Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẢY NGÀY KHÓI MÂY TAN

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:45:53
Nhưng thái độ của thằng nhóc nhà họ Đường kia, trông có vẻ quan hệ với cô bé này không tầm thường chút nào, ông còn tưởng là vị hôn thê của cậu ta.
“Sao lại ly hôn rồi?” Trong ấn tượng của bác sĩ Trương, cặp đôi này vẫn luôn rất yêu thương nhau mà, ngay cả người không mấy quan tâm như ông cũng từng nghe nói qua.
Bạc Kỳ nhìn hình ảnh vết sẹo lồi trên bệnh án, có chút lo lắng.
“Bác Trương, sẹo của cô ấy, có thể loại bỏ được không ạ?” Trước đây anh yêu thích nhất chính là tấm lưng của cô, đã mua cho cô rất nhiều váy nhỏ hở lưng.
Bác sĩ Trương nhận ra tâm trạng anh không ổn, cũng không hỏi nhiều, thở dài một tiếng.
“Trừ tận gốc là không thể. Bác chỉ có thể nói là cố gắng thu nhỏ hết mức có thể. Đương nhiên vẫn sẽ để lại sẹo. Nếu hồi phục tốt, sẽ chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ mảnh thôi.”
Bạc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt hơn bây giờ nhiều rồi.
“Bác Trương, làm phiền bác rồi. Cô ấy ở phòng bệnh nào ạ, cháu muốn đến thăm cô ấy.”
Bác sĩ Trương nói số phòng bệnh.
“Cảm ơn bác Trương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=15]

Hôm nào cháu mời bác bữa cơm.”
Lúc Bạc Kỳ đi đến cửa, bác sĩ Trương vẫn không nhịn được hỏi: “Tiểu Kỳ à, rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì? Bác thấy thằng nhóc nhà họ Đường kia với con bé đi lại khá gần gũi, lần này cũng là cậu ta nhờ ông nội Đường đến tìm bác đấy.”
Bạc Kỳ ngừng lại một chút, không ngờ lại là Đường Viễn Chi tìm đến. Nếu sớm biết tình hình của Hạ Vân Yên, anh nhất định sẽ liên lạc với bác Trương.
Mặc dù Hạ Vân Yên chưa từng gặp bác Trương, nhưng lại biết đến sự tồn tại của ông. Cô thà dựa vào Đường Viễn Chi, cũng không muốn hỏi anh một tiếng.
“Là cháu đã phụ cô ấy.”
Bác sĩ Trương nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lắc đầu.
Các thành viên khác trong đoàn nghiên cứu vừa nghe nói Hạ Vân Yên phải phẫu thuật, liền rối rít đuổi cô về nghỉ ngơi. Bây giờ cô rất rảnh rỗi.
Hạ Vân Yên nhìn cái cây ngoài cửa sổ, đang ngẩn người thì đột nhiên nghe có người gọi tên mình. Cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Bạc Kỳ.
“Em bị thương ở đâu?” Anh hỏi, giọng đầy lo lắng.
Hạ Vân Yên nhíu mày. Sao Bạc Kỳ có thể tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra thế này?
“Sao anh còn chưa về? Tôi tự cho rằng ngày hôm đó đã nói đủ rõ ràng rồi.”
10
Bạc Kỳ đang định nói gì đó, Đường Viễn Chi vừa mua cơm về đã vội chạy tới chắn trước mặt Hạ Vân Yên, đẩy anh ra.
“Bạc Kỳ, anh đến đây làm gì? Vân Yên không muốn gặp anh, cút ra ngoài!”
Bạc Kỳ lờ Đường Viễn Chi đi, ánh mắt bướng bỉnh nhìn thẳng vào Hạ Vân Yên.
“Em bị thương ở đâu?”
Mặc dù trong lòng anh biết rõ, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra, giống như một kiểu tự hành hạ bản thân. Nếu lúc đó, khi Hạ Vân Yên gọi tên anh, anh có thể quay đầu lại nhìn một cái thôi, cô đã không bị thương.
Hạ Vân Yên nghĩ đến chuyện tai nạn xe, mặc cho cô gọi thế nào, đáp lại cô chỉ là bóng lưng tuyệt tình của Bạc Kỳ. Cô đột nhiên bật cười.
“Được thôi, anh không phải muốn biết sao? Đến đây, anh xem đi.”
Hạ Vân Yên ném tập ảnh chụp vết thương lưu lại ở đầu giường xuống chân Bạc Kỳ.
Cả người Bạc Kỳ cứng đờ. Anh khuỵu một gối xuống, từ từ nhặt từng tấm ảnh lên. Mỗi một tấm ảnh nhặt lên, anh đều nhìn rất lâu. Lần đầu tiên trực diện đối mặt với cơn ác mộng đã ám ảnh mình bấy lâu nay, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Đúng lúc anh định nhặt tấm ảnh cuối cùng lên, Đường Viễn Chi một chân dẫm lên nó.
“Bạc Kỳ, nhìn thấy những tấm ảnh này cảm giác thế nào? Vụ tai nạn xe mà anh và Lý Tư Tư bình an vô sự đó, người bị thương nặng nhất là Vân Yên, lại bị một mình anh bỏ lại hiện trường xử lý hậu quả. Cô ấy bảo tài xế đưa anh đi bệnh viện trước, còn mình thì ở lại. Cuối cùng vẫn là người qua đường không đành lòng mới chở cô ấy đến bệnh viện. Lúc đó anh ở đâu? Bây giờ đến đây giả vờ tình sâu nghĩa nặng cho ai xem?”
Tim Bạc Kỳ nhói lên một cái. Lại là người qua đường chở cô ấy đến bệnh viện sao? Anh ngây người nhìn chiếc giày da đang dẫm lên tấm ảnh, đột nhiên nhớ lại dáng vẻ Hạ Vân Yên cúi đầu lặng lẽ nhặt đơn ly hôn.
Lúc đó anh cũng đã làm điều tương tự, còn nhẫn tâm dẫm lên mu bàn tay cô. Lúc đó cô đã mang tâm trạng gì để nhặt lại tờ đơn, rồi ký tên mình lên đó?
Yên Yên của anh, ngay cả trước khi rời đi cũng muốn cùng anh nói lời từ biệt một cách thể diện nhất.
Khóe mắt anh liếc thấy hộp cơm trong tay Đường Viễn Chi. Anh lặng lẽ nhặt tấm ảnh cuối cùng lên cất kỹ, đặt lại lên tủ đầu giường.
Đường Viễn Chi khó hiểu.
“Gã này rốt cuộc đến đây làm gì?”
Hạ Vân Yên không hề bị ảnh hưởng tâm trạng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Tôi đói rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận