Anh vội vàng chạy xuống, xót xa bế ngang Lý Tư Tư lên.
“Tư Tư, em sao rồi?”
“Anh Kỳ, anh đừng trách chị Vân Yên, là do em nói sai làm chị ấy không vui...” Lý Tư Tư yếu ớt nói, giọng điệu đầy ủy khuất.
Nghe những lời này, Hạ Vân Yên chết lặng. Cô không ngờ Lý Tư Tư lại có thể vì hãm hại mình mà làm đến mức này.
“Hạ Vân Yên, rốt cuộc Tư Tư đã chọc giận cô ở đâu mà cô không thể dung thứ cho cô ấy như vậy? Hừ, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho Tư Tư không sao, nếu không, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
Ánh mắt Bạc Kỳ quét qua người cô mang theo sự lạnh lẽo tàn độc, như thể muốn xé xác cô ra thành từng mảnh. Hạ Vân Yên lần đầu tiên cảm thấy tiết trời tháng Mười lại có thể lạnh đến thế, khiến người ta như rơi vào hầm băng.
Bạc Kỳ đến thế cũng không tin cô sao? Rõ ràng cô chẳng làm gì cả...
Hạ Vân Yên mơ mơ màng màng trở về nhà, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi đã bị cảnh sát mời đi điều tra. Không có camera giám sát, cũng không có nhân chứng, cô trăm miệng cũng không thể nào biện minh. Không ai bảo lãnh, cô cũng không thể trở về.
Chiếc ghế trong phòng tạm giam lạnh như băng, Hạ Vân Yên cứ ngồi đó, tự hành hạ bản thân bằng cách nhìn chằm chằm vào mấy chữ “Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng” cho đến khi trời sáng.
“Xương của Tư Tư bị gãy rồi, cả đời này không thể nhảy múa được nữa. Ước mơ lớn nhất của cô ấy là trở thành một vũ công hàng đầu, bây giờ thì cô vừa lòng rồi chứ?” Giọng Bạc Kỳ lạnh như băng vọng vào từ ngoài cửa.
Một nỗi bi ai vô tận dâng lên trong lòng Hạ Vân Yên.
“Bạc Kỳ, anh tin em một lần đi, lần này thật sự không phải em.” Giọng cô run rẩy, gần như van nài. Có phải anh muốn cô moi tim ra thì mới chịu tin không?
Bạc Kỳ gầm lên giận dữ: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy, cô còn dám chối cãi? Hạ Vân Yên, tôi thật sự quá thất vọng về cô! Cũng đừng nói chuyện gì nữa, cứ trực tiếp tiến hành khởi tố đi!”
Nghe đến hai chữ “khởi tố”, Hạ Vân Yên hoảng hốt níu lấy tay anh.
“Đừng, đừng khởi tố, em xin anh!” Cô sắp phải ra nước ngoài rồi, hồ sơ không thể có vết nhơ kiện tụng được.
Bạc Kỳ cười lạnh: “Bây giờ mới biết sợ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=4]
Không khởi tố cũng được, chỉ cần cô đến xin lỗi Tư Tư, tôi có thể xem xét.”
“Được, em đi.” Hạ Vân Yên đáp gần như ngay lập tức.
Không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, Bạc Kỳ thoáng sững người. Người phụ nữ luôn cao ngạo này, giờ đây dưới mắt là quầng thâm đen kịt, dáng vẻ vô cùng thảm hại, mất hết thần sắc. Trái tim anh khẽ nhói lên một cái, nhẹ đến mức gần như không thể cảm nhận.
“Lần này là do Tư Tư cầu xin tôi không truy cứu. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy đâu.”
Hạ Vân Yên lẩm bẩm: “Sẽ không có lần sau đâu.”
Bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Bạc Kỳ không định đưa cô đi, bảo cô tự bắt taxi đến bệnh viện.
Lúc Hạ Vân Yên đến nơi, trong phòng bệnh chỉ có một mình Lý Tư Tư. Thấy cô tới, Lý Tư Tư bắt đầu khoe khoang việc Bạc Kỳ đang đích thân làm thủ tục chuyển viện cho cô ta.
“Nhìn này, đây là canh bổ dưỡng anh Kỳ tự tay hầm cho tôi đấy, mất đúng bốn tiếng đồng hồ, còn phải canh chừng liên tục nữa. Chị Vân Yên có muốn nếm thử không?”
Chiếc hộp giữ nhiệt đựng canh chính là cái mà cô đã đặc biệt mua từ nước ngoài về cho Bạc Kỳ trước đây, giờ lại nằm trong tay Lý Tư Tư.
“Không cần đâu.” Cô lạnh nhạt từ chối.
“Đừng khách sáo thế chứ, a---”
Trong lúc xô đẩy qua lại, bát canh bị hất đổ, Hạ Vân Yên không kịp giữ lại, nước canh nóng bỏng bắn lên mu bàn tay cô. Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị một lực mạnh đẩy thẳng vào tường.
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Giọng Bạc Kỳ tức giận vang lên từ cửa.
Hạ Vân Yên sững sờ, bàn tay và trán đau rát.
“Anh Kỳ, anh đừng trách chị Vân Yên, chị ấy chỉ là không cầm chắc thôi, chắc chắn không phải cố ý đâu.” Lý Tư Tư lại tỏ ra yếu đuối, bênh vực.
“Tư Tư, em chính là quá lương thiện rồi! Hạ Vân Yên, nếu cô đã không có thành ý như vậy, thì cũng đừng lãng phí thời gian nữa!” Bạc Kỳ gằn giọng.
“Không, không được.” Cô không còn thời gian nữa rồi. Nơi này, cô một giây cũng không muốn ở lại thêm.
“Xin lỗi, tôi không dám nữa, cho tôi một cơ hội nữa đi.” Cô cúi đầu, giọng nói gần như cầu xin.
“Quỳ xuống xin lỗi Tư Tư.” Giọng anh lạnh lùng ra lệnh.
“Cái, cái gì?” Hạ Vân Yên ngẩng phắt đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Ngày còn được anh cưng chiều như công chúa, Bạc Kỳ đã từng nói với cô: “Yên Yên, chỉ cần có anh ở đây, cả đời này em không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai.”
Vậy mà giờ đây, chính anh lại bắt cô quỳ xuống xin lỗi Lý Tư Tư. Chỉ vì một việc mà căn bản không phải do cô làm.
“Không muốn thì...”
Hạ Vân Yên cười khổ: “Được.”
Cô thực sự rất muốn hỏi Bạc Kỳ, bảy năm qua, anh có từng thật lòng yêu cô dù chỉ một chút không? Một người mất đi ký ức, thật sự có thể thay đổi hoàn toàn đến vậy sao?
Nhưng giây tiếp theo, cô lại bật cười. Truy cứu những điều này thì có ích gì nữa chứ? Đến nước này rồi, tất cả đã chẳng còn quan trọng.
Bạc Kỳ còn định nói gì đó, thì đã thấy Hạ Vân Yên từ từ quỳ xuống, đầu cúi gằm sát đất, giọng nói run rẩy đến đáng thương.
“Cô Lý, xin lỗi, tôi... không nên đẩy cô ngã cầu thang. Xin lỗi, tôi không nên làm đổ canh lên người cô. Xin lỗi, tôi không nên...”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận