Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẢY NGÀY KHÓI MÂY TAN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:41:13
3
Mỗi một câu xin lỗi, Hạ Vân Yên lại dập đầu xuống sàn một cái. Rõ ràng đã nói hết những lời cần nói, nhưng cô vẫn tiếp tục dập đầu, những từ ngữ phía sau “không nên” trở nên mơ hồ không rõ, chỉ còn lại từng tiếng “xin lỗi” khô khốc đập thẳng vào trái tim người đàn ông đang đứng đó.
Bạc Kỳ nhíu chặt mày. “Đủ rồi! Tôi nói đủ rồi! Cô cút đi!”
Hạ Vân Yên ngẩng đầu lên, máu từ vết thương trên trán chảy xuống, thấm vào mắt cô, cay xè.
“Chuyện khởi tố...”
Bạc Kỳ nhìn bộ dạng thê thảm này của cô, lòng bỗng thấy phiền muộn khó tả.
“Tôi bảo cút, không nghe thấy sao?” Anh quát lên.
Hạ Vân Yên loạng choạng đứng dậy, không thèm nhìn bọn họ thêm một lần nào nữa, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Một y tá nhìn thấy bộ dạng bê bết máu của cô, vội gọi cô lại. Nhưng Hạ Vân Yên, sau một đêm không ngủ cộng với cảm xúc biến động dữ dội, đầu óc quay cuồng, đã bước hụt chân, cả người lăn xuống cầu thang. Một tiếng kêu kinh hãi vang lên trong đám đông.
Ngày thứ sáu, một ngày đặc biệt.
Sinh nhật Bạc Kỳ.
Năm ngoái, Hạ Vân Yên bận công tác ở nước ngoài, đã bỏ lỡ sinh nhật anh. Chuyện này vẫn luôn là niềm tiếc nuối trong lòng cô.
Cô nằm trên giường, nhìn đống hành lý đã thu dọn gọn gàng, ánh mắt thất thần.
Sau này, thực sự sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Cuối cùng, Hạ Vân Yên vẫn cầm lấy hộp quà trên tủ đầu giường, lao ra khỏi cửa.
Cú ngã cầu thang hôm qua chỉ là một đoạn ngắn, nên cô chỉ bị vài vết trầy xước ngoài da, cộng thêm việc đi lại hơi khập khiễng vì trẹo chân.
Lên xe, Hạ Vân Yên lấy điện thoại ra.
[Anh có tiện gặp em một lát không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=5]

Em có chút chuyện muốn nói với anh.]
Nhận được tin nhắn, phản ứng đầu tiên của Bạc Kỳ là: Người phụ nữ này lại muốn giở trò gì nữa? Nhưng hình ảnh cô ngày hôm qua với gương mặt bê bết máu, nụ cười gượng gạo đến khó coi lại cứ lởn vởn trong đầu anh, không thể nào xua đi được.
Hạ Vân Yên đợi rất lâu, tưởng rằng đối phương sẽ không trả lời, thì nhận được tin nhắn hồi âm.
[Đến biệt thự lưng chừng núi.]
Hạ Vân Yên sững người. Đó là nơi cô và Bạc Kỳ bắt đầu hẹn hò, nơi chứa đầy kỷ niệm ngọt ngào của họ. Bạc Kỳ nhất quyết muốn thay thế tất cả những nơi có ký ức đẹp đẽ của họ bằng hình ảnh của anh và Lý Tư Tư hay sao?
Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức rất linh đình, gần như nửa giới thượng lưu trong thành phố đều có mặt.
Tại bữa tiệc, Bạc Kỳ cao giọng tuyên bố Lý Tư Tư là người vợ sắp cưới của anh. Điệu nhảy mở màn, anh ôm chặt Lý Tư Tư trong vòng tay suốt cả bài nhạc. Mọi người xung quanh khen ngợi họ là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ.
Hạ Vân Yên cứ đứng lặng lẽ ở một góc, nhìn anh đem những thứ vốn thuộc về mình trao hết cho một người phụ nữ khác. Trái tim cô trống rỗng đến lạ.
Một lúc lâu sau, một ly rượu đột nhiên đưa đến trước mặt cô. Cô quay đầu lại, là một người đàn ông trông khá nho nhã, lịch lãm.
“Luôn có người nhầm mắt cá thành ngọc trai. Cô Hạ, có hứng thú kết hôn không?”
“Anh là ai?”
“Tôi là Đường Viễn Chi, không có sở thích bất lương nào, đảm bảo cả đời chỉ có một mình cô là phu nhân.”
Hạ Vân Yên nhớ ra nhà họ Bạc cách đây không lâu vừa cướp mất một mảnh đất của nhà họ Đường. Ai biết được mục đích của anh ta là gì. Hơn nữa, trò chơi hôn nhân này, cô không còn hứng thú.
“Xin lỗi, cho qua.”
Hạ Vân Yên không có tâm trạng xem Bạc Kỳ và Lý Tư Tư tình tứ âu yếm, chỉ muốn nói xong chuyện rồi rời đi ngay lập tức.
Đi chưa được hai bước, cánh tay cô đột nhiên bị kéo mạnh lên.
“Người đàn ông đó là ai?”
Trên gương mặt Bạc Kỳ thoáng hiện vẻ ghen tuông mà chỉ khi xưa anh mới có. Tay Hạ Vân Yên khẽ run lên. Chắc là cô nhìn nhầm rồi, Bạc Kỳ của hiện tại sao có thể vì cô mà ghen tuông được chứ.
“Đau.” Cô khẽ kêu lên.
Nghe thấy tiếng kêu đau của cô, cơ thể Bạc Kỳ phản ứng nhanh hơn não bộ, ngay lập tức buông tay ra.
“Vừa mới ly hôn với tôi đã nghĩ đến chuyện bám vào công tử nhà giàu khác rồi sao? Hạ Vân Yên, cô thiếu đàn ông đến vậy à?” Giọng anh đầy chế giễu.
Hạ Vân Yên tự giễu cười: “Phải thì sao? Anh có thể vì Lý Tư Tư mà ép tôi ly hôn, tại sao tôi lại không thể tìm người khác sau khi ly hôn?”
“Cô... Hừ! Tìm tôi có chuyện gì?” Bạc Kỳ tức giận không có chỗ trút, chỉ có thể đá mạnh vào bức tường bên cạnh.
Hạ Vân Yên cũng chẳng buồn tìm chỗ khác nói chuyện, trực tiếp lấy món quà sau lưng ra đưa cho anh. Đây là món quà sinh nhật thứ sáu cô tặng anh, và cũng là món quà cuối cùng.
Khóe miệng Bạc Kỳ bất giác cong lên một chút, rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
“Ai cần.”
“Ừm, vậy anh vứt đi đi.”

Bình Luận

0 Thảo luận