Nhắc đến chuyện này Hạ Vân Yên lại tức, Đường Viễn Chi hình như bị chập mạch chỗ nào đó. Ngày hôm đó hôn xong rồi, ngày hôm sau lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả tay cũng không dám nắm lấy một cái.
Đúng vào đêm trước ngày về nước, Đường Viễn Chi lại hẹn cô ra ngoài, còn đặc biệt gửi đến một chiếc váy dạ hội hở lưng.
Vết sẹo sau lưng Hạ Vân Yên sau phẫu thuật hồi phục rất tốt. Mặc dù không thể hoàn toàn biến mất, nhưng so với mảng sẹo lớn đỏ sẫm, lồi lên trước kia, thì vết sẹo chỉ còn là một đường chỉ mảnh bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Khoảng thời gian này cô lại bắt đầu thử mặc những bộ đồ hở lưng, nên cũng không từ chối chiếc váy.
Đường Viễn Chi quỳ một gối xuống.
“Vân Yên, anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới đưa ra quyết định này. Em có thể... gả cho anh không? Anh biết bây giờ tâm trí em đều đặt vào sự nghiệp, anh không để tâm đâu, anh rất ủng hộ em theo đuổi ước mơ của mình. Trước đây anh luôn nghĩ đời người còn dài, cứ từ từ cũng được. Nhưng vụ tai nạn xe đó đã cho anh biết, cuộc đời này không biết tai nạn và ngày mai cái nào sẽ đến trước. Anh không muốn để lại tiếc nuối... Vân Yên, có thể gả cho anh không?”
Hạ Vân Yên nhìn người đàn ông trước mặt, khóe môi không kìm được mà cong lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=25]
Trước đây cô đã thấy lạ, thường thì họ ở một nơi nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai tuần, lần này lại ở đến cả tháng trời, khuyên thế nào cũng vô dụng, lại còn thường xuyên đi sớm về khuya, hóa ra là bận rộn chuẩn bị chuyện này.
Không nhận được câu trả lời, Đường Viễn Chi lại cẩn thận hỏi lại một lần nữa.
Hạ Vân Yên nhìn thấy đầu anh cúi thấp, một lúc lâu sau mới nâng cằm anh lên, không nói hai lời liền hôn lên môi anh, trực tiếp dùng hành động để trả lời.
Nửa tháng sau, tại lễ đường cử hành hôn lễ.
Hôn lễ này long trọng chưa từng có. Đường Viễn Chi gần như mời tất cả những người có thể mời, còn mời rất nhiều giới truyền thông, chỉ mong sao có thể thông báo tin tức bọn họ kết hôn cho cả thiên hạ biết.
Hạ Vân Yên không phải người thích phô trương, nhưng lại không muốn làm anh mất hứng, liền mặc kệ anh sắp đặt.
Lối đi trải thảm đỏ được phủ đầy hoa tươi. Hành khúc đám cưới vang lên, tà váy cưới trắng tinh lướt nhẹ trên thảm.
Những cô bé cậu bé cầm hoa tung những cánh hoa chúc phúc dọc lối đi. Hạ Vân Yên được bạn bè dìu tay, cuối cùng trao vào tay Đường Viễn Chi.
Nghi thức trang nghiêm kết thúc, đến phần cô dâu tung bó hoa cưới. Không ai đặt trước với Hạ Vân Yên cả.
Cô quay lưng lại, ném bó hoa theo cảm giác. Trong đám đông vang lên tiếng reo hò kinh ngạc, có người đã bắt được.
Cô mỉm cười quay đầu lại, lại đột nhiên chạm phải một ánh mắt sâu thẳm.
Người bắt được bó hoa cưới lại chính là Bạc Kỳ.
Anh mặc một bộ vest được cắt may vừa vặn, trông không còn gầy gò như trước nữa, có lẽ đã chấp nhận điều trị.
Bạc Kỳ đưa bó hoa lên mũi ngửi nhẹ, sau đó lịch lãm đưa cho một quý bà đứng bên cạnh.
Đường Viễn Chi nhìn thấy ánh mắt của cô, có chút ghen tuông nhìn cô, sau đó đề nghị đi mời rượu.
Sau khi mời rượu người nhà xong, Đường Viễn Chi sợ cô đi lại nhiều mệt mỏi, liền bảo cô nghỉ ngơi, còn mình thì một mình đi mời rượu các đối tác quan trọng của công ty.
Anh vừa đi được một lúc, Hạ Vân Yên định đi tìm anh, thế nhưng vừa mới đứng dậy, ly rượu trên tay đã bị người khác chạm nhẹ vào.
Bạc Kỳ mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp. Chúc mừng đám cưới.”
Hạ Vân Yên cũng đáp lại bằng một nụ cười.
“Cảm ơn.”
Tất cả yêu hận trong quá khứ dường như đều tan biến trong nụ cười của cả hai.
Hạ Vân Yên tìm thấy Đường Viễn Chi ở một góc phòng tiệc. Anh thấy cô liền cáo từ rồi chạy nhanh lại.
“Sao thế? Em mệt à?”
Hạ Vân Yên mỉm cười lắc đầu, đột nhiên bước tới ôm chầm lấy anh, tựa đầu vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đang đập rộn ràng, rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
May mắn thay, trải qua bao nhiêu sóng gió, họ đã không bị dòng đời xô đẩy làm tan tác.
Cuộc đời còn dài, họ vẫn còn một tương lai rất dài ở phía trước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận