Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Lãng tử hồi đầu: Ta có thể dự kiến tương lai

Chương 37: Em không muốn bán nữa

Ngày cập nhật : 2025-10-05 15:37:32
Trong suốt buổi chiều lẫn tối, Lâm Minh miệt mài tìm kiếm thông tin về mẫu xe Khải Linh.

Thương hiệu này, ngay từ khi ra mắt trên thị trường, đã nhanh chóng chễm chệ ở top đầu trong hàng ngũ xe năng lượng mới và hiện tại vẫn đang được bao phủ bởi ‘vầng hào quang của Thần’.

Không một ai có thể ngờ được, chỉ vài ngày nữa thôi, nó sẽ trải qua một cú ‘tàu lượn siêu tốc’!

Tuy Lâm Minh có thể biết trước tương lai, nhưng những công tác chuẩn bị cần thiết thì vẫn cứ phải làm.


Ngày 4 tháng 9.

8 giờ sáng.

Chu Xung gọi điện tới.

“Lâm ca, bận không? Nếu không bận thì hai anh em mình gặp mặt chút đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Chu Xung nói.

Giọng hắn lúc này đã bình tĩnh lại, không còn vẻ giận dữ như hôm qua nữa.

“Không bận, vừa hay anh cũng có việc muốn nói với cậu. Gặp ở đâu bây giờ?” Lâm Minh đáp.

“Quán cà phê Thanh Dao đi, em gửi định vị cho anh.”

“Được.”



Khoảng tám giờ rưỡi.

Nhìn Lâm Minh bước xuống từ chiếc taxi, Chu Xung bất đắc dĩ lên tiếng: Anh Lâm, chẳng phải em đã bảo anh sớm rồi sao, sắm lấy một cái xe đi chứ, sao lúc nào đi đâu cũng bắt taxi hết vậy?”

“Hình như cậu cũng chỉ mới nói với anh hôm qua thôi mà?” Lâm Minh cười nói.

Chu Xung sững sờ một chút.

Chợt, hắn vỗ trán, cười khổ nói: “Đúng là mới nói hôm qua thật, sao em lại cảm thấy, cứ như đã qua lâu lắm rồi ấy nhỉ?”

“Từ hôm qua đến giờ, quả thực đã xảy ra không ít chuyện.”

Lâm Minh nói rồi cùng Chu Xung bước vào quán cà phê.

Hai người tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Lâm Minh đưa mắt nhìn quanh, đánh giá lối trang trí kiểu tươi mát và nhẹ nhàng của quán, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Với tính cách của Chu Xung, cậu ta lại tới cái nơi thế này ư?

Kiểu này có vẻ không hợp với gu của hắn lắm thì phải!

Mãi cho đến khi một cô gái trẻ có chiều cao khoảng 1m7, trông cực kỳ thanh thuần và xinh đẹp xuất hiện với phong thái trang điểm nhẹ nhàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-tu-hoi-dau-ta-co-the-du-kien-tuong-lai&chuong=37]

Lâm Minh lúc này mới lộ ra vẻ bừng tỉnh.

“Anh Lâm, anh uống gì ạ?” Cô gái mỉm cười hỏi.

Cách cô ấy xưng hô với Lâm Minh lập tức khiến anh càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Xem ra Chu Xung rất thân với cô nàng, ít nhiều cũng đã kể với cô ấy một vài chuyện về mình. Ít nhất, cô ấy cũng biết anh tên gì.

“Một ly Latte đi.” Lâm Minh nói.

“Còn anh?” Cô gái quay sang hỏi Chu Xung.

“Vẫn như cũ.” Chu Xung cười tới ngoác cả miệng.

Lâm Minh nhìn thế nào cũng thấy gã này cực kỳ giống cái loại ‘liếm cẩu’ trong truyền thuyết.

Sau khi cô gái rời đi, Lâm Minh cười hỏi: “Thích người ta sao?”

Chu Xung sờ sờ gáy, cũng không giấu giếm, thở dài nói: “Tương vương cố ý, thần nữ vô tâm thật rồi!”

“Đúng là một cô gái tốt, trang điểm không lòe loẹt mà lại rất lễ phép.” Lâm Minh khen một câu.

