Đường Viễn Chi cũng không dây dưa nữa, vội vàng dựng giường lên, đặt bàn ăn nhỏ lên trên. “Anh mua tạm ở ngoài thôi, em ăn thử xem có ngon không, không ngon anh đi đổi món khác.”
Hạ Vân Yên ăn một miếng, nghiêng đầu nhìn anh.
“Chuyện ngày hôm đó, sao anh biết rõ như vậy?”
Sắc mặt Đường Viễn Chi sững lại, không biết trả lời thế nào. Anh biết Hạ Vân Yên ghét nhất là bị người khác điều tra. Nhưng anh cũng biết cô càng ghét người khác lừa dối mình hơn. Thế là anh thành khẩn xin lỗi.
“Xin lỗi em, anh đã điều tra em. Nhưng anh cũng là vô tình thấy em được người qua đường đưa vào bệnh viện, sau đó tò mò nên mới điều tra thôi. Em đừng giận, tức giận hại sức khỏe lắm. Bây giờ quan trọng nhất là em phải dưỡng tốt cơ thể, đợi em phẫu thuật xong, muốn xử trí anh thế nào cũng được.”
“Chậu hoa hướng dương kia là anh tặng?” Hạ Vân Yên hỏi.
Lúc cô nhập viện, y tá mang một chậu hoa hướng dương đến phòng bệnh của cô, nói là bạn tặng, trên thiệp còn viết lời chúc cổ vũ. Lúc gặp Đường Viễn Chi cô đã có chút nghi ngờ, không ngờ bây giờ lại được chứng thực.
Đường Viễn Chi ngượng ngùng gãi đầu.
“Em còn nhớ à? Ừ, là anh. Nếu em thật sự rất tức giận, em cứ đấm anh một cái đi, đừng giữ trong lòng, được không?”
Hạ Vân Yên lắc đầu.
“Không, em không giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=16]
Cảm ơn anh vì chậu hoa hướng dương.”
Lúc đó tâm trạng cô rất tồi tệ, nhìn thấy đóa hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, trái tim băng giá của cô như được sưởi ấm đôi chút.
Tối hôm đó, Đường Viễn Chi muốn ở lại chăm sóc, Hạ Vân Yên liền đuổi người đi. Tay chân cô lành lặn, chỉ là làm phẫu thuật xóa sẹo, huống hồ còn chưa làm, chưa đến mức nghiêm trọng cần người ở lại chăm sóc. Ngày mai anh còn phải đi làm, đừng gây thêm phiền phức nữa.
Sau khi đuổi người đi, Hạ Vân Yên tắm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên cửa phòng bệnh riêng bị gõ vang.
“Vào đi. Sao thế, bỏ quên thứ gì...” Giọng Hạ Vân Yên đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Bạc Kỳ đứng ở cửa.
“Anh đến đây làm gì?”
Bạc Kỳ giơ giỏ trái cây trên tay lên. “Mua cho em ít hoa quả.”
“Không phải, Bạc Kỳ, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Bạc Kỳ tự mình đi vào, đặt giỏ hoa quả lên bàn.
“Yên Yên, từ trước đến giờ em sợ nhất là bệnh viện. Anh ở lại với em một lát. Em yên tâm, anh sẽ không làm gì cả đâu.”
Sau ngày gặp mặt ở công viên, Bạc Kỳ cứ ngỡ Hạ Vân Yên thật sự đã đính hôn với Đường Viễn Chi, anh suy sụp một thời gian. Sau này điều tra rõ ràng hai người căn bản chưa hề đính hôn, thậm chí còn chưa xác định quan hệ yêu đương, hy vọng trong anh lại nhen nhóm trở lại.
Sau lần gặp lại Bạc Kỳ này, Hạ Vân Yên phát hiện số lần cô cảm thấy cạn lời ngày càng nhiều.
“Không cần. Tôi đã không còn sợ nữa rồi. Nam nữ thụ thụ bất thân, anh vẫn nên đi đi thì hơn.”
Bạc Kỳ vẫn nhớ trước kia lúc Hạ Vân Yên bị cúm nặng phải vào viện tiêm, anh phải dỗ dành hết lời cô mới chịu đi.
Lúc bị thương nhập viện, cô còn thường xuyên ngủ không ngon giấc. Phẫu thuật quan trọng nhất là phải giữ trạng thái tốt, giấc ngủ cũng là điều không thể thiếu.
“Hơn nữa anh xem dự báo thời tiết rồi, tối nay sẽ có sấm sét. Trước đây em cũng rất sợ sấm sét. Em cứ cho anh ở lại đi, Yên Yên...”
Bạc Kỳ đang làm gì thế này? Định dùng con bài tình cảm sao? Hạ Vân Yên nhất thời không biết nên nói gì. Có lẽ Hạ Vân Yên của trước kia, Bạc Kỳ rất hiểu.
Nhưng cô của hiện tại đã không còn là cô của trước kia nữa rồi. Con người rồi sẽ trưởng thành. Bạc Kỳ đã bỏ lỡ ba năm trưởng thành nhanh nhất trong cuộc đời cô. Không, phải nói là, Bạc Kỳ đã thúc đẩy sự trưởng thành của cô, nhưng lại không hề chứng kiến.
Hạ Vân Yên khẽ cười: “Trước kia, trước kia. Bạc Kỳ, người anh quen là Hạ Vân Yên của ba năm trước, không phải là của hiện tại, đúng không?”
“Anh...”
“Khi anh bỏ mặc tôi một mình ở hiện trường tai nạn, để tôi một mình ở lại bệnh viện, tôi đã không còn sợ nữa rồi. Còn về sấm sét, tôi đâu phải trẻ con, sớm đã không sợ nữa. Bạc Kỳ, anh không hiểu tôi.”
Cả người Bạc Kỳ cứng đờ. Trước đây họ là người yêu thân mật nhất, chuyện gì của đối phương cũng rõ như lòng bàn tay. Vậy mà giờ đây, Hạ Vân Yên lại nói anh không hiểu cô. Phải rồi, chính anh đã đẩy cô ngày càng ra xa.
“Yên Yên, anh thật sự yêu em. Anh cũng không biết tại sao sau khi mất trí nhớ lại biến thành như vậy. Nhưng những ký ức tốt đẹp trước đây của chúng ta đều là thật. Thật sự không thể cho anh một cơ hội nữa sao?”
Anh lúc mất trí nhớ đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng anh thật sự yêu Hạ Vân Yên, điều này đối với anh không công bằng.
“Bạc Kỳ, con người đều phải bước về phía trước. Tôi khó khăn lắm mới bước ra được, anh nhất định cứ muốn kéo tôi quay lại hay sao?”
Bạc Kỳ nghe vậy lòng hoảng hốt, rối bời chớp mắt, không hiểu sao lại sợ những lời cô sắp nói ra, vội chỉ vào giỏ hoa quả trên đầu giường: “Hoa quả em nhớ ăn nhé.”
Hạ Vân Yên gọi anh lại.
“Coi như tôi xin anh được không? Đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”
Ánh mắt Bạc Kỳ tràn đầy tổn thương.
“Hạ Vân Yên, giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm. Cho anh ba tháng thời gian, được không? Chỉ ba tháng thôi. Em biết đấy, anh chưa từng cầu xin ai, coi như lần này anh cầu xin em.”
Nói xong, cô còn chưa kịp chen lời, Bạc Kỳ đã quay người bỏ chạy thục mạng.
Hạ Vân Yên nhìn giỏ hoa quả trên bàn, thở dài một tiếng. Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, thôi thì cứ giữ lại vậy.
Thế nhưng, ngày hôm sau Hạ Vân Yên liền hối hận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận