Hạ Vân Yên sao lại không nhìn ra được suy nghĩ của mẹ Bạc Kỳ chứ. “Dì Bạc, anh ấy làm gì cũng không còn liên quan đến con nữa rồi. Giữa con và anh ấy đã không còn khả năng nào nữa đâu ạ.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài não nề, rồi bà cứng nhắc chuyển chủ đề, sau đó lại hỏi han đơn giản vài câu.
Cúp điện thoại, Hạ Vân Yên thở dài một tiếng, rồi đổi hướng đi. Dù sao thì cô vốn dĩ cũng định đến nói chuyện với Bạc Kỳ, sớm một chút hay muộn một chút cũng không có gì khác biệt.
Bác sĩ Trương nói hết nước hết cái, Bạc Kỳ nửa chữ cũng không thèm đáp lại, tức đến mức ông quay người bỏ đi. Hạ Vân Yên nhìn bóng lưng ông, gõ cửa phòng bệnh.
Bạc Kỳ cứ tưởng là bác sĩ Trương lại quay lại, không thèm nhúc nhích, vẫn nằm yên nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ.
“Bạc Kỳ, anh bây giờ có tiện không? Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Nghe thấy giọng cô, Bạc Kỳ lập tức ngồi bật dậy. “Tiện chứ.” Anh ngồi thẳng dậy, sửa lại quần áo trên người, liếm đôi môi khô khốc, dáng vẻ có chút luống cuống như cậu nhóc mới lớn.
Hạ Vân Yên nhìn phong cách trang trí có phần ngột ngạt trong phòng bệnh. “Hay là ra ngoài nói chuyện?”
“Được.”
Chân Bạc Kỳ bây giờ đi lại không tiện lắm, nhưng có Hạ Vân Yên ở đây, anh lại không muốn dùng xe lăn, liền chống nạng đi. Dưới lầu ngoài họ ra còn có không ít bệnh nhân khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=24]
Suốt quãng đường hai người không nói chuyện nhiều, mãi cho đến khi đi đến bên một đài phun nước, chỗ này không có mấy người qua lại, họ mới ngồi xuống ghế dài.
“Bạc Kỳ.”
“Anh đây.” Bạc Kỳ quay đầu nhìn cô.
“Tôi và Đường Viễn Chi đang quen nhau.”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi những lời này thật sự thốt ra từ miệng cô, Bạc Kỳ vẫn không kiểm soát được nỗi buồn thương.
“Em muốn nói gì?” Bạc Kỳ nghe giọng điệu như lời từ biệt của cô, trái tim quặn thắt từng cơn. Rõ ràng họ vốn dĩ hạnh phúc như vậy, tại sao lại đi đến bước đường này?
“Hạ Vân Yên, anh thật sự không còn cơ hội nào nữa sao?”
Hạ Vân Yên lắc đầu. “Chúng ta đã là quá khứ rồi.”
Ba năm trước khi cô rời đi, họ đã không thể quay lại được nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ quay lại với Bạc Kỳ.
Không nhận được câu trả lời anh cũng không vội, chỉ im lặng chờ đợi.
Những ký ức tốt đẹp của bảy năm đó nhanh chóng lướt qua trong đầu Bạc Kỳ, cuối cùng dừng lại ở ngày Hạ Vân Yên tặng anh chiếc vòng tay.
Đó chính là ngày cô rời đi. Thì ra ngay ngày hôm đó anh đã hoàn toàn mất đi cô rồi. Anh muốn hỏi, nếu như anh nhớ lại sớm hơn một chút, có phải sẽ còn cơ hội không?
Nhưng nghĩ đến khóe môi không kìm được mà cong lên của Hạ Vân Yên mỗi khi nhắc đến Đường Viễn Chi, cuối cùng anh chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
“Được, anh biết rồi. Anh sẽ làm phẫu thuật như em mong muốn. Hạ Vân Yên, chúc em hạnh phúc.”
Không ngờ lại có ngày cô có thể cùng Bạc Kỳ bình tĩnh ngồi trên cùng một chiếc ghế dài, mỉm cười chúc phúc cho nhau.
Hạ Vân Yên khẽ mỉm cười. “Anh cũng vậy.”
Bạc Kỳ mím môi. Sẽ được sao? Anh liệu còn có thể có được hạnh phúc không?
16
Sau khi Đường Viễn Chi xuất viện, anh sắp xếp ổn thỏa công việc tồn đọng và kế hoạch công việc sắp tới, sau đó đề xuất ý tưởng đi du lịch.
Hạ Vân Yên từ nhỏ sống trong môi trường khá áp bức, cha mẹ nuôi quản giáo cô rất nghiêm khắc, động một chút là đánh mắng.
Chỉ cần không làm tổn thương đến khuôn mặt đó, không ảnh hưởng đến việc bán được giá tốt, những chuyện khác họ đều không quan tâm.
Trước đây nhìn thấy bạn bè trên mạng vô tư đi du lịch khắp nơi, Hạ Vân Yên đều rất ngưỡng mộ. Mặc dù công việc của cô phải đi công tác rất thường xuyên, nhưng đều là bận rộn với công việc, không có thời gian để thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Vừa hay đang trong kỳ nghỉ dài, cô liền đồng ý.
Họ đã đi rất nhiều nơi, ngắm nhìn cực quang rực rỡ sắc màu, chơi trượt tuyết đầy kịch tính và thử thách, leo lên những ngọn núi tuyết cao chót vót.
Nửa năm này, Hạ Vân Yên cảm thấy mình như được sống lại một lần nữa, tâm trí cũng trở nên thoáng đãng hơn nhiều.
Mặc dù hai người đã xác định quan hệ, nhưng thực tế cách họ ở bên nhau cũng không khác trước kia là mấy.
Đường Viễn Chi sợ tiến độ quá nhanh sẽ dọa Hạ Vân Yên chạy mất, hơn nữa anh tôn trọng cô. Chuyện quá đáng nhất anh từng làm là lén lừa cô đi vòng đu quay, sau đó ở điểm cao nhất nắm lấy tay cô, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận