Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẢY NGÀY KHÓI MÂY TAN

Chương 21

Ngày cập nhật : 2025-09-28 15:49:20
Bạc Kỳ nhìn máu đang dần thấm ướt cả vùng bụng, cố nén đau ngồi xuống. Tài xế lúc này mới chú ý đến.
“Trời ơi! Anh Bạc, anh đang chảy máu!”
Mất máu quá nhiều, môi Bạc Kỳ trắng bệch. Vùng bụng dưới đã nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng.
Máu trên đầu vẫn đang chảy, những chỗ quần áo không che được lộ ra nhiều vết thương lớn nhỏ. Bạc Kỳ đưa tay lên ngực trái, gương mặt bê bết máu nở một nụ cười khổ sở.
Thì ra cảm giác bị bỏ lại đau đớn đến thế này. Trái tim như muốn nổ tung, đau đớn gấp ngàn vạn lần những vết thương trên cơ thể.
Móng tay sắc nhọn của Bạc Kỳ bấm sâu vào da thịt, máu tươi nhỏ giọt xuống đất. Cùng một vụ tai nạn, cùng một kết cục. Lần này, anh vẫn không thể cứu Hạ Vân Yên ngay từ đầu.
Người tài xế đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Cô Hạ đi rồi. Anh Bạc, vết thương của anh vẫn đang chảy máu, chúng ta lên xe thôi.”
Dáng người Bạc Kỳ vẫn thẳng tắp, chỉ có bóng lưng trông có chút mỏng manh, đơn độc, cái bóng đổ dài trên mặt đất thăm thẳm.
Trước khi đi họ đã báo cảnh sát, các lối ra đều đã có người canh giữ, ngoại trừ hướng mà Hạ Vân Yên truy đuổi.
Hướng này dẫn đến vách núi lại khá xa nên cảnh sát chưa kịp bố phòng.
Nhưng đã có người đuổi theo hướng đó, có cả trực thăng hỗ trợ, tấn công gọng kìm hai mặt, rất nhanh đã bắt được bọn chúng.
Kẻ chủ mưu đứng sau vẫn chưa sa lưới, vụ án vẫn đang được tiếp tục điều tra làm rõ, nhưng những chuyện sau đó không còn thuộc phạm vi quản lý của Hạ Vân Yên và nhóm của cô nữa.
Tin tức về vụ buôn bán động vật hoang dã được giới truyền thông đăng tải, nhanh chóng gây phẫn nộ trong dư luận.
Dưới áp lực của công chúng, vụ án này cần được đẩy nhanh tiến độ xét xử.
Tình hình ngày càng siết chặt, ít nhất trong vòng mười năm tới sẽ không ai dám cả gan gây án bất chấp lệnh cấm nữa.
Sự việc tạm thời kết thúc, Hạ Vân Yên cũng được nghỉ phép dài hạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=21]

Nhưng cô không hề thư giãn, bởi Đường Viễn Chi hiện vẫn đang hôn mê.
Vết thương ngoài da nặng đến đâu, cũng sẽ nhanh chóng hồi phục.
Nhưng Đường Viễn Chi lại không may mắn như vậy.
Anh bị chấn động não nghiêm trọng, chân trái, tay phải đều bị gãy, trên người còn có vô số vết thương lớn nhỏ.
Bác sĩ nói trong vòng hai ngày anh sẽ tỉnh lại, nhưng đã ba ngày trôi qua rồi.
Hạ Vân Yên lo sốt vó, riêng hôm nay đã chạy đến phòng làm việc của bác sĩ không biết bao nhiêu lần.
“Đừng lo lắng, bác sĩ nói anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Hạ Vân Yên nhìn Bạc Kỳ đang đứng ở cửa, mặc bộ quần áo bệnh nhân.
“Anh đến đây làm gì?” Tâm trạng cô vốn đã phiền muộn, giọng nói đương nhiên không mấy dễ nghe.
Bạc Kỳ ngừng lại một chút, lời đến bên miệng lại không thể nói ra. Vụ tai nạn hôm đó, đến bệnh viện kiểm tra mới biết, ngoài những vết thương ngoài da, chân anh cũng bị gãy.
Nhưng lúc đó tình hình quá khẩn cấp, anh mới không để ý. Mặc dù vậy, anh vẫn ngày ngày chống nạng xuống đây, chỉ vì muốn gặp cô một lát.
Vậy mà mới nhập viện được hai ngày, dạ dày anh lại bắt đầu khó chịu. Bác sĩ kiểm tra xong phát hiện bệnh viêm dạ dày lại trở nên nghiêm trọng hơn, có dấu hiệu biến chứng thành ung thư.
Bác sĩ đề nghị anh vài ngày nữa làm phẫu thuật cắt bỏ phần đó. Anh cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn muốn đến gặp Hạ Vân Yên lần cuối trước khi đưa ra quyết định.
Thấy anh không nói gì, Hạ Vân Yên nhíu mày nói tiếp: “Không có chuyện gì thì anh về đi.”
Khóe mắt Bạc Kỳ liếc thấy hai bàn tay đang nắm chặt của họ, tim lại nhói lên đau đớn. Anh đột nhiên nhận ra, Hạ Vân Yên hình như thật sự sắp không còn thuộc về anh nữa rồi.
“Viễn Chi? Viễn Chi?! Anh tỉnh rồi! Anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không? Em đi gọi bác sĩ ngay!”
Đúng lúc Bạc Kỳ định mở miệng, Đường Viễn Chi có dấu hiệu tỉnh lại. Hạ Vân Yên hoàn toàn không để ý anh vừa nói gì, vội vàng đứng dậy bấm chuông gọi y tá.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ nghe tin liền kéo đến, lấp đầy cả phòng bệnh, bắt đầu kiểm tra tình hình. Hạ Vân Yên đứng nép sang một bên, căng thẳng chờ đợi kết quả.
Kiểm tra xong rất nhanh, người không có vấn đề gì lớn, chỉ là hơi yếu nên lại ngủ thiếp đi, ngày mai mới có thể ăn uống, tốt nhất nên chuẩn bị đồ ăn lỏng.
Dặn dò xong bác sĩ liền rời đi, trong phòng bệnh thoáng chốc chỉ còn lại ba người họ.
Hạ Vân Yên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tạm thời dời sự chú ý sang Bạc Kỳ.
“Anh vừa định nói gì?”
Bạc Kỳ mỉm cười lắc đầu.
“Không có gì. Em chăm sóc anh ta cho tốt. Anh... vài ngày nữa lại đến thăm em.”
Sự do dự của anh đã trở thành một yếu tố thúc đẩy, đẩy cô về phía Đường Viễn Chi. Anh chẳng qua chỉ là cho cô một sự lựa chọn khi cô bị gia đình áp bức mà thôi, sau đó còn gây ra cho cô tổn thương lớn đến vậy.
Cho dù lúc đó không có anh, cô chưa chắc đã sống tệ. Còn Đường Viễn Chi đã cứu mạng Hạ Vân Yên, là ân nhân cứu mạng thực sự.
Anh thì tính là gì chứ... Chỉ là một trò cười mà thôi.
14
Mãi đến chín giờ tối, Đường Viễn Chi mới từ từ tỉnh lại. Ngay khoảnh khắc anh cử động, Hạ Vân Yên đang nằm gục bên giường liền lập tức tỉnh giấc.
“Anh thấy sao rồi?”
Không có gì hạnh phúc hơn việc sau khi trải qua nguy hiểm, mở mắt ra liền nhìn thấy người mình yêu thương khỏe mạnh.
Đường Viễn Chi nhếch khóe miệng, yếu ớt hỏi: “Em sao rồi?”
Giọng anh khàn đặc như tiếng đàn Mộc Cầm bị bỏ quên đã lâu. Rõ ràng anh mới là người bị thương nặng nhất, vậy mà tỉnh lại câu đầu tiên lại là hỏi thăm tình hình của cô.
Hạ Vân Yên cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường, gò má cũng nóng lên. Cô đưa tay anh áp lên má mình, mỉm cười đáp: “Em không sao cả, khỏe re đây này. Ngược lại là anh đó... sao lại ngốc như vậy?”
Ngón tay cái của Đường Viễn Chi khẽ xoa quầng thâm dưới mắt cô. “Anh không sao, đừng lo... khụ khụ... đừng lo lắng.”
“Anh đừng nói nữa, em đi lấy nước cho anh.” Hạ Vân Yên định lấy cốc nước trên bàn cho anh uống, nhưng đột nhiên nhớ ra trong cốc còn ngâm tăm bông lớn. Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của anh, cầm cốc nước đi ra ngoài.

Bình Luận

0 Thảo luận