“Đấy, người mà Chu Xung này để mắt tới há có thể kém được? Cô ấy có nền tảng tốt sẵn rồi, căn bản không cần phải trang điểm nhiều quá.” Chu Xung vẻ mặt đầy tự hào.

“Khen cậu hai câu thôi mà đã phổng mũi lên rồi? Làm cứ như người ta đã đồng ý hẹn hò với cậu ấy.”

Lâm Minh cười lắc đầu, nói tiếp: “Anh bày cho cậu một chiêu nhé?”

Chu Xung lập tức sáng mắt lên!

Vội vàng nói: “Anh giai ơi, anh mau giúp em đi! Em theo đuổi cô ấy đã nhiều năm rồi, cứ thế này chắc em tàn mất thôi!”

“Tối nay 7 giờ, chờ điện thoại của anh.” Lâm Minh nói.

“Bây giờ không thể nói luôn sao?” Chu Xung mặt đầy sốt ruột.

“Nóng vội thì ăn không hết đậu hủ nóng. Có một số chuyện mày phải làm đúng lúc, hiểu không?” Lâm Minh lườm hắn một cái.

“Vậy được rồi…” Chu Xung bất đắc dĩ.

Rất nhanh, một ly Latte và một ly nước chanh được mang ra đặt trước mặt Lâm Minh và Chu Xung.

Lúc này, hai người mới bắt đầu nói chuyện chính.

“Xem ra vụ Tử Kim Thịnh Phủ, cậu đã bắt đầu xử lý rồi sao?” Lâm Minh hỏi.

“Anh Lâm của em quả nhiên là thần cơ diệu toán! Đôi khi em còn thấy cứ như anh tính được cả lúc nào em muốn đi tè ấy!” Chu Xung nịnh bợ.

“Cút đi!”

Mặt Lâm Minh đen lại: “Tao rảnh hơi à mà đi tính lúc nào mày đi tè?”

“Hắc hắc…”

Chu Xung cười ngây ngô, sau đó nói: “Cái thằng Vương Hưng Dũng chó má kia, thật sự nghĩ hai anh em mình dễ bắt nạt à? Sau khi hai ta nói chuyện điện thoại xong, người của cục Phòng cháy liền tới công trường Tử Kim Thịnh Phủ, vẫn là cục trưởng Hàn đích thân dẫn đội đấy.”

Nghe lời này, Lâm Minh không khỏi nhìn Chu Xung một cái.

Quả không hổ danh là công tử số một thành phố Lam Đảo, mối quan hệ quả nhiên đáng sợ.

Chỉ nghe Chu Xung nói tiếp: “Dù sao tính tình của em không được tốt cho lắm. Nếu bên Tử Kim Thịnh Phủ vẫn không có động tĩnh gì thì sẽ đến lượt bên Cục Xây dựng đi qua đấy.”

“Xử lý vậy là được rồi, không cần thiết làm lớn chuyện thế.” Lâm Minh nói.

“Lâm ca không hiểu đâu, cái bọn gọi là thương nhân này chính là thiếu thu thập. Không cho bọn họ biết tay một chút, bọn họ thật sự nghĩ hai anh em mình là kẻ dễ bắt nạt ấy chứ.” Chu Xung vẫn còn chút bực dọc.

“Bây giờ cậu, chẳng phải cũng là một ‘thương nhân’ đó sao?” Lâm Minh chế nhạo.

“Em là thương nhân không sai, nhưng em là thương nhân chính thức, là thương nhân kiếm tiền bằng lương tâm. Bọn Tử Kim Thịnh Phủ sao mà so với em được?” Chu Xung hừ lạnh.

Lời này thì quả thực không sai.

Những năm gần đây hắn đúng là dựa vào bối cảnh kiếm được một ít tiền, nhưng chưa bao giờ làm hại ai cả.

Đâu có giống cái bọn Vương Hưng Dũng này, thấy khu phía Nam mới chuẩn bị khai phá là trở mặt ngay được?

“Thôi không nhắc đến cái thằng ngu ngốc Vương Hưng Dũng đấy nữa. Còn có chuyện này nữa.”

