“Tôi.”
“Để tôi đi cho. Lát nữa cô ấy tỉnh lại cần có người bên cạnh.” Bạc Kỳ nói.
Y tá đang thúc giục, Đường Viễn Chi không kịp do dự, để lại một chữ “được” rồi vội vàng đi theo bác sĩ.
Bác sĩ Trương có chút khó hiểu nhìn Bạc Kỳ: “Cháu không đi theo sao?”
Người này còn muốn theo đuổi lại vợ cũ nữa không đây?
Bạc Kỳ lắc đầu, nói một câu “Đi thôi” rồi đi theo bác sĩ Trương đến văn phòng lấy tài liệu.
Bạc Kỳ biết, người đầu tiên Hạ Vân Yên muốn nhìn thấy khi tỉnh lại chắc chắn không phải là mình. Mặc dù anh không ưa Đường Viễn Chi, nhưng anh càng muốn Hạ Vân Yên lúc tỉnh lại sẽ vui vẻ, sẽ mỉm cười.
Bác sĩ gây mê nói hai mươi phút sau người sẽ tỉnh, ông dùng thuốc rất chuẩn xác.
Hai mươi phút sau, trong cơn mơ màng, Hạ Vân Yên cảm nhận được bàn tay mình đang được một bàn tay lớn khác bao bọc. Cô khó nhọc mở mắt, nhìn thấy gương mặt không giấu được niềm vui sướng của Đường Viễn Chi.
“Em tỉnh rồi à? Có muốn uống chút nước không?”
Cổ họng Hạ Vân Yên như muốn bốc khói, môi cũng khô khốc. Cô liền gật đầu. Đường Viễn Chi dùng tăm bông lớn thấm nước từ từ làm ẩm môi cô, sau đó đưa ống hút đến bên miệng cô.
Hạ Vân Yên uống gần xong, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt đang dành trọn ánh mắt cho mình, không hỏi về chuyện phẫu thuật trước tiên, mà chuyển sang hỏi: “Anh không phải nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi sao?”
Sau khi được làm ẩm, đôi môi cô đã hồng hào hơn một chút.
Đường Viễn Chi cụp mắt xuống. Trước đây là anh đường đột rồi. Tỏ tình dù sao cũng phải bắt đầu từ một bó hoa, anh bây giờ lại chẳng có gì cả.
Hạ Vân Yên xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, thời điểm hiện tại không thích hợp.
“Anh có thể nắm tay em không?”
Hạ Vân Yên nghi ngờ liếc nhìn anh một cái. “Anh chính là muốn nói chuyện này?”
“Có thể.”
Hai giọng nói trùng khớp vào nhau. Tim Đường Viễn Chi lỡ mất nửa nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=18]
Anh không ngờ cô lại đồng ý nhanh gọn như vậy.
Bạc Kỳ sau khi hỏi rõ ràng những lưu ý từ bác sĩ Trương, đã chuyển lời dặn thành văn bản, còn xin thêm hai cuốn sách liên quan đến việc chăm sóc sau phẫu thuật. Anh đã thuyết phục được bác Trương ở lại thêm một thời gian.
Có sự can thiệp liên tục của ông, chắc chắn vết thương sẽ hồi phục tốt hơn. Mặc dù biết là hy vọng xa vời, nhưng Bạc Kỳ vẫn mong đợi sau khi tháo gỡ được nút thắt trong lòng Hạ Vân Yên sẽ cùng cô nối lại tình xưa.
Bảy năm gắn bó, cả đời này anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ rời xa cô. Nếu như không có vụ tai nạn xe đó...
Nhưng cũng may, anh đã tìm lại được cô rồi. Chuyện phẫu thuật lần này chẳng phải là một khởi đầu tốt đẹp sao?
Trên đường đến phòng bệnh, là lần đầu tiên trong ba năm qua, Bạc Kỳ cảm nhận được sự vui vẻ, phấn chấn.
Thế nhưng, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bệnh, cả người Bạc Kỳ hoàn toàn đông cứng lại.
Trong phòng bệnh, Đường Viễn Chi nghiêng mặt, Hạ Vân Yên nằm sấp, mắt cười cong cong, hai người tay trong tay siết chặt, giống như một đôi tình nhân nhỏ vừa mới thông tỏ lòng nhau rồi rơi vào lưới tình nồng nhiệt.
Giấc mộng đẹp bị đập tan hoàn toàn. Trái tim Bạc Kỳ vừa mới có chút hơi ấm lại tức khắc quay về điểm đóng băng. Trái tim bị xé rách cùng với dạ dày đã lâu không được ăn uống tử tế, đau đớn hơn bao giờ hết.
Anh cười khổ rồi quay người rời đi, dặn dò y tá chuyển đồ vào giúp, sau đó thất thần bỏ đi.
“Có người ngất xỉu!”
Một tiếng kêu kinh hãi vang lên trong đám đông.
12
Hạ Vân Yên nằm viện nửa tháng, vết thương sau lưng đã hồi phục phần lớn. Bác sĩ Trương nói vật liệu cấy ghép cần ít nhất 2-3 tháng để được cơ thể hấp thụ hoàn toàn, nhưng sau đó chỉ cần định kỳ tái khám và thay thuốc là được.
Cô trước sau vẫn không thể nào thích nổi bệnh viện, cái mùi thuốc khử trùng đặc trưng đó khiến cô chỉ muốn kính nhi viễn chi.
Sau khi đấu tranh lý lẽ với Đường Viễn Chi, cuối cùng cô cũng giành được quyền về nhà tĩnh dưỡng, nhưng cũng phải chấp nhận việc Đường Viễn Chi sẽ “kiểm tra đột xuất” bất cứ lúc nào.
Thu dọn xong đồ đạc, Đường Viễn Chi cúi mắt nhìn cuốn sách hướng dẫn chăm sóc sau phẫu thuật trên tay.
Hạ Vân Yên bước tới. “Có phải anh có chuyện gì muốn nói với tôi không? Mấy ngày nay trông anh cứ ưu tư trĩu nặng thế nào ấy?”
Đường Viễn Chi mím môi.
“Thật ra... ngày em phẫu thuật, Bạc Kỳ đã đến. Cuốn sách này và tờ giấy ghi chú những điều cần lưu ý sau phẫu thuật chắc đều là anh ta nhờ y tá đưa cho anh.”
“Tôi biết.” Ngay từ cái nhìn đầu tiên vào tờ giấy ghi chú đó, Hạ Vân Yên đã nhận ra.
Nét chữ của Bạc Kỳ vốn phóng khoáng không theo khuôn mẫu, rất đặc trưng. Họ đã ở bên nhau bảy năm, làm sao cô có thể không nhận ra chứ.
Thấy Hạ Vân Yên không có phản ứng gì đặc biệt, Đường Viễn Chi cảm thấy bầu trời âm u mấy ngày nay như có dấu hiệu hửng nắng. Anh cũng chẳng có sở thích đi nói tốt cho tình địch.
“Anh đi làm thủ tục xuất viện, em ở đây đợi anh nhé.”
Sau khi anh đi khỏi, Hạ Vân Yên bước tới cầm tờ giấy ghi chú lên.
Đột nhiên điện thoại reo vang. Nhìn thấy cái tên ghi chú đặc biệt dành cho mẹ Bạc Kỳ trên màn hình, Hạ Vân Yên sững người một chút.
“Dì Bạc ạ?”
Mẹ Bạc Kỳ nghe thấy cách xưng hô của cô cũng ngừng lại giây lát. Một người con dâu tốt như vậy lại bị đứa con trai không nên thân của bà làm mất rồi.
“Tiểu Vân, con có thấy thằng nhóc kia không?”
“Ừm...”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận