Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẢY NGÀY KHÓI MÂY TAN

Chương 20

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:49:00
13
Trong màn đêm đen kịt, ba chiếc xe diễn ra một cuộc rượt đuổi sinh tử.
Ngay khi chiếc xe của Hạ Vân Yên sắp đuổi kịp, chiếc xe phía trước lại lập lại chiêu cũ.
Tài xế vội vàng đạp phanh nhưng lại bị một chiếc xe khác đâm mạnh từ bên hông tới, căn bản không kịp phản ứng.
Cùng với tiếng va chạm kinh hoàng, bánh xe trượt dài trên đường, cả chiếc xe quay vòng vòng.
Ánh đèn pha chói lòa đột ngột kéo Hạ Vân Yên trở về vụ tai nạn thảm khốc ba năm trước. Cảnh tượng đêm nay và đêm đó trùng khớp đến đáng sợ.
Vết sẹo sau lưng bỏng rát, cả người lạnh toát. Trong lúc ánh mắt thất thần, nửa người cô va mạnh vào cửa kính xe.
“Vân Yên!”
Đường Viễn Chi bất chấp chiếc xe đang chòng chành dữ dội, cố gắng giữ vững cơ thể, nhanh chóng tìm thấy dây an toàn cài lại cho cô, sau đó dùng cả thân mình che chắn cho cô, một tay ôm chặt lấy gáy cô, đôi môi kề sát tai cô không ngừng thì thầm:
“Đừng sợ, có anh đây, sẽ không sao đâu, đừng sợ...”
Lời nói của Đường Viễn Chi dường như có tác dụng.
Đồng tử vốn đang hoảng loạn của Hạ Vân Yên dần lấy lại tiêu cự, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=20]

Vòng tay anh tựa như có ma lực an thần, nhịp tim cô dần trở lại bình ổn.
Ngay khoảnh khắc tai nạn xảy ra, Bạc Kỳ cũng bị kéo về đêm kinh hoàng đó. Chiếc xe bốc cháy ngùn ngụt, lửa bốc ngút trời.
Cơ thể anh không kiểm soát được mà run lên bần bật. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng Đường Viễn Chi gọi tên Hạ Vân Yên, anh mới như tỉnh cơn mơ.
Anh cố gắng chống lại lực quán tính khổng lồ để lao đến bảo vệ cô, nhưng lại nhìn thấy Đường Viễn Chi đã sớm ôm chặt cô vào lòng.
Mặc cho đầu và người anh ta đã bị va đập đến chảy máu, anh ta vẫn không hề buông tay.
Thời gian như ngừng lại ngay khoảnh khắc đó. Trái tim Bạc Kỳ như bị ai đó mổ sống rồi phơi bày ra ngoài, một cảm giác đau đớn không lời bao trùm lấy anh.
Vụ tai nạn ba năm trước, anh đã bỏ mặc Hạ Vân Yên để cứu người khác.
Mà lần này, anh lại chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Viễn Chi che chở cô trong vòng tay.
Chiếc xe quay mấy vòng, cuối cùng đâm sầm vào một tảng đá lớn ven đường, lật nghiêng rồi lăn thêm vài vòng nữa mới dừng lại.
Bạc Kỳ bị tiếng khóc đánh thức. Hạ Vân Yên đang yếu ớt gọi tên Đường Viễn Chi, cố gắng lay anh tỉnh lại.
“Yên Yên...” Bạc Kỳ khẽ gọi.
Hạ Vân Yên hoàn toàn không nghe thấy lời anh nói, vẫn chỉ lặp đi lặp lại hành động trước đó.
Mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi. Cửa xe, cốp sau đều bị kẹt cứng không mở được.
Không thể ngồi chờ chết. Bạc Kỳ quét mắt nhìn quanh, phát hiện kính cốp sau đã bị vỡ.
Anh tìm được dụng cụ, từ từ đập vỡ thêm kính.
Vết mổ sau phẫu thuật chưa kịp lành lại có dấu hiệu rách ra, những mảnh kính vỡ bắn tung tóe làm rách nhiều đường trên cánh tay và đùi anh, nhưng anh hoàn toàn không để tâm, chỉ ra sức đập kính.
Một lúc sau, anh cởi áo khoác ngoài, lót lên phần kính vỡ làm đệm, rồi bò trở lại, tháo dây an toàn. Lúc chuẩn bị kéo Hạ Vân Yên ra, anh ngừng lại một chút, đưa tay quệt mạnh vào quần áo, lau sạch vết máu rồi mới đưa tay nắm lấy tay cô.
“Yên Yên, đi.”
Hạ Vân Yên ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
“Bạc Kỳ, em gọi mãi mà anh ấy không có phản ứng gì cả. Anh cứu anh ấy đi, cứu anh ấy trước đi...”
Sự chú ý của cô hoàn toàn đặt trên người Đường Viễn Chi, không hề nhận ra Bạc Kỳ cũng đang bê bết máu.
Tim Bạc Kỳ thắt lại. Anh lặng lẽ kéo lại vạt áo che đi vết thương, tiến lên kiểm tra tình hình của Đường Viễn Chi.
“Anh ta không sao, chỉ là ngất đi thôi. Anh đưa em ra ngoài trước, em ở ngoài đỡ anh ta. Phải nhanh lên, thùng xăng bị rò rỉ rồi.”
Hạ Vân Yên nghe vậy cũng không dám chậm trễ, lập tức bò ra ngoài. Bạc Kỳ đưa Đường Viễn Chi ra ngoài xong, định quay lại cứu tài xế thì thấy ông ta cũng đang tự mình thoát ra.
Họ vừa ra khỏi xe, cùng nhau dìu Đường Viễn Chi đến vệ đường cách đó một đoạn. Vừa đặt người xuống, tia lửa đã bén vào vũng xăng, một tiếng nổ lớn vang lên.
Tiểu Trương cùng đội hỗ trợ đã đến nơi, nhanh chóng đưa Đường Viễn Chi lên xe cứu thương. Y tá gọi Hạ Vân Yên lên xe. Cô đang lưỡng lự thì nhìn thấy một chiếc xe cứu thương khác cũng vừa chạy tới, lúc này cô mới yên tâm lên xe.
Bạc Kỳ trơ mắt nhìn cửa xe cứu thương đóng lại. Bên trong, Hạ Vân Yên với vẻ mặt đầy lo lắng nắm chặt tay Đường Viễn Chi, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó. Từ đầu đến cuối, Hạ Vân Yên không hề nhìn anh lấy một lần.

Bình Luận

0 Thảo luận