Hành tinh Lam Thâm – Hoa Quốc – cổng trường Nhất Trung thành phố Trân Châu.
Lúc này là chín giờ tối, ánh trăng sáng dịu trải dài theo làn gió đêm mát nhẹ, phủ lên những học sinh đang chờ xe trước cổng trường.
Không khí trầm mặc. Mấy bạn học đứng ở cổng đều mang vẻ mặt khó tả.
Có người do dự, có người phẫn nộ, cũng có người hơi tiếc nuối… nhưng phần nhiều vẫn là vẻ hả hê, chờ xem trò vui.
Điểm chung duy nhất giữa họ là tất cả đều đồng loạt nhìn về phía ngoại ô phía Tây.
“Ôn Noãn bị Quý Phong đưa đi rồi, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…”
“Một đám con trai đưa một cô gái đi... cậu nghĩ có thể xảy ra chuyện gì?”
“Tên Quý Phong này đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng căm phẫn.
“Ghê thế cơ à? Vậy vừa rồi sao cậu không ra ngăn lại?”
“Hừ, nếu anh tớ mà có mặt ở đây thì…”
“Thôi đi, đừng nói anh cậu, có là ba cậu ở đây cũng chẳng làm gì được đâu.”
“Haha… cô gái mà cậu không buông bỏ được, có khi giờ đã bị người khác ‘xài’ rồi.” Một con bé mũm mĩm, mặt đầy tàn nhang cười nhạt nói.
“Đệt… đừng nói nữa!”
Một câu vô ý ấy thôi mà đánh sập phòng tuyến của mấy thằng con trai.
Nhưng rồi thì sao? Không ai dám ngăn cản. Cũng chẳng làm được gì…
Bởi vì — người đó là Quý Phong!
Anh giờ đây không chỉ đơn thuần là một học sinh cá biệt nữa, mà là một tên du côn thứ thiệt, kiểu người mà tiếng xấu vang xa.
Chuyện cả ngày không học hành thì còn là chuyện nhỏ, đáng nói là anh thật sự rất hay đánh nhau.
Đánh trong trường, ra ngoài trường cũng đánh!
Trước đây, mọi người cũng không ghét anh đến mức ấy, vì mỗi khi có học sinh trường khác đến gây chuyện, thường là Quý Phong ra mặt giải quyết.
Nhưng hôm nay không biết anh nổi điên chuyện gì… lại dám đưa Ôn Noãn đi mất.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=1]
Tại một công trường bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
Một nữ sinh mặc đồng phục bị mấy học sinh khác ăn mặc kỳ quái chặn lại ở gần một cây cột bê tông.
Chính là Ôn Noãn — người vừa bị đưa đi lúc nãy.
Cô ấy cắn nhẹ môi, tay phải siết lấy khuỷu tay trái, mái tóc rối bời vướng một chiếc dây buộc tóc đã đứt.
Quần đồng phục màu xanh đã phủ đầy bụi đất, đầu gối còn bị rách toạc một mảng.
Tóc bị kéo, quần dính đầy bụi, ở đầu gối rách một lỗ, tất cả khiến người ta dễ dàng đoán được chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trước đó.
Ví dụ như bị ai đó thô bạo kéo tóc lôi đến đây.
Ôn Noãn cúi đầu quay mặt đi, nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cô ấy không nói lời nào cầu xin, nhưng ngón tay khẽ run rẩy đã tiết lộ tâm trạng thật sự lúc này.
Bị kéo đến một công trường hoang vắng thế này, cô ấy đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Nhưng người đang đứng trước mặt cô, Quý Phong, lại có vẻ mơ hồ, ánh mắt mông lung.
Một dòng ký ức như thủy triều bất chợt dội về, nhồi nhét ồ ạt trong đầu khiến đầu anh như muốn nổ tung.
Anh đã sống lại rồi…
Không chỉ là sống lại đơn thuần, trước đó anh còn từng xuyên không một lần, trải qua đủ chuyện, rồi bây giờ mới quay lại kiếp này.
Anh vẫn nhớ rất rõ thế giới mà mình từng xuyên qua… hình như gọi là Địa Cầu!
Còn nơi này là hành tinh Lam Thâm.
Dù văn hóa, đất nước, con người khá tương đồng… nhưng đây hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.
Dựa theo trí nhớ, hiện tại là năm 2012, năm cuối cấp ba của anh.
Theo lý mà nói, sau khi từng trải qua cả một kiếp sống ở Địa Cầu, lại từng xuyên không, Quý Phong đáng lý phải chín chắn hơn người, gặp chuyện cũng sẽ điềm tĩnh hơn.
Nhưng vấn đề đau đầu là, bản thân anh ở thời điểm này trên hành tinh Lam Thâm…quá sức "khó đỡ".
Một tên đầu gấu của trường Nhất Trung, trai hư chính hiệu, cả ngày chỉ biết hút thuốc đánh nhau.
Mà mấy chuyện đó cũng chưa phải là thảm họa lắm…
Thảm họa thật sự là, ở giai đoạn này, anh còn là một “con chó si tình” chính hiệu, si mê một cô gái tên Cố Tuyết Đình đến mức không lối thoát.
Mỗi mảnh ký ức liên quan đến Cố Tuyết Đình hiện lên trong đầu khiến Quý Phong chỉ biết thở dài đầy bất lực.
Yêu đến mức coi như báu vật, ngày nhớ đêm mong, nâng niu như ánh trăng đầu lòng.
Sáng nào cũng mua đồ ăn sáng, trả lời tin nhắn trong tích tắc, trà sữa không bao giờ thiếu, đi mua sắm thì tự giác xách túi, sinh nhật thì luôn có bất ngờ.
Có ai chọc giận cô, Quý Phong lập tức ra mặt bảo vệ.
Cô vô cớ giận dỗi, anh sẵn sàng làm bao cát cho cô trút giận.
…
Mà ngẫm lại, làm những chuyện đó thật ra cũng chẳng sao cả…
Mù quáng thì mù quáng thôi, ai mà chưa từng là “kẻ si tình” một lần trong đời, cũng chẳng có gì to tát cả.
Vấn đề là… hai người họ quen nhau từ tiểu học, lên cấp hai anh thích thầm cô ba năm, lên cấp ba lại tiếp tục thích thêm ba năm, và kết quả nhận được chỉ là một câu hờ hững từ Cố Tuyết Đình: “Chúng ta làm bạn là được rồi, bây giờ tớ không muốn yêu đương.”
Vậy mà vài ngày sau, trên trang cá nhân QQ của cô, Quý Phong thấy cô công khai tình cảm với một học sinh giỏi trong trường tên Diên Hồng Hạo.
Dòng trạng thái của cả hai khiến người ta thấy “ngọt đến nghẹn”:
[Rất vui vì đã gặp được anh, anh Diên!]
[Cảm ơn anh đã cùng em đi hết quãng đời còn lại, em Cố!]
Mà chuyện này vẫn chưa phải điều khiến người ta cạn lời nhất.
Cạn lời thật sự là ở chỗ: sau khi Cố Tuyết Đình công khai yêu người khác, Quý Phong vẫn tiếp tục thích thầm cô thêm mấy năm nữa.
Mù quáng cho đến khi cô kết hôn, anh vẫn đến dự tiệc cưới, còn đứng lên nâng ly, nói ra một câu ngớ ngẩn hết sức: “Tuyết Đình, chúc mừng cậu… chúc hai người hạnh phúc.”
Sau đó uống rượu quá chén, ngộ độc cồn rồi chết luôn tại chỗ, kết thúc một đời thảm hại.
Sau khi chết, anh xuyên không đến một nơi gọi là Địa Cầu.
Trải qua một kiếp ở đó, cuối cùng anh cũng tỉnh ngộ, quyết tâm vươn lên, rồi cũng gặt hái được thành công nhất định ở Địa Cầu.
Chỉ là… sau khi thành công, anh trở nên trầm lặng và cô độc.
Vì nơi đó, anh chẳng có người thân, chẳng có người yêu, thậm chí chẳng có lấy một người bạn.
Chợt muốn cùng ai trò chuyện, quay đầu lại thì không thấy một ai…
Anh như có tất cả, nhưng cũng như không có gì cả.
Tiền bạc đầy ắp, nhưng ngoài việc ném cho đám “ong bướm” trong bar, anh cũng chẳng có ai để tin tưởng hay gửi gắm.
Nhiều đêm nằm mơ, anh cũng từng tự hỏi: nếu có thể làm lại từ đầu, liệu anh sẽ sống thế nào?
Và giờ đây, có lẽ ông trời đã ban cho anh cơ hội đó.
Chỉ là… thời điểm tái sinh lần này khiến Quý Phong hơi bất lực.
"Nếu như sống lại sớm hơn một chút thì mọi thứ đâu đến mức tệ thế này."
Ví dụ như hiện tại, chỉ vì Diên Hồng Hạo mấy lần đến lớp tìm Ôn Noãn, đã làm dấy lên tin đồn hai người đang yêu nhau.
Chưa dừng lại ở đó, trong kỳ thi giữa kỳ lần này, thành tích của Ôn Noãn còn vượt mặt Cố Tuyết Đình hẳn mười mấy điểm, độc chiếm ngôi đầu bảng.
Và Cố Tuyết Đình vì thế mà khóc nức nở cả một trận.
Quý Phong, tên “si tình” chết tiệt này, một phần là vì muốn xả giận thay cho Cố Tuyết Đình, phần còn lại thì muốn trả thù Diên Hồng Hạo, thế là mới lôi người ta đến nơi này.
“Má nó, đúng là không thể chịu nổi!”
Lục lại ký ức về chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, vì lúc đó đang mê Cố Tuyết Đình như điếu đổ, cộng thêm dù hay gây chuyện cũng biết sợ, nên cuối cùng vẫn không làm điều gì quá đáng.
Nhưng... anh đã đốt luôn cặp sách của Ôn Noãn, rồi bỏ mặc cô ấy lại nơi công trường hoang này, để mặc cô ấy tự sinh tự diệt.
Phải, hành động đó đã rất cầm thú, nhưng điều tồi tệ hơn lại xảy ra sau đó.
Bởi vì về quá trễ nên Ôn Noãn không về nhà được, mẹ cô ra ngoài tìm, kết quả gặp tai nạn giao thông mà mất.
Ôn Noãn hình như không có cha, mẹ cô là người thân duy nhất, là chỗ dựa duy nhất trong đời.
Mất mẹ, phải tự lo liệu tang lễ, đối mặt với áp lực từ họ hàng và hàng loạt rắc rối khác, mọi thứ đè nặng lên vai một cô gái nhỏ.
Do chuyện học hành bị lỡ dở, Ôn Noãn ngày nào cũng sống như cái xác không hồn.
Từ đó, cô ấy, người luôn đứng đầu toàn trường, sa sút không gượng dậy nổi, cuối cùng thất bại trong kỳ thi đại học và chọn cách tự sát.
Chỉ trong một đêm, những gì Quý Phong đã làm gần như hủy hoại hoàn toàn cuộc đời cô ấy.
Sau khi tỉnh ngộ, chỉ cần nhớ lại đêm hôm đó, Quý Phong đã cảm thấy bản thân tội lỗi vô cùng.
Và bây giờ việc anh quay lại nơi này, liệu có phải là để chuộc lỗi?
Anh theo thói quen móc ra một điếu thuốc, nhưng vừa nghe Ôn Noãn khẽ ho “khụ khụ”, Quý Phong khựng lại, rồi dập thuốc dưới chân.
Cô gái ấy đứng ngay trước mặt anh, dưới mái tóc đen nhánh là chiếc cổ trắng ngần, vài vết bụi lấm lem trên mặt không thể che được làn da trắng nõn và vẻ đẹp tuyệt sắc của cô ấy.
Nhìn xuống, bộ đồng phục hơi rộng gần như phủ đến cả bàn chân.
Quý Phong phải lùi ra một chút mới có thể nhìn thấy chiếc quần rách nơi đầu gối của cô ấy.
Cái cảm giác mong manh, tổn thương ấy khiến tim Quý Phong bất chợt lệch một nhịp.
“Con gái mà cúi đầu không thấy chân, ắt là tuyệt sắc giai nhân chốn nhân gian.”
Dường như nghe thấy lời lẩm bẩm của Quý Phong, đôi mày Ôn Noãn khẽ động.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của cô, Quý Phong thấy sự nghi hoặc, sau đó là lạnh lùng đến cực điểm.
Một cô gái yếu ớt và bất lực... đang bị chính mình ép sát vào tường.
“Haiz… chỉ cần cô ấy về trễ thêm một chút nữa thôi, mẹ cô ấy sẽ bị xe đâm chết…mà mình còn có tâm trí ngắm vóc dáng người ta nữa chứ...”
Quý Phong cảm thấy đau đầu, bóp trán một cái, cô gái này đúng là một rắc rối lớn.
Đột nhiên anh buông tay, vẻ mặt chán chường, cố nhớ lại giọng điệu cợt nhả trong quá khứ rồi nói: “Hừ, bắt nạt con gái đúng là chẳng có gì hay ho cả. Thôi, đi đi, tha cho cậu đấy.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận