Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-04-14 13:34:39
Đổng Khai Huệ lúc đầu thì mũi cay xè, suýt khóc òa ra, nhưng ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi: “Thằng nhãi ranh, mày lại gây chuyện rồi phải không? Chuyện to hay nhỏ? Đánh nhau à? Hay lại cái gì nữa? Sao không nói gì? Giả vờ sâu sắc cái gì? Đừng nói là mày phạm pháp rồi đấy?”
Đổng Khai Huệ liên tục hỏi một tràng dài, gần như toàn là những nỗi lo lắng thường thấy của một người mẹ khi nghĩ con mình lại gây chuyện, chẳng hề nghĩ đến chuyện con mình có thể làm chuyện gì tốt đẹp cả.
Ngay cả mẹ ruột cũng phản ứng như thế, đủ thấy đời trước anh đã tệ hại đến mức nào.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, ánh mắt của Quý Phong cũng dịu lại: “Mẹ à, con không gây chuyện gì hết, thật đấy. Chỉ là lâu rồi không gặp mẹ... nên muốn ôm mẹ một cái thôi.”
Nhìn gương mặt tròn tròn, phúc hậu của mẹ, trong lòng Quý Phong bỗng xúc động lạ thường.
Phải rồi, thật sự là đã rất lâu rồi anh không gặp lại mẹ.
Mẹ ơi!
Con người rồi sẽ bị ám ảnh cả đời bởi những điều không thể có được thuở niên thiếu.
Với Quý Phong trước đây, điều không thể có được không chỉ là Cố Tuyết Đình, mối tình khắc cốt ghi tâm, mà còn là cha mẹ anh, những người luôn dõi theo anh trượt dài, và nụ cười dần biến mất trên gương mặt họ.
Ngày đó, anh vì theo đuổi Cố Tuyết Đình mà đánh mất bản thân, gây ra biết bao sai lầm.
Và cha mẹ anh, chỉ biết lặng lẽ theo sau thu dọn hậu quả, nhìn con mình dần chìm xuống mà bất lực không thể làm gì.
Có người từng hỏi: “Trên đời này có thật là sẽ có cô gái nào nguyện ý ở bên một chàng trai từ khi anh ta còn non nớt cho đến khi trưởng thành không?”
Tất nhiên là có.
Bởi lần đầu tiên mẹ gặp con, mẹ cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Khi ấy mẹ còn xuân sắc, thậm chí còn chưa có nếp nhăn nơi khóe mắt. Vậy mà mẹ vẫn luôn bên cạnh, cùng con trưởng thành đến tận bây giờ, đúng không?
Sống lại một đời, cái kiểu làm tên si tình hèn mọn đó, Quý Phong tuyệt đối sẽ không dung thứ nữa!
“Thôi cái kiểu ẻo lả đó đi, tránh ra, tao đi nấu cơm đã!”
Tuy Đổng Khai Huệ nói vậy, nhưng khi quay người đi, khóe mắt bà ấy đã lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Quý Phong rất trân trọng cảm giác này, cảm giác của “nhà”.
Không còn giống kiếp trước, vật lộn một mình, không ai bên cạnh, chẳng khác gì cỏ dại không rễ trôi dạt theo gió.
Thế nào là “nhà”? Chỉ cần nơi đó có người thân, thì mới thực sự là “nhà”.
“Mẹ nhớ cho nhiều hành lá nhé.”
“Ớt thì sao?”
“Cũng cho nhiều luôn!”
Quý Phong không dám nhắc đến chuyện thêm thịt, vì khi mẹ nấu ăn, nếu dám nói thêm thịt, anh sợ mình sẽ no đến mức nổ bụng mất.
Xì xụp xì xụp~ Ôm tô mì lớn, anh ăn như hổ đói. Chỉ ba phút, cả tô đã sạch trơn.
“Mày ăn như quỷ đói đầu thai, ăn đủ không hả?”
“Đủ rồi đủ rồi, giờ ăn nữa là con thành heo mất, mẹ đi ngủ sớm đi, để con dọn cho...mẹ, mẹ đang làm gì đấy?”
Đổng Khai Huệ nhìn Quý Phong đầy nghi hoặc, thậm chí còn chủ động đưa tay sờ trán anh.
Bà ấy cứ tưởng thằng con mình uống nhầm thuốc.
“Thằng nhóc này, hôm nay bị gì thế?”
“Con đâu có bị gì đâu.”
“Lại hết tiền tiêu rồi à?”
“Cũng không phải.”
Quý Phong xua tay: kiếp này đã sống lại lần nữa, còn có ký ức tiền kiếp. Nếu như vậy mà vẫn không kiếm được tiền, thì chẳng còn mặt mũi nào nữa, quá mất mặt.
Đổng Khai Huệ thấy Quý Phong như vậy, trầm ngâm một lúc rồi ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Không phải lại là con nhỏ Cố Tuyết Đình đấy chứ? Tao nói cho mà nghe…”
“Mẹ ơi, đừng nói nữa mà.”
Thấy Quý Phong phản ứng như vậy, Đổng Khai Huệ định thở dài, nhưng Quý Phong lập tức đổi giọng: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, sau này con tuyệt đối không mù quáng vì Cố Tuyết Đình nữa đâu. Con giác ngộ rồi, thật đấy!”
Từ “mù quáng” trong tai người làm mẹ như Đổng Khai Huệ nghe thật khó chịu.
Nhưng khi bà ấy nghe thấy con trai nói sau này sẽ không dây dưa với Cố Tuyết Đình nữa, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, giọng điệu cũng có phần nghi ngờ: “Thật không đấy?”
“Thật! Con thề trước đèn luôn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=4]

Nếu sau này mà còn dây vào Cố Tuyết Đình thì…”
“Thôi thôi, được rồi, đừng có rảnh quá mà đi thề thốt lung tung.”
“Được rồi mẹ, mẹ đi nghỉ sớm đi. Con rửa xong bát rồi cũng đi ngủ đây, mai còn phải đi học.”
Quý Phong vừa nói vừa khẽ đẩy mẹ vào phòng ngủ.
“Vậy mày nhớ ngủ sớm đó.”
“Biết rồi mà~ Yêu mẹ, mai gặp lại!”
“Thằng nhóc này…”
Lặng lẽ đóng cửa phòng cho mẹ, Quý Phong bưng tô bước vào bếp, vừa rửa bát vừa ngân nga một bài hát không tồn tại ở thế giới này.
Rửa được một nửa, điện thoại đặt trên thành bồn rửa bát sáng lên.
Lúc này dù WeChat đã bắt đầu phổ biến, nhưng phần lớn học sinh vẫn dùng QQ là chính.
Là tin nhắn từ QQ của Cố Tuyết Đình.
[Quý Phong, bây giờ cậu đi mua ba phần tàu hũ Hí Hí Cốc, mang đến phòng 902 KTV Quân Hào, nhanh lên, đừng để bọn tớ chờ lâu.]
Thấy tin nhắn QQ này, Quý Phong dừng động tác trên tay lại, cũng ngừng ngân nga bài hát.
Trong lòng chợt nghĩ đến kiếp trước, mình sẽ làm gì?
Nữ thần sai bảo mình thì mình vui vẻ hí hửng chạy xuống lầu, lái chiếc xe máy độ chạy đi mua ngay tàu hũ cho họ, tiện tay còn mua thêm vài món ăn vặt.
Sau đó phóng nhanh nhất có thể tới chỗ Cố Tuyết Đình.
Đến KTV, tám chín phần sẽ bị đám bạn của cô châm chọc, cười cợt.
Mà giờ này, có khi Cố Tuyết Đình còn đang chơi trò “thật hay thách” với Diên Hồng Hạo, hoặc cái trò kiểm tra độ si tình gì đó.
Những chuyện như vậy kiếp trước đã từng xảy ra, mà còn không chỉ một lần.
Quý Phong thôi hồi tưởng ký ức, lắc đầu khẽ cười, đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục rửa bát.
Rửa xong, anh đi tắm.
Trong phòng tắm mờ hơi nước, Quý Phong soi gương, nhìn thân hình trẻ trung của mình, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Anh bóp bóp cánh tay, nghĩ: phải tập luyện một chút thôi.
Không phải nói suông, nhưng ít nhất cũng nên có khả năng tự vệ.
“Mình đúng là còn trẻ thật, chỉ là hơi gầy.”
Quý Phong nằm lên chiếc giường êm ái của mình.
Hít lấy mùi chăn chiếu vừa mới được phơi nắng, biểu cảm anh đầy say sưa.
Còn mùi đó là mùi nắng hay mùi ve sầu cháy khét, đã không còn quan trọng nữa.
Anh cầm điện thoại lên, bắt đầu suy nghĩ xem phải khởi nghiệp, kiếm tiền từ đâu.
Kiếm được “mỏ vàng đầu tiên” là chuyện quan trọng nhất, nhưng cũng là chuyện khó nhất.
Nhà tuy có chút tiền, nhưng bây giờ bắt anh đi xin bố mẹ vài trăm triệu thì không thể nào.
Trong mắt bố mẹ, anh mà không phá của là đã tốt lắm rồi.
Muốn kiếm tiền? Hừ…
Quý Phong còn chưa kịp nghĩ kỹ chuyện làm giàu thì QQ lại vang lên.
Vẫn là tin nhắn của Cố Tuyết Đình, lần này là tin nhắn thoại.
“Quý Phong, cậu có thấy tin nhắn của tớ không? Đồ tớ bảo mua xong chưa? Trả lời tớ cái coi!”
Nghe xong đoạn thoại, Quý Phong không nhịn được thở dài.
Kiếp trước mình đúng là không ra gì thật.
Trong lòng dậy sóng, Quý Phong định bấm nút ghi âm thì lại chuyển vào mục xóa.
Nhưng khi nghĩ đến quãng thời gian dài làm kẻ si tình, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng xen lẫn thú vị. Anh bấm nút ghi âm: “Mua rồi, tớ không chỉ mua tàu hũ, còn mua thêm vài món ăn vặt nữa.”
“Tớ có bảo cậu mua mấy thứ đó không? Sao lại tự ý? Cậu đến đâu rồi? Mau tới đây, tiện thể trả tiền luôn đi.”
“Tuyết Đình, đừng có vội chứ, tớ đang ở đường Giang Kiều, phía trước có tai nạn, kẹt xe chút. Tớ sẽ đến ngay, tầm năm phút thôi, đợi tớ nhé!”
Nói xong, Quý Phong nhìn QQ cười lạnh một tiếng: “Tàu hũ? Trả tiền? KTV Quân Hào? Cô đúng là dám sai thật đấy…”
Anh quay đầu nằm xuống giường, tắt điện thoại, trùm chăn lên, không yêu ai nữa hết!

Bình Luận

0 Thảo luận