“......”
Hạ Vân Yên không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, quay người định rời đi. Chân cô hơi khập khiễng, Bạc Kỳ theo phản xạ đưa tay đỡ lấy. Mái tóc cô rẽ sang một bên, để lộ miếng băng gạc trắng xóa trên trán, trông vô cùng nổi bật.
“Sao lại để mình ra nông nỗi... thảm hại thế này.” Giọng nói anh bất chợt xen lẫn chút dịu dàng quen thuộc.
Lông mi Hạ Vân Yên khẽ run lên, nhưng giây tiếp theo cô đã quay mặt đi chỗ khác.
Bạc Kỳ thu tay về.
“Tôi đưa cô về.”
Hạ Vân Yên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy khó hiểu.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi tiện đường đưa Tư Tư về bệnh viện thôi, cô chỉ là đi nhờ, đừng có tự mình đa tình.” Anh lạnh lùng giải thích.
Thì ra là vậy.
Chân Hạ Vân Yên đi lại không tiện, nên cô đã bắt taxi đến đây. Muốn bắt được xe phải đi bộ xuống chân núi, với tốc độ này của cô, có lẽ phải đi đến sáng mai mất. Ngày mai đã đi rồi, không cần phải tự làm khổ mình.
Trên chiếc Cayenne sang trọng, Hạ Vân Yên ngồi ở ghế sau, chính giữa. Hàng ghế sau vốn đã chật hẹp, giờ nhét thêm ba người càng trở nên bức bối.
Mặc dù Hạ Vân Yên đã cố gắng hết sức co người lại, nhưng vẫn không tránh khỏi việc vô tình chạm vào người Bạc Kỳ.
Nhìn Bạc Kỳ ngồi cách mình một khoảng, ân cần hỏi han Lý Tư Tư, Hạ Vân Yên cảm thấy hối hận vô cùng vì đã đồng ý đi nhờ xe. Lần đầu tiên cô thấy đoạn đường xuống núi này lại dài và khó chịu đến thế.
Đột nhiên, điện thoại Hạ Vân Yên đổ chuông. Nhìn thấy tên cấp trên, cô liền bắt máy.
“Hạ Vân Yên, mười giờ tối mai, sân bay Lam Thiên nhé. Đồ đạc cô đã thu dọn xong hết chưa? Có nhiều không, tôi cho người đến giúp cô.”
“Em hiểu rồi ạ. Không cần đâu, không nhiều lắm. Ừm... nhưng có một chuyện đúng là cần anh giúp...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=6]
ờ, để lát nữa em nói với anh sau nhé.” Nói xong cô cúp máy.
Bạc Kỳ ngồi gần, nghe loáng thoáng được mấy chữ “sân bay”, “đồ đạc”.
“Cô định đi đâu?” Anh hỏi, giọng có chút dò xét.
“Đi công tác ạ.” Cô đáp qua loa.
Người tài xế từ bụi cỏ dưới lan can đường đưa Hạ Vân Yên đang bất tỉnh lên. Cô đã bị văng ra ngoài trước khi chiếc xe phát nổ lần hai.
Bạc Kỳ vội vàng chạy tới, kiểm tra cô từ trên xuống dưới. Thấy không có vết thương nào rõ ràng bên ngoài, anh mới thở phào nhẹ nhõm, vừa gọi tên cô vừa vỗ nhẹ vào má cô.
Hạ Vân Yên từ từ mở mắt, đồng tử còn chưa kịp lấy lại tiêu cự đã ho sặc sụa mấy tiếng.
“Sao rồi? Không sao chứ?” Anh lo lắng hỏi.
“Không cần lo cho tôi, anh mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, cô ấy bị thương nặng hơn.” Giọng cô bình thản đến lạ lùng.
Thấy cô đã tỉnh lại, Bạc Kỳ nghĩ chắc cô không sao, sự chú ý lại quay về phía người đang nằm trên mặt đất. Anh “ừ” một tiếng, quay lại bế Lý Tư Tư lên. Rất nhanh sau đó, có một tài xế tốt bụng dừng xe giúp đỡ. Chẳng mấy chốc, nơi đây chỉ còn lại cô và người tài xế ban nãy.
Hạ Vân Yên gắng gượng đứng dậy.
Tài xế kinh hãi kêu lên: “Phu nhân, vết thương sau lưng cô...”
Sau lưng cô, một mảng lớn da thịt bị bỏng nặng do lửa táp vào lúc vụ nổ xảy ra, trông vô cùng đáng sợ.
“Tôi không phải phu nhân gì cả.” Cô lạnh lùng đáp.
Người ta nói, khoảnh khắc sinh tử là lúc thử thách lòng người rõ nhất. Cho dù Bạc Kỳ mất đi ký ức, nhưng người mà phản xạ đầu tiên của anh muốn cứu, cũng không phải là cô. Anh nói không sai, anh chỉ yêu cô bạn thanh mai trúc mã của mình mà thôi.
Tám giờ tối ngày thứ bảy, Hạ Vân Yên vừa truyền xong thuốc kháng viêm đã vội vã về nhà lấy hành lý.
Đột nhiên, từ chiếc túi xách mà Bạc Kỳ mang theo hôm xảy ra tai nạn, cô tìm thấy một chiếc vòng tay niệm Phật bằng gỗ.
Hạ Vân Yên từng mắc một căn bệnh rất nặng, suýt nữa thì không qua khỏi. Bạc Kỳ đã thành tâm dập đầu chín trăm chín mươi chín bậc thang ở ngôi chùa linh thiêng nhất để cầu xin chiếc vòng tay này cho cô, nhưng sau đó không may làm mất.
Nhìn vết máu đã khô cứng trên chiếc vòng, Hạ Vân Yên kéo vali, bắt taxi tức tốc đến bệnh viện.
Cô đẩy mạnh cửa phòng bệnh của Lý Tư Tư.
Bạc Kỳ và Lý Tư Tư đang cùng nhau ăn chung một thanh bánh quy. Thấy cô đột ngột xuất hiện, anh theo phản xạ cắn đứt thanh bánh.
“Cô đến đây làm gì?” Anh hỏi, giọng khó chịu.
“Bạc Kỳ, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.” Hạ Vân Yên nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói nghiêm túc.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Bạc Kỳ chỉ “ừ” một tiếng rồi đi theo cô ra ngoài hành lang.
“Chuyện gì?”
“Cái này, trả lại cho anh.” Cô đưa chiếc vòng tay ra.
Bạc Kỳ liếc nhìn chiếc vòng tay xấu xí, cũ kỹ, trong lòng thầm nghĩ: Thứ vớ vẩn gì đây.
“Bạc Kỳ.” Cô gọi tên anh lần nữa.
“Làm gì?” Anh thiếu kiên nhẫn đáp.
Hạ Vân Yên hít một hơi thật sâu. “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã kéo cô ra khỏi vực thẳm tăm tối. Cảm ơn anh đã cho cô bảy năm hôn nhân tốt đẹp, dù cho đó chỉ là một sự nhầm lẫn hay một phút bốc đồng. Ít nhất, cô cũng đã từng cảm nhận được hạnh phúc.
“Đồ thần kinh.” Anh lẩm bẩm.
Bạc Kỳ không muốn dây dưa thêm nữa, quay người rời đi. Đi ngang qua thùng rác, anh tiện tay ném chiếc vòng vào đó. Chiếc vòng rơi xuống đáy thùng, phát ra một tiếng “cạch” khô khốc rồi biến mất.
Thứ mà anh đã từng dập đầu đến chảy máu để cầu xin, tự tay anh vứt bỏ nó đi, có lẽ đó cũng là sự kết thúc tốt đẹp nhất rồi.
Hạ Vân Yên không còn chút lưu luyến nào nữa, kéo vali lên máy bay. Ánh đèn thành phố phía dưới rực rỡ, phồn hoa.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn lần cuối, rồi khẽ nói với khoảng không vô định: “Bạc Kỳ, tạm biệt, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận