Kể từ ngày Hạ Vân Yên rời đi, đêm nào Bạc Kỳ cũng bị cùng một cơn ác mộng đánh thức. Trong mơ, lưng Hạ Vân Yên máu me đầm đìa, cô lê lết đến trước mặt anh, khóc lóc chất vấn anh tại sao không cứu cô. Đặc biệt là gần đây, tần suất mơ thấy cơn ác mộng đó ngày càng nhiều.
Anh dường như sắp phát điên rồi, thậm chí ngay cả trong hiện thực cũng bắt đầu nhìn thấy ảo ảnh của Hạ Vân Yên. Lúc ăn cơm, Hạ Vân Yên sẽ đột nhiên xuất hiện, cười nói nhận lấy bát cơm của anh, nũng nịu gọi anh là “chồng ơi”, nói còn muốn ăn nữa.
Có lúc đang tắm rửa, qua lớp kính mờ hơi nước, anh lại thấy bóng dáng cô bên trong, còn nghe thấy cô nói: “Chồng ơi, em quên mang khăn tắm rồi, lấy giúp em với.” Dần dần, những cảnh anh nhìn thấy Hạ Vân Yên ngày càng nhiều.
Mặc dù đêm nào cũng bị ác mộng giày vò, nhưng đối với một Bạc Kỳ chỉ còn giữ lại duy nhất một tấm ảnh của Hạ Vân Yên mà nói, đó không phải là sự trừng phạt, mà giống như một sự chiếu cố, một ân huệ đặc biệt.
Bác sĩ sợ vấn đề tâm lý của anh ngày càng nghiêm trọng, đề nghị anh nên ra ngoài đi lại nhiều hơn, đừng tự giam mình một chỗ nữa.
Đây là lần cuối cùng. Sau lần này, anh nhất định sẽ biết được tin tức của Yên Yên.
“Nghe nói bữa tiệc lần này lại là do ngài Đường tổ chức, khỏi phải nói, chắc chắn lại là vì cô Hạ rồi. Các vị nói xem, khi nào thì ngài Đường mới ôm được người đẹp về dinh đây?”
“Tôi thấy sắp rồi đó, nghe nói đã đưa cô Hạ về ra mắt gia đình rồi.”
Bản nhạc quen thuộc, cái họ giống nhau, lại còn là nhà họ Đường... Liệu có chuyện trùng hợp đến thế không?
Tim Bạc Kỳ thắt lại, ánh mắt anh nhanh chóng quét khắp phòng tiệc. “Cô Hạ? Cô Hạ nào?”
“Ồ~ Tiếng Trung của tôi không tốt lắm, chỉ nghe qua một lần, không nhớ rõ lắm.”
Bạc Kỳ nhìn sang người bên cạnh, thấy người đó cũng lắc đầu, anh lại hỏi dồn: “Ngài Đường mà các vị nói là Đường Viễn Chi phải không?”
“Đúng vậy.” Người kia đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=11]
Đường Viễn Chi có thói quen sau khi tự giới thiệu sẽ nói thêm tên tiếng Trung của mình, nên người này biết rõ.
Trước đây Bạc Kỳ cứ nghĩ nhà họ Đường cản trở mình đơn thuần là vì ngứa mắt, nhưng xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Bọn họ đang ở đâu?”
“Ngay... Ủa, vừa nãy còn thấy họ khiêu vũ ở đây mà, người đâu mất rồi?”
Bạc Kỳ đang nóng lòng muốn biết câu trả lời, nghe vậy liền đặt mạnh ly rượu xuống bàn, bước nhanh vào sàn nhảy, ánh mắt cấp tốc lướt qua những người lướt ngang qua mình. Nhưng đi xuyên qua cả sàn nhảy rồi mà vẫn không tìm thấy, anh có chút thất vọng.
“Yo, đây không phải là Bạc tổng lừng lẫy tiếng tăm sao? Sao thế, nhà họ Bạc cũng định phát triển sang bên này à?” Đường Viễn Chi cười khẩy, giọng đầy mỉa mai.
“Vân Yên có phải đang ở đây không?” Bạc Kỳ đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thấy cái tên đó, nụ cười trên môi Đường Viễn Chi tắt ngấm.
“Hừ, Bạc Kỳ, anh đến chỗ tôi phát điên cái gì thế? Tìm người mà tìm đến tận đây à?”
Vừa nãy lúc họ đang khiêu vũ, đột nhiên nhìn thấy Bạc Kỳ, sắc mặt Hạ Vân Yên liền trở nên khó coi rồi bỏ đi. Đối với kẻ đã làm tổn thương Vân Yên, khiến con đường theo đuổi vợ của anh đầy rẫy chông gai, lại còn âm hồn bất tán này, Đường Viễn Chi không thể nào tỏ ra hòa nhã được.
“Bữa tiệc này là do tôi tổ chức. Nếu tôi nhớ không lầm, nhà họ Đường hình như chưa từng gửi thiệp mời cho anh thì phải, Bạc tổng.”
Đường Viễn Chi không ưa Bạc Kỳ, Bạc Kỳ cũng chẳng ưa gì anh ta. Mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng nồng nặc. Đột nhiên có hai người cầm ly rượu đi tới. Đường Viễn Chi lập tức thu lại cảm xúc, bắt đầu giao tiếp. Chỉ là lúc liếc qua Bạc Kỳ, anh ta dùng khẩu hình không tiếng động nói một chữ: “Cút!”
Bạc Kỳ vừa định phản bác, khóe mắt đột nhiên quét đến một bóng lưng cực kỳ giống Hạ Vân Yên. Anh lập tức đuổi theo ra ngoài.
Cuối cùng cũng đuổi kịp người đó bên cạnh đài phun nước. Anh giữ chặt lấy người đó. “Yên Yên!”
Người phụ nữ giật mình hoảng hốt, hất tay anh ra. “Anh muốn làm gì?”
Bóng lưng rất giống, nhưng gương mặt lại không phải là người anh ngày đêm mong nhớ.
Cách đó không xa, bên cạnh cửa sổ sát đất khổng lồ trên tầng hai, Hạ Vân Yên khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng bên đài phun nước, rồi tiện tay kéo rèm cửa lại.
Đường Viễn Chi lặng lẽ đứng ở cửa nhìn hết tất cả, một lúc lâu sau mới gõ cửa.
“Hôm nay muộn quá rồi, hay là em ở lại đây ngủ đi. Phòng trước kia của em vẫn còn giữ nguyên.”
Có một lần, Hạ Vân Yên đi xã giao uống quá chén, là anh đến đón cô, chăm sóc cô cả đêm. Sau lần đó, căn phòng kia vẫn luôn được giữ lại cho cô. Cô cũng đã từng ở lại đó vài lần.
“Được.”
Đường Viễn Chi sững người, không ngờ cô lại đồng ý nhanh gọn như vậy. Trong đầu anh cứ hiện lên vẻ mặt bất thường của Hạ Vân Yên khi nhìn thấy Bạc Kỳ và cả bóng lưng cô đơn, lặng lẽ của cô lúc đứng bên cửa sổ sát đất.
“Vân Yên, em...”
“Ừm?”
“Không có gì. Cũng không còn sớm nữa, em đi nghỉ trước đi.” Cuối cùng anh vẫn không nói ra lời muốn hỏi.
Đường Viễn Chi thừa nhận, anh quả thực bị vẻ mặt cô đơn buồn bã của Hạ Vân Yên trong bữa tiệc mừng thọ của mẹ Bạc Kỳ hôm đó thu hút sự chú ý, nên mới bông đùa nói ra câu kia.
Lần gặp lại cô sau này, ban đầu cũng chỉ là vì hứng thú nhất thời. Nhưng sau đó, không biết từ lúc nào đã tự đưa mình vào tròng. Nếu hỏi anh yêu Hạ Vân Yên từ khi nào, chính anh cũng không rõ nữa.
Hạ Vân Yên gọi anh lại.
“Đường Viễn Chi, anh không tò mò về thái độ của tôi đối với Bạc Kỳ sao?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận