Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẢY NGÀY KHÓI MÂY TAN

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:45:27
Đúng lúc cô định mở miệng từ chối, Đường Viễn Chi từ đâu xuất hiện, tung một cú đấm thẳng vào mặt Bạc Kỳ. Cổ tay cô lúc này mới được giải thoát.
“Bạc Kỳ, anh muốn làm gì?” Đường Viễn Chi chắn trước mặt Hạ Vân Yên, gằn giọng.
Bạc Kỳ lau khóe miệng, xoa xoa vết máu vừa rỉ ra trên đầu ngón tay, nhìn Đường Viễn Chi đang che chở Hạ Vân Yên phía sau, gương mặt sa sầm lại. Nghĩ đến những lời bàn tán trong bữa tiệc, không khó để đoán ra “cô Hạ” mà bọn họ nhắc đến chính là Hạ Vân Yên.
“Yên Yên, chúng ta nói chuyện một lát được không?” Ánh mắt anh chuyển sang Hạ Vân Yên, tràn ngập vạn phần dịu dàng tha thiết.
Cuối cùng cũng tìm được em rồi. Hóa ra ba năm nay em vẫn luôn ở một đất nước gần anh đến thế.
Hạ Vân Yên quá rõ tính cách không đạt được mục đích quyết không bỏ cuộc của Bạc Kỳ. Cô ló đầu ra từ sau lưng Đường Viễn Chi: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Bạc Kỳ liếc mắt nhìn Đường Viễn Chi. Hạ Vân Yên thấy vậy liền kéo tay Đường Viễn Chi lại.
“Anh ấy không phải người ngoài.”
Bạc Kỳ sững người. Trước ngày hôm nay, anh đã tưởng tượng ra rất nhiều kịch bản gặp lại của họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là như thế này.
Anh vẫn luôn cho rằng chỉ cần tìm được cô, giải thích rõ ràng mọi chuyện, thành tâm nhận lỗi, đợi cô nguôi giận rồi sẽ có thể theo đuổi cô lại từ đầu.
Nhưng bây giờ cô lại nói, Đường Viễn Chi không phải người ngoài.
“Hai người là quan hệ gì?” Anh hỏi, giọng kìm nén.
Đường Viễn Chi hoàn hồn, theo phản xạ nhìn người phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=13]

Anh cũng rất mong chờ câu trả lời của cô.
Bị hai luồng ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt, Hạ Vân Yên bất giác tránh né ánh mắt của Đường Viễn Chi.
“Bạc tổng, hình như tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh thì phải?”
Phải rồi, bọn họ đã không còn là vợ chồng nữa. Trước đây, dù Hạ Vân Yên đi công tác ở đâu, tín hiệu có kém đến mấy cũng sẽ báo cáo với anh.
Bạc Kỳ cười khổ: “Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi thăm thôi. Em không muốn nói thì thôi vậy.”
Đường Viễn Chi quay đầu lại, ghé sát vào tai Hạ Vân Yên thì thầm vài câu. Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Sau đó, Đường Viễn Chi dắt ngựa rời đi.
Có những chuyện nói thẳng ra, ngược lại sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Bạc Kỳ thầm nghiến răng, cố gắng kiềm chế ham muốn chiếm hữu đang chực chờ bùng nổ trong lòng.
“Tôi chỉ cho anh ba phút.” Hạ Vân Yên nói xong, đột nhiên nhớ lại Bạc Kỳ lúc vừa mất trí nhớ, anh cũng kháng cự sự tiếp xúc của cô, cũng cho cô ba phút để giải thích tình hình. Vẻ mặt của anh lúc đó, đến giờ cô vẫn không thể nào quên. Không ngờ bây giờ thân phận lại đảo ngược.
Đúng là thú vị thật.
“Yên Yên, xin lỗi em. Anh không nên tin lời nói một phía của Lý Tư Tư, liên tục vu khống em, còn khiến em mất mặt trước đám đông như vậy. Lúc đó anh bị mất trí nhớ, ký ức rối loạn, đã chuyển dời tình cảm dành cho em sang cô ta...”
Hạ Vân Yên bật cười khẩy: “Hay cho câu ký ức rối loạn! Bạc Kỳ, anh coi tôi là kẻ ngốc chắc? Một năm trước khi mất trí nhớ, là ai đã liên lạc với Lý Tư Tư, anh quên rồi sao?”
“Anh lúc đó... anh chỉ là... muốn trả thù cô ta. Hơn nữa, cô ta vừa biết anh là người nhà họ Bạc liền bám riết lấy. Trước khi xảy ra tai nạn, anh đã định cắt đứt với cô ta và thú nhận với em rồi, thật đấy.”
“Yên Yên, cho anh một cơ hội nữa được không? Anh yêu em, chỉ yêu mình em thôi. Trước đây là do tai nạn xe, anh mới nhận nhầm người, làm ra những chuyện sai trái đó. Anh đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa. Bây giờ em chưa thể chấp nhận cũng không sao, anh có thể đợi, chỉ xin em đừng trốn tránh anh nữa.”
Tai nạn xe, tai nạn xe, cái gì cũng đổ lỗi cho tai nạn xe.
Hạ Vân Yên sững người. Cô không ngờ người đàn ông mình đã yêu bao nhiêu năm qua lại là loại người như thế này.
“... Anh thật khiến tôi buồn nôn.”
“Yên Yên, là anh nói sai rồi! Anh không phải muốn bào chữa cho mình! Làm sai anh nhận, bất kể em muốn bồi thường thế nào...”
Hạ Vân Yên cắt ngang lời anh: “Tôi bây giờ sống rất tốt, không cần bồi thường gì cả. Anh về mà sống tốt với Lý Tư Tư của anh đi.”
“Anh căn bản không yêu Lý Tư Tư! Người anh yêu chỉ có em thôi, Yên Yên!”
Hạ Vân Yên cười nhạo một tiếng. Ba năm trước, Bạc Kỳ nói với cô, người anh ta luôn yêu là Lý Tư Tư. Bây giờ lại đổi thành cô. Trước đây cô lại có thể vì thứ tình yêu dễ thay đổi như vậy mà khiến bản thân trở nên thảm hại đến thế.
“Não bộ có thể quên, nhưng phản xạ vô thức của cơ thể thì không lừa được người. Có những lời tôi không muốn nói quá thẳng thắn, nhưng tôi hy vọng anh hiểu, sau cái đêm ba năm trước đó, chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi.”
Đầu óc Bạc Kỳ hỗn loạn, anh biết rõ cô đang nói đến chuyện tai nạn xe. Ba năm qua, biết bao lần nửa đêm tỉnh giấc, anh vĩnh viễn không thể quên được cảm giác hoảng loạn tột độ khi không tìm thấy Hạ Vân Yên giữa biển lửa ngút trời.
Thật sự phải kết thúc rồi sao?

Bình Luận

0 Thảo luận