Hạ Vân Yên mơ mơ màng màng trở về nhà, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi đã bị cảnh sát mời đi điều tra. Không có camera giám sát, cũng không có nhân chứng, cô trăm miệng cũng không thể nào biện minh. Không ai bảo lãnh, cô cũng không thể trở về.
Chiếc ghế trong phòng tạm giam lạnh như băng, Hạ Vân Yên cứ ngồi đó, tự hành hạ bản thân bằng cách nhìn chằm chằm vào mấy chữ “Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng” cho đến khi trời sáng.
“Xương của Tư Tư bị gãy rồi, cả đời này không thể nhảy múa được nữa. Ước mơ lớn nhất của cô ấy là trở thành một vũ công hàng đầu, bây giờ thì cô vừa lòng rồi chứ?” Giọng Bạc Kỳ lạnh như băng vọng vào từ ngoài cửa.
Một nỗi bi ai vô tận dâng lên trong lòng Hạ Vân Yên.
“Bạc Kỳ, anh tin em một lần đi, lần này thật sự không phải em.” Giọng cô run rẩy, gần như van nài. Có phải anh muốn cô moi tim ra thì mới chịu tin không?
Bạc Kỳ gầm lên giận dữ: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy, cô còn dám chối cãi? Hạ Vân Yên, tôi thật sự quá thất vọng về cô! Cũng đừng nói chuyện gì nữa, cứ trực tiếp tiến hành khởi tố đi!”
Nghe đến hai chữ “khởi tố”, Hạ Vân Yên hoảng hốt níu lấy tay anh.
“Đừng, đừng khởi tố, em xin anh!” Cô sắp phải ra nước ngoài rồi, hồ sơ không thể có vết nhơ kiện tụng được.
Bạc Kỳ cười lạnh: “Bây giờ mới biết sợ sao? Không khởi tố cũng được, chỉ cần cô đến xin lỗi Tư Tư, tôi có thể xem xét.”
“Được, em đi.” Hạ Vân Yên đáp gần như ngay lập tức.
Không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, Bạc Kỳ thoáng sững người. Người phụ nữ luôn cao ngạo này, giờ đây dưới mắt là quầng thâm đen kịt, dáng vẻ vô cùng thảm hại, mất hết thần sắc. Trái tim anh khẽ nhói lên một cái, nhẹ đến mức gần như không thể cảm nhận.
“Lần này là do Tư Tư cầu xin tôi không truy cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=3]
Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy đâu.”
Hạ Vân Yên lẩm bẩm: “Sẽ không có lần sau đâu.”
Bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Bạc Kỳ không định đưa cô đi, bảo cô tự bắt taxi đến bệnh viện.
Lúc Hạ Vân Yên đến nơi, trong phòng bệnh chỉ có một mình Lý Tư Tư. Thấy cô tới, Lý Tư Tư bắt đầu khoe khoang việc Bạc Kỳ đang đích thân làm thủ tục chuyển viện cho cô ta.
Mười phút sau, người giúp việc đưa Bạc Kỳ lên phòng. Thấy Hạ Vân Yên đứng ở đó, anh tưởng cô mách lẻo, liền ném cho cô một cái nhìn cảnh cáo sắc lẹm.
“Nhìn nó làm gì? Mẹ hỏi con, con thật sự muốn ly hôn?” Mẹ Bạc Kỳ nghiêm giọng.
“Mẹ, con căn bản không yêu cô ta.” Anh đáp, giọng lạnh tanh, không chút do dự.
Đây không phải lần đầu Hạ Vân Yên nghe anh nói câu này, nhưng lại là lần đầu tiên trái tim cô không còn đau nhói đến thế.
Cô nhớ lại quá khứ. Khi đó, cha mẹ nuôi tìm mọi cách để bán cô đi với giá hời. Cô không cam chịu, chạy đến quán bar uống rượu giải sầu và gặp anh ở đó. Một đêm tình cờ, lửa gần rơm, họ đã có lần đầu tiên.
Sau đó, Bạc Kỳ khăng khăng đòi chịu trách nhiệm. Cha mẹ nuôi cô tất nhiên mừng như bắt được vàng, lập tức đóng gói cô gửi đến nhà họ Bạc.
Mẹ Bạc Kỳ ban đầu phản đối cuộc hôn nhân này, có thành kiến rất lớn với cô. Chính thái độ kiên quyết, lời cầu xin tha thiết của Bạc Kỳ mới đổi lấy được cuộc hôn nhân này.
Chỉ không ngờ, người bắt đầu là anh, mà người muốn cắt đứt đoạn tình duyên này, cũng chính là anh.
Khi Hạ Vân Yên hoàn hồn trở lại, cuộc nói chuyện đã đi đến hồi kết.
“Được! Con đừng hối hận!” Mẹ Bạc Kỳ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nói xong liền đuổi Bạc Kỳ đi.
Sau khi anh đi khỏi, bà kéo tay cô lại.
“Tiểu Vân, bất kể thế nào, nơi này vẫn luôn là nhà của con. Nhớ có thời gian thì về thăm mẹ.”
Hạ Vân Yên chợt có cảm giác như bị nhìn thấu tâm can, đầu óc rối bời.
Đúng lúc cô đi đến khúc quanh cầu thang, Lý Tư Tư đột nhiên xuất hiện, đẩy mạnh khiến cô loạng choạng suýt ngã.
“Bạc Kỳ đã không còn yêu chị nữa rồi, tại sao chị cứ âm hồn bất tán mãi thế?” Lý Tư Tư vênh váo nói.
Hạ Vân Yên bật cười: “Đôi khi tôi thật sự rất tò mò, nếu Bạc Kỳ biết bộ mặt thật này của cô, liệu anh ấy có còn yêu cô nữa không?”
“Chị! Chắc chắn là chị đã nói gì đó với bà già kia, nếu không sao bà ấy lại có thái độ đó với tôi? Sau này chị không được phép đến đây nữa, đây không phải là nhà của chị!”
Hạ Vân Yên khựng lại. Phải rồi, đây không còn là nhà của cô nữa.
Cô lại trở thành người không nhà.
Trong lúc cô còn đang thất thần, Lý Tư Tư đột nhiên nắm lấy tay cô. Giây tiếp theo, cả người Lý Tư Tư hẫng đi rồi lăn lông lốc xuống mười mấy bậc thang.
Hạ Vân Yên còn chưa kịp định thần lại sau cú sốc, đã thấy Bạc Kỳ từ góc rẽ đi ra, gương mặt đằng đằng sát khí.
“Sao tôi lại có thể cưới một người đàn bà lòng dạ độc ác như cô?” Anh gầm lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận