Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẢY NGÀY KHÓI MÂY TAN

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:42:04
Thực ra là vì cứ về đến căn biệt thự đó, anh lại cảm thấy đau đầu một cách khó hiểu, nên mới không muốn quay về.
“Anh Kỳ, gần đây anh vất vả rồi.” Lý Tư Tư dịu dàng nói, nép vào người anh.
Lý Tư Tư e thẹn ngẩng đầu, chủ động đòi một nụ hôn.
Nhưng anh chỉ kéo cô ta vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.
Người đàn ông này, một năm trước đột nhiên liên lạc lại với cô ta, mấy tháng trước thì đưa cô ta về bên cạnh. Sau đó, anh ly hôn Hạ Vân Yên, còn công khai thể hiện tình yêu với cô ta một cách phô trương. Cô ta dễ dàng có được tất cả, thậm chí là sự thiên vị mà trước đây chưa bao giờ có được.
Thế nhưng, Bạc Kỳ trước sau vẫn không hề muốn cùng cô ta “mây mưa”, những cử chỉ thân mật cũng vô cùng hiếm hoi.
Lý Tư Tư ngước mắt nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, nội tâm dấy lên nỗi bất an khó tả.
“Anh Kỳ, em khỏe hẳn rồi mà, thương em đi.” Vừa nói, cô ta vừa kéo tay anh lên, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
Bạc Kỳ khựng lại một chút. “Không được, em mới ốm dậy, anh không nỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=7]

Ngoan.”
Lý Tư Tư chỉ đành nghiến răng chịu đựng, ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
Hai tuần nữa lại trôi qua.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, nữ thư ký vừa báo cáo xong công việc, đứng im chờ phản hồi.
Bạc Kỳ ngẩng đầu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Gần đây, có ai tìm tôi không?”
Thư ký không hiểu ý, kể ra tên mấy người muốn tìm cơ hội hợp tác.
Bạc Kỳ mất kiên nhẫn: “Ý tôi là người có liên quan đến tôi.”
Thư ký vắt óc suy nghĩ rồi lắc đầu.
Bạc Kỳ không nói nên lời, phất tay bảo cô ra ngoài.
Trước khi ký đơn ly hôn, Hạ Vân Yên luôn tìm mọi cách để gặp anh, bất kể là mang cơm đến hay mượn danh nghĩa mẹ anh. Sau khi ký xong, cô cũng thường xuyên lượn lờ quanh anh. Sao lần này lại biến mất lâu như vậy?
Cuối cùng, Bạc Kỳ cũng bấm số điện thoại của cấp trên Hạ Vân Yên, số máy vẫn luôn nằm im lìm trong danh bạ của anh.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Alô?”
“Hạ Vân Yên vẫn chưa đi công tác về sao?”
Tiếng lật giấy tờ ở đầu dây bên kia ngừng lại. Một khoảng lặng ngắn ngủi.
“Anh không biết à?”
Tim Bạc Kỳ thắt lại, một dự cảm chẳng lành tức thì dâng lên.
“Biết gì?”
“Muốn biết? Quán cà phê dưới tầng công ty tôi. Tôi chỉ cho anh nửa tiếng.”
Nói xong, người ở đầu dây bên kia cúp máy.
5
Bạc Kỳ vội vàng chạy đến quán cà phê, cuối cùng cũng chặn được cô Lưu vừa bước tới cửa.
“Thật không ngờ đấy, Bạc tổng ngày xưa vì muốn nắm bắt động tĩnh của Hạ Vân Yên mà không tiếc tiền hối lộ tôi, vậy mà chỉ vỏn vẹn bảy năm đã thay lòng đổi dạ. Cầm lấy.”
Cô Lưu đưa cho anh một chiếc USB và một chiếc chìa khóa.
“Đây là gì?”
“Anh xem rồi sẽ biết.”
Ngày Hạ Vân Yên rời đi, cô Lưu đã ra tiễn. Tay cô ấy, trán cô ấy, chỗ nào cũng quấn băng gạc trắng xóa. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi mà ra nông nỗi đó. Bạc Kỳ khi yêu, hận không thể nâng niu cô ấy lên tận trời xanh. Khi hết yêu, lại có thể nhẫn tâm khiến cô ấy toàn thân thương tích.
Trong USB là đoạn băng ghi hình từ camera giám sát của công ty. Lý Tư Tư vừa dán thứ gì đó lên bảng thông báo, vừa lớn tiếng rêu rao Hạ Vân Yên là “tiểu tam”, đổi trắng thay đen, miệng lưỡi không ngừng tuôn ra những lời lẽ dơ bẩn. Không lâu sau, Hạ Vân Yên xuất hiện, Lý Tư Tư liền ném thẳng tập giấy trên tay vào mặt cô. Sau đó, hai người lao vào xô xát.
Lồng ngực Bạc Kỳ trở nên nặng trịch, khó thở.
Anh cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa màu bạc quen thuộc. Trước khi ly hôn, anh cũng có một chiếc y hệt. Là chìa khóa căn hộ chung cư cao cấp mà Hạ Vân Yên đã bỏ tiền ra mua.
Bạc Kỳ do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không đến đó.
“Anh Kỳ, anh về rồi à? Khi nào anh đưa em đi thử váy cưới? Còn nữa...”
“Tại sao cô lại đến công ty Hạ Vân Yên gây sự?” Giọng anh lạnh băng, cắt ngang lời Lý Tư Tư.
“Anh nói gì vậy?” Lý Tư Tư chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ.
Bạc Kỳ không nói nhiều lời, trực tiếp mở đoạn video giám sát lên.
“Cô còn gì để nói nữa không?”
Lý Tư Tư tức khắc bật khóc nức nở, nước mắt lã chã như mưa: “Em xin lỗi anh Kỳ, em chỉ là quá yêu anh, em quá sợ mất anh thôi! Em không nên đến tìm cô ta. Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng là lỗi của anh! Chúng ta chỉ cãi nhau một trận, rõ ràng chỉ cần anh dỗ dành em là được, vậy mà anh lại đi cưới người khác!”
Theo lẽ thường, Bạc Kỳ nên lao đến ôm cô ta vào lòng vỗ về. Nhưng không hiểu tại sao, anh lại cảm thấy mọi thứ trước mắt vô cùng lạc lõng, gượng gạo.
Không đúng, vốn dĩ không nên như thế này.

Bình Luận

0 Thảo luận