dẫn cháu bé đi chơi cho thỏa thích. Tôi đã đặt sẵn vé máy bay cho cô rồi, chiều nay 3 giờ bay.”

Trần Giai đến cả cơ hội mở miệng cũng không có thì Hàn Thường Vũ đã dập máy.

“Chị Trần, em nghe nhầm rồi phải không?”

Thẩm Nguyệt vẻ mặt không thể tin nổi: “Đây đúng là giọng Tổng giám đốc Hàn thật, không phải giả, nhưng cái giọng điệu của ông ấy… khách sáo hơi quá rồi thì phải?”

“Bây giờ tin chị chưa? Nếu đúng như lời những người trong công ty nói thì ông ấy có đối xử khách sáo với chị như vậy không?”

Trần Giai bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại trước mặt Thẩm Nguyệt, gọi điện cho Lâm Minh.

Bình Luận

0 Thảo luận