Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẢY NGÀY KHÓI MÂY TAN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:39:07
2
Điện thoại rung nhẹ, Hạ Vân Yên mỉm cười nói một tiếng “xin thất lễ” rồi lặng lẽ rời đi. Cô tìm đến phòng riêng của mẹ Bạc Kỳ.
Cô kẹp lá thư từ biệt vào trong món quà đã chuẩn bị sẵn. Lúc trao quà, ánh mắt cô thoáng nét buồn bã, lưu luyến.
Bảy năm làm dâu, mẹ Bạc Kỳ sớm đã coi Hạ Vân Yên như con gái ruột. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô bước vào với ánh mắt ấy, bà đã hiểu ra tất cả.
“Hai đứa... ly hôn rồi sao?” Giọng bà run run.
Hạ Vân Yên khựng lại, ngỡ ngàng trước sự tinh tường của bà, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
“Gọi thằng hỗn đản đó tới đây cho mẹ!” Bà đập bàn, giọng đầy tức giận.
“Mẹ, không cần đâu ạ...”
Mẹ Bạc Kỳ nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ: “Chuyện gì cũng cần phải nói cho rõ ràng.”
Mười phút sau, người giúp việc đưa Bạc Kỳ lên phòng. Thấy Hạ Vân Yên đứng ở đó, anh tưởng cô mách lẻo, liền ném cho cô một cái nhìn cảnh cáo sắc lẹm.
“Nhìn nó làm gì? Mẹ hỏi con, con thật sự muốn ly hôn?” Mẹ Bạc Kỳ nghiêm giọng.
“Mẹ, con căn bản không yêu cô ta.” Anh đáp, giọng lạnh tanh, không chút do dự.
Đây không phải lần đầu Hạ Vân Yên nghe anh nói câu này, nhưng lại là lần đầu tiên trái tim cô không còn đau nhói đến thế.
Cô nhớ lại quá khứ. Khi đó, cha mẹ nuôi tìm mọi cách để bán cô đi với giá hời. Cô không cam chịu, chạy đến quán bar uống rượu giải sầu và gặp anh ở đó. Một đêm tình cờ, lửa gần rơm, họ đã có lần đầu tiên.
Sau đó, Bạc Kỳ khăng khăng đòi chịu trách nhiệm. Cha mẹ nuôi cô tất nhiên mừng như bắt được vàng, lập tức đóng gói cô gửi đến nhà họ Bạc.
Mẹ Bạc Kỳ ban đầu phản đối cuộc hôn nhân này, có thành kiến rất lớn với cô. Chính thái độ kiên quyết, lời cầu xin tha thiết của Bạc Kỳ mới đổi lấy được cuộc hôn nhân này.
Chỉ không ngờ, người bắt đầu là anh, mà người muốn cắt đứt đoạn tình duyên này, cũng chính là anh.
Khi Hạ Vân Yên hoàn hồn trở lại, cuộc nói chuyện đã đi đến hồi kết.
“Được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=2]

Con đừng hối hận!” Mẹ Bạc Kỳ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nói xong liền đuổi Bạc Kỳ đi.
Sau khi anh đi khỏi, bà kéo tay cô lại.
“Tiểu Vân, bất kể thế nào, nơi này vẫn luôn là nhà của con. Nhớ có thời gian thì về thăm mẹ.”
Hạ Vân Yên chợt có cảm giác như bị nhìn thấu tâm can, đầu óc rối bời.
Đúng lúc cô đi đến khúc quanh cầu thang, Lý Tư Tư đột nhiên xuất hiện, đẩy mạnh khiến cô loạng choạng suýt ngã.
“Bạc Kỳ đã không còn yêu chị nữa rồi, tại sao chị cứ âm hồn bất tán mãi thế?” Lý Tư Tư vênh váo nói.
Hạ Vân Yên bật cười: “Đôi khi tôi thật sự rất tò mò, nếu Bạc Kỳ biết bộ mặt thật này của cô, liệu anh ấy có còn yêu cô nữa không?”
“Chị! Chắc chắn là chị đã nói gì đó với bà già kia, nếu không sao bà ấy lại có thái độ đó với tôi? Sau này chị không được phép đến đây nữa, đây không phải là nhà của chị!”
Hạ Vân Yên khựng lại. Phải rồi, đây không còn là nhà của cô nữa.
Cô lại trở thành người không nhà.
Trong lúc cô còn đang thất thần, Lý Tư Tư đột nhiên nắm lấy tay cô. Giây tiếp theo, cả người Lý Tư Tư hẫng đi rồi lăn lông lốc xuống mười mấy bậc thang.
Hạ Vân Yên còn chưa kịp định thần lại sau cú sốc, đã thấy Bạc Kỳ từ góc rẽ đi ra, gương mặt đằng đằng sát khí.
“Sao tôi lại có thể cưới một người đàn bà lòng dạ độc ác như cô?” Anh gầm lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Anh vội vàng chạy xuống, xót xa bế ngang Lý Tư Tư lên.
“Tư Tư, em sao rồi?”
“Anh Kỳ, anh đừng trách chị Vân Yên, là do em nói sai làm chị ấy không vui...” Lý Tư Tư yếu ớt nói, giọng điệu đầy ủy khuất.
Nghe những lời này, Hạ Vân Yên chết lặng. Cô không ngờ Lý Tư Tư lại có thể vì hãm hại mình mà làm đến mức này.
“Hạ Vân Yên, rốt cuộc Tư Tư đã chọc giận cô ở đâu mà cô không thể dung thứ cho cô ấy như vậy? Hừ, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho Tư Tư không sao, nếu không, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
Ánh mắt Bạc Kỳ quét qua người cô mang theo sự lạnh lẽo tàn độc, như thể muốn xé xác cô ra thành từng mảnh. Hạ Vân Yên lần đầu tiên cảm thấy tiết trời tháng Mười lại có thể lạnh đến thế, khiến người ta như rơi vào hầm băng.
Bạc Kỳ đến thế cũng không tin cô sao? Rõ ràng cô chẳng làm gì cả...

Bình Luận

0 Thảo luận