Chu Xung lại nói: “Em đã tìm được người mua tiếp theo rồi, là một nhóm đầu cơ bất động sản ở bên Lĩnh Nam. Bất quá giá chuyển nhượng cụ thể của hợp đồng đặt cọc thì vẫn phải do anh quyết định.”

Lâm Minh gật đầu.

Với các mối quan hệ của Chu Xung, việc tìm được người mua tiếp theo đương nhiên không khó.

Hơn nữa, những hợp đồng đặt cọc trong tay hai người đều dựa trên mức giá 1 triệu sáu một mét vuông, lại còn chọn toàn bộ là những tòa nhà và số căn đẹp nhất.

Một miếng bánh ngon béo bở lớn như vậy, người muốn ăn thì nhiều vô kể, quan trọng là xem Chu Xung và Lâm Minh chịu đưa cho ai thôi.

“Lâm ca, em thật sự thấy tiếc lắm, cũng tại hai anh em mình trong tay không có nhiều tiền như vậy. Nếu mà mua hết số phòng này rồi bán lại thì lời còn khủng hơn nhiều ấy!” Chu Xung vẻ mặt tiếc nuối.

“Có bột mới gột nên hồ. Loại lời này đừng nói nữa.” Lâm Minh đáp.

Chu Xung bĩu môi, thầm nhủ tâm thái của Lâm Minh thật tốt.

Uống một ngụm nước trái cây, Chu Xung hỏi ra câu hỏi mà hắn muốn biết đáp án nhất.

“Anh Lâm, vậy anh thấy, mấy cái hợp đồng đặt cọc này của em, định giá bao nhiêu một phần là hợp lý ạ?”

“2 triệu đi.” Lâm Minh nói.

“Khụ khụ!”

Chu Xung suýt nữa bị sặc chết, lắp bắp nói: “Nhiều, nhiều… bao nhiêu cơ?”

“Xem cái bộ dạng không tiền đồ của cậu kìa! Tốt xấu gì cũng là công tử số một thành phố Lam Đảo, chút tiền này thôi mà đã khiến cậu mất phương hướng rồi sao?” Lâm Minh ngán ngẩm nói.

“Không phải, em…” Chu Xung nhất thời á khẩu.

Hợp đồng đặt cọc chỉ có 50 nghìn. Lúc đầu, cậu chỉ nghĩ sẽ rao bán với giá 500 nghìn một phần, như vậy cũng lời gấp mười lần vốn bỏ ra.

Không ngờ Lâm Minh còn cao tay hơn, trực tiếp hét giá gấp 40 lần tiền đặt cọc!

“Vừa rồi cậu cũng nói đấy thôi, hợp đồng đặt cọc của chúng ta dựa trên mức giá 1 triệu sáu một mét vuông. Giá nhà hiện tại của Tử Kim Thịnh Phủ đã đạt tới cao nhất là 9 triệu. Nếu tính theo giá thị trường, lợi nhuận mỗi mét vuông là 9 triệu trừ đi 1 triệu sáu, còn lại bảy triệu 4.”

Lâm Minh giải thích: “Chỉ riêng căn hộ 120 mét vuông mà tính, tiền chênh lệch giá trị đã là hơn 8 triệu 880 nghìn rồi. Những căn 130, 140 mét vuông thì lợi ích còn khủng hơn nữa. Ngay cả khi đối phương bỏ ra 2 triệu để mua lại một cái hợp đồng đặt cọc của chúng ta. Khi họ mua được căn hộ theo giá cũ là 1 triệu sáu rồi bán lại theo giá thị trường 9 triệu. Họ vẫn lời ròng ít nhất 5 triệu trở lên. Cậu chẳng lẽ không tính qua cái này sao?”

Chu Xung quả thực chưa từng tính qua.

Hắn chỉ tính được mình có thể kiếm bao nhiêu tiền từ việc bán những hợp đồng đặt cọc này.

“Một căn có thể lời hơn 5 triệu… 196 căn… tức là… Gần một tỷ sao?”

Chu Xung đột ngột đứng dậy, kêu lớn: “Em không bán hợp đồng nữa, em muốn mua nhà!”

Bình Luận

0 Thảo luận