Bạc Kỳ lùi lại một bước. Anh có nên ở đây không?
Anh siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, rồi đột ngột lao ra khỏi cửa, lái xe như chạy trốn đến căn hộ chung cư kia.
Chìa khóa phải tra vào ổ mấy lần mới mở được. Cửa mở ra, bên trong là một khoảng tối đen như mực.
Bạc Kỳ quen đường quen lối bật đèn lên, đập vào mắt là cảnh tượng căn nhà trống hoác, không còn một món đồ nội thất nào. Tấm rèm cửa màu kem ấm áp ngày nào giờ đã biến thành màu xám xịt bám đầy bụi bẩn. Trong phòng ngủ chính chỉ còn trơ trọi một chiếc giường, còn quần áo của anh thì bị vứt thành một đống lộn xộn trong góc tủ. Không khí tràn ngập mùi bụi bặm nặng nề, ẩm mốc.
Rõ ràng, nơi này đã rất lâu không có người ở.
Trái tim Bạc Kỳ như bị hai luồng sức mạnh vô hình giằng xé, khiến anh không thể thở nổi. Anh từ từ trượt người xuống dọc theo thành tủ quần áo. Đầu đau như muốn nổ tung, cơn đau lần này kéo dài và dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Đột nhiên, một hình ảnh lóe lên trong tâm trí anh.
Hạ Vân Yên ngồi khoanh chân giữa căn phòng trống trải, tay cầm giấy bút phác thảo ý tưởng, còn anh thì tựa cằm lên đỉnh đầu cô, vòng tay ôm trọn cô vào lòng.
“Chồng ơi, sofa nhất định phải là màu trắng sữa nhé, còn rèm cửa thì... chọn màu kem tương ứng đi.”
“Em còn muốn đặt làm một phòng thay đồ riêng, để đựng quần áo đẹp của em, rồi phòng tắm phải...”
“Được, được, tất cả đều nghe em. Nhưng có một điều kiện, giường anh có yêu cầu, phải thật chắc chắn.”
“Anh... anh xem sofa trước đi đã!”
Giây tiếp theo, vô số hình ảnh khác nối đuôi nhau hiện về.
“Yên Yên, em còn có anh. Sau này anh sẽ là gia đình của em. Chỉ cần anh còn ở đây, sẽ không để ai bắt nạt em.”
“Yên Yên, nhẫn đã đeo vào rồi, em chính là người của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=8]
Cả đời này chỉ có thể là vợ của anh thôi... Cái gì, ly hôn ư? Cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ nhắc đến hai từ đó.”
.....
Ký ức như một tệp nén khổng lồ được giải mã trong tích tắc.
Từng mảnh ghép về cách họ gặp gỡ, quen biết, yêu nhau và gắn bó như một thước phim tua nhanh quay cuồng trong tâm trí anh.
Thời gian như kéo dài cả thế kỷ, đến khi dừng lại, cả người anh như vừa được vớt lên từ biển sâu, kiệt sức và lạnh buốt.
Mình... mình đã làm những gì thế này?
“Yên Yên! Yên Yên...”
Bạc Kỳ hoảng loạn rút điện thoại ra nhắn tin, nhưng một dấu chấm than màu đỏ tươi hiện lên ngay lập tức. Anh sững sờ, rồi trực tiếp bấm gọi dãy số quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.
“Tút... Số máy quý khách vừa gọi hiện không có thật, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại. Sorry...”
6
“Bạc tổng, cô Hạ cô ấy...”
“Là phu nhân.” Bạc Kỳ không kìm được mà sửa lại. Anh chợt nhớ ra, trước đây cũng chính anh đã yêu cầu thư ký không được gọi cô là phu nhân nữa.
“... Phu nhân đã bán căn nhà duy nhất đứng tên mình. Đồ đạc có thể di chuyển trong nhà cũng đã bán rẻ bằng một phần mười cho công ty chuyển nhà. Túi xách, trang sức và quần áo của cô ấy cũng đã giao cho bên thanh lý hộ, vì giá rất rẻ nên đã bán hết sạch rồi ạ.”
Gương mặt Bạc Kỳ đen sầm lại. “Tìm mọi cách mua lại hết cho tôi, giá cả không thành vấn đề.”
Nói xong, anh cúp máy, tự tay dịch chuyển những bộ quần áo mình vừa treo lại vào sâu bên trong tủ. Trước đây, Vân Yên luôn chừa cho anh một khoảng trống lớn như vậy để treo đồ.
Anh dựa vào trí nhớ, mua lại từng món đồ nhỏ bé đã mất. Cốc đánh răng đôi, khăn tắm đôi, đồ ngủ đôi, mấy chậu cây mọng nước và cây cảnh nhỏ xinh ngoài ban công.
Những món đồ hiệu cao cấp anh đặt cho Hạ Vân Yên từ rất lâu trước đây cũng đã được bày trở lại trong phòng thay đồ.
Anh từng chút, từng chút một lấp đầy căn nhà trống rỗng. Giống như trước khi họ kết hôn.
Rõ ràng đồ đạc ngày một nhiều thêm, đồ đôi còn nhiều hơn cả trước kia, trong tủ lạnh cũng chứa đầy những món Hạ Vân Yên thích ăn. Bạc Kỳ lại cảm thấy căn nhà này ngày càng rộng lớn, ngày càng trống trải, ngày càng lạnh lẽo.
Anh biết, trong căn nhà này, chẳng còn sót lại thứ gì thực sự thuộc về Hạ Vân Yên nữa.
Bạc Kỳ không thích chụp ảnh, nhưng Hạ Vân Yên lại thích. Vì vậy, rất nhiều ảnh của họ đều do cô giữ. Trước đây chúng được treo trên bức tường ảnh, nhưng giờ nơi đó trống không. Album ảnh trong nhà cũng không cánh mà bay. Kết hôn bảy năm, vậy mà giờ đây anh lại không có nổi một tấm ảnh nào của cô.
Anh đã cho người đi điều tra tung tích của Hạ Vân Yên, nhưng luôn có hai thế lực ngầm cản trở.
Bạc Kỳ lấy chiếc ví da màu xanh lam ra, vị trí vốn nên đặt ảnh giờ trống trơn. Tấm ảnh đó đã bị chính tay anh lúc mất trí nhớ nhét vào máy hủy tài liệu. Nghĩ đến đây, anh hận không thể quay về quá khứ đấm cho mình một trận. Người hứa sẽ không bao giờ để Vân Yên chịu tủi thân là anh, mà người bắt nạt cô đến nông nỗi này, cũng chính là anh.
Bàn tay đang xoa xoa chiếc ví da đột nhiên khựng lại. Bạc Kỳ chợt nhớ đến chiếc ví da bị bỏ lại ở bệnh viện.
Anh lái xe đến bệnh viện. May mắn thay, y tá ở quầy hôm trước vẫn chưa đổi ca.
“Xin chào, chiếc ví lần trước còn ở đây không?”
Khí chất độc đáo và gương mặt tuấn tú của Bạc Kỳ khiến người khác khó mà không ấn tượng sâu sắc. Huống hồ thái độ của anh ngày hôm đó lại đặc biệt như vậy.
Cô y tá vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, làm theo quy trình yêu cầu anh kể ra những thứ có trong ví. Bạc Kỳ kể vanh vách từng món một.
Sau khi xác nhận không sai sót, cô y tá yêu cầu anh điền thông tin rồi trả lại ví cho anh. Chỉ là cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Cô gái trong ảnh là bạn gái anh à?”
Bạc Kỳ ngừng lại một chút, ánh mắt trìu mến nhìn tấm ảnh trong ví.
“Là phu nhân của tôi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận