1
“Hạ Vân Yên, dự án này phải mất ít nhất ba, bốn mươi năm mới hoàn thành. Cô chắc chắn muốn điều chuyển đến Saint Petersburg chứ? Một khi đã đi, sẽ rất khó để quay về đấy.” Giọng nói trong điện thoại vang lên đầy nghiêm túc.
“Khi nào khởi hành?” Cô hỏi, giọng bình thản đến lạ.
“Bảy ngày nữa. Trong thời gian này, cô có thể không cần đến công ty.”
Bảy năm hôn nhân với Bạc Kỳ, dùng bảy ngày để nói lời từ biệt, có lẽ cũng đủ rồi.
Hạ Vân Yên mỉm cười, đặt bút ký tên mình lên văn bản điều chuyển, rồi dứt khoát đẩy cửa rời đi.
Vừa về đến ngưỡng cửa nhà, một tập giấy trắng lại bay thẳng vào mặt cô. Là đơn ly hôn. Bạc Kỳ lại ném nó vào cô, gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn.
Suốt ba tháng qua, kể từ khi anh mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên cô thấy bộ mặt thật của người chồng “kiểu mẫu”, người đã dùng mọi cách để ép cô phải rời đi.
Hạ Vân Yên cúi người nhặt những tờ giấy rơi vương vãi trên sàn. Đột nhiên, một chiếc giày da đắt tiền nhẫn tâm dẫm lên mu bàn tay cô.
Bạc Kỳ cúi xuống, bàn tay to lớn siết mạnh lấy cổ họng cô, ánh mắt sắc lẻm.
“Tại sao cô lại đến đơn vị của Tư Tư? Tôi đã nói rồi mà, ly hôn là chuyện của chúng ta, đừng làm khó cô ấy!”
Ánh đèn trần chói lòa khiến mắt Hạ Vân Yên cay xè, nước mắt bất giác tuôn rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=1]
Phải rồi, Lý Tư Tư có thể ngang nhiên dán đầy những tờ rơi vu khống cô là “tiểu tam” khắp cơ quan cô, còn cô, chỉ đến gặp để nhắc nhở đối phương biết điều một chút thôi cũng không được phép sao?
“Bạc Kỳ.” cô cất giọng khàn đặc: “Chúng ta ly hôn đi.”
“Hạ Vân Yên, cô lại giở trò gì nữa?” Anh nhíu mày, nghi hoặc.
“Lần này, là tôi đề nghị.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh.
Dứt lời, cô cầm lấy cây bút, ký tên mình lên đơn ly hôn một cách nhanh chóng, dứt khoát.
Trong lòng Bạc Kỳ, một góc nào đó khẽ nhói lên. Anh nắm chặt tay, cố gắng xua đi thứ cảm xúc vô cớ đang trào dâng, rồi giật lấy tờ đơn, quay người bỏ đi không một lời từ biệt.
Sau khi ký xong, Hạ Vân Yên cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng một cách kỳ lạ.
Chỉ còn bảy ngày nữa thôi, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Ngày thứ nhất, Hạ Vân Yên ném tất cả những gì thuộc về “cặp đôi” – bàn chải đánh răng đôi, dép đôi, quần áo đôi... – vào thùng rác công cộng của khu chung cư.
Ngày thứ hai, cô gọi công ty chuyển nhà, thanh lý toàn bộ đồ đạc mà cô đã tự tay sắm sửa cho căn nhà này với giá chỉ bằng một phần mười.
Ngày thứ ba, cô đóng gói tất cả những vật dụng cá nhân không thể mang theo, gửi cho dịch vụ thanh lý đồ cũ.
Nhân viên chuyển phát nhanh trong thành phố vừa rời đi, điện thoại Hạ Vân Yên liền reo vang. Là mẹ Bạc Kỳ gọi.
“Tiểu Vân à, con còn nhớ hôm nay là ngày gì không?” Giọng bà trìu mến như mọi khi.
Sau khi kết hôn, mẹ chồng đối xử với cô khá tốt. Hạ Vân Yên cố nén nỗi chua xót, mỉm cười đáp: “Dạ con nhớ chứ ạ. Mừng thọ 60 tuổi của mẹ.”
“Tốt lắm! Con với thằng nhóc kia cùng đến nhé. Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, nó mới mất trí nhớ, đầu óc không tỉnh táo, con đừng chấp nhặt với nó làm gì.”
Xem ra, Bạc Kỳ vẫn chưa nói chuyện họ ly hôn cho mẹ anh biết.
Tại buổi tiệc.
Tiếng xì xầm bàn tán vang lên đây đó:
“Nhìn kìa, cô ta cũng đến. Nhớ ngày xưa Bạc tổng cưng chiều cô ta thế nào không? Chỉ vì cô ta nói muốn đi nghỉ dưỡng mà mua hẳn một hòn đảo trị giá mấy trăm triệu đô la Mỹ.”
“Đúng vậy, Bạc tổng nổi tiếng là người cuồng chiều vợ mà. Vệ tinh mang tên 'Vân Yên' của cô ta vẫn còn đang hoạt động trên kia kìa.”
“Haiz, đàn ông nào cũng như nhau cả thôi. Cách thể hiện tình yêu cũng chỉ có một kiểu. Mấy hôm trước chẳng phải cũng đặt tên vệ tinh là 'Tư Tư' đó sao? Biết đâu mấy ngày nữa lại có thêm 'Đảo Tư Tư' ấy chứ.”
“Đúng là vật đổi sao dời. Theo tôi thấy, danh xưng 'Bà Bạc' e là sắp đổi chủ rồi.”
Đã đổi chủ từ lâu rồi. Đứng nép mình một góc, Hạ Vân Yên tự giễu cười. Đã từng có lúc, cô thực sự tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này. Nhưng chỉ sau một đêm, tất cả vỡ vụn. Cô trở thành trò cười cho thiên hạ, thành đề tài bàn tán mua vui cho người khác sau mỗi bữa trà chiều.
Cũng may, chỉ bốn ngày nữa thôi, cô sẽ không cần phải đối mặt với những điều này nữa.
“Sao cô lại đến đây?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Bạc Kỳ nhìn thấy cô, bàn tay đang ôm eo Lý Tư Tư theo phản xạ hơi nới lỏng, nhưng rồi nhanh chóng siết lại chặt hơn.
“Là dì Bạc gọi tôi đến ạ.” Cô lễ phép đáp, cố tình thay đổi cách xưng hô.
Nghe thấy cách gọi xa cách đột ngột của cô, Bạc Kỳ cảm thấy có chút không quen, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu mơ hồ.
Lý Tư Tư đứng bên cạnh anh, ưỡn ngực, vênh mặt ra vẻ bà chủ. Mà thực ra, sau này cô ta đúng là bà chủ thật.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận