Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-05-08 15:58:16
Không ai trả lời câu hỏi của Hoàng Kế Hải.
Không còn cách nào khác, mọi người đều đang dốc sức ôn luyện cho kỳ thi đại học, chắc không phải là sợ Quý Phong đâu?
Lỡ như đụng phải anh, anh đấm "bụp bụp" cho mấy cái phải nhập viện, ảnh hưởng đến việc học, việc thi, thì đúng là hối hận cả đời.
Càng vào thời điểm này, học sinh nào còn có lý trí suy nghĩ thì lại càng không muốn đắc tội với Quý Phong.
Lúc này đã không còn là chuyện sợ hay không nữa rồi, mà là rủi ro quá cao, hoàn toàn không cần thiết.
Hơn nữa Lý Long là lớp trưởng... cũng không chắc chắn lắm.
Không khí trong lớp học ngột ngạt đến mức đáng sợ.
Thầy Hoàng liếc nhìn một vòng, thấy không ai đáp lại, lập tức nổi giận, tùy tiện chỉ vào một học sinh hỏi: “Mậu Ứng Dương, em nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Em không biết đâu thầy, em... em vừa đi vệ sinh, mới quay lại lớp thôi.”
Hoàng Kế Hải nhíu mày, lại chỉ một người khác hỏi: “Tiêu Ngọc Kiều, em nói xem.”
“Em cũng không biết, em cũng vừa mới vào lớp.”
Liên tục hỏi hai người mà không được câu trả lời, Hoàng Kế Hải lập tức phát cáu.
“Đều không nói đúng không? Được, vậy thì chúng ta cứ đợi, đợi đến khi có người chịu nói thì thôi, tôi thì có nhiều thời gian rảnh lắm.”
“Tôi không tin Nhất Trung lại chứa được loại ung nhọt thế này.”
Câu nói của Hoàng Kế Hải rõ ràng đã có ý ám chỉ.
Quý Phong thở dài, làm sai thì phải nhận, bị đánh thì phải đứng thẳng lưng chịu. Lúc này anh nhất định không thể làm con rùa rụt cổ để cả lớp bị vạ lây.
Đúng lúc anh chuẩn bị đứng dậy nhận lỗi thì Ôn Noãn, người vẫn luôn lặng lẽ quan sát anh, đột ngột đứng bật dậy.
“Thầy Hoàng, Lý Long là tự ngã, em thấy tận mắt.”
Hoàng Kế Hải: ?
Quý Phong: ??
Cả lớp: ???
Cảm giác bị mọi người dồn ánh mắt vào không dễ chịu chút nào, nhưng hôm nay Ôn Noãn có gì đó rất lạ.
“Ôn Noãn, em đang nói cái gì vậy?”
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Hoàng Kế Hải, Ôn Noãn thản nhiên nói: “Thật đấy ạ, chẳng lẽ đến em mà thầy Hoàng cũng không tin sao?”
“Ôn Noãn, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?”
“Thưa thầy, em rất ổn.”
Rất ổn?
Ngực Hoàng Kế Hải phập phồng, nhưng lại không thể nói thêm lời trách mắng nào.
Dù sao... người vừa lên tiếng là Ôn Noãn mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=15]

Ôn Noãn là thủ khoa toàn trường.
Thầy ấy gọi phụ huynh của Ôn Noãn cũng là để mẹ cô ấy giám sát việc học hành, đừng để kiểu học sinh hư như Quý Phong làm ảnh hưởng.
Bây giờ Ôn Noãn lại làm như vậy, Hoàng Kế Hải cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa, cuối cùng chỉ có thể tức giận bỏ đi.
“Tự lo lấy thân cho tốt đi!”
Trở về văn phòng, Hoàng Kế Hải bực bội trong lòng.
Thầy ấy cho rằng Ôn Noãn thành ra như vậy hoàn toàn là do bị Quý Phong dạy hư.
Ôn Noãn vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế, vậy mà lại bị tên lưu manh như Quý Phong làm hỏng rồi.
“Cái con bé Ôn Noãn này, đang giai đoạn nước rút rồi mà còn buông thả, yêu đương sớm, thứ Hai mẹ em ấy đến, nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với bà ấy mới được.”
“Một mầm non sáng giá có thể vào Thanh Hoa, Bắc Đại, không thể để sa ngã như vậy được.”
Trong lớp học, sắc mặt của phần lớn mọi người đều rất kỳ quái.
Ngay cả Quý Phong cũng không ngoại lệ.
“Vừa rồi Ôn Noãn đang nói đỡ giúp cậu ta sao?”
“Lúc đối đầu với thầy Hoàng, có cảm giác như cậu ấy bị dồn vào đường cùng vậy.”
“Ngầu thật đấy!”
Tối hôm đó, trong tiết tự học buổi tối, Quý Phong không đến tìm Ôn Noãn nữa, chỉ lặng lẽ vẽ vòng tròn trên vở bài tập, vẽ rất nhiều vòng.
Hành động ngu ngốc này, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy tự khinh bỉ.
Nhưng sau khi tự khinh bỉ mình xong, anh vẫn tiếp tục vẽ vòng.
Cho đến khi tiết tự học kết thúc, cũng không nói được lời nào.

Khi con người tập trung làm một việc gì đó, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Chơi game là như vậy, học hành cũng vậy.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần.
Sáng chủ nhật, Quý Phong đi bộ tập thể dục trong công viên, bất ngờ không gặp được Ôn Noãn.
Dù mấy ngày trước hai người không nói được chuyện gì, nhưng anh đã quen với việc gặp nhau khi chạy bộ rồi.
Sáng nay đến công viên, anh vốn định nói lời cảm ơn với Ôn Noãn.
Tiếc là.
Quý Phong chậm rãi đi đến quán bánh bao quen thuộc gần đó, sau khi gọi món và ngồi xuống, lại do dự rất lâu.
Rồi bất chợt đứng dậy, đến cả bánh bao và canh trứng trên bàn cũng không ăn, quay người rời đi, về thẳng nhà.
Rửa mặt thay đồ xong, anh lái chiếc xe máy độ của mình, phóng thẳng về phía khu ổ chuột trong thành phố.
Ừm, đã nói là sẽ học phụ đạo rồi mà.
Anh là người giữ lời, không thể thất hứa được.
Quý Phong chạy khá nhanh, nhưng khi đến con hẻm hôm trước đưa Ôn Noãn về, anh mới nhận ra mình chẳng hề biết cô ấy sống ở đâu.
Tối hôm đó, anh không hề tiễn cô ấy về tận nhà.
Ôn Noãn cũng không có điện thoại, cũng chưa từng nói số nhà hay số điện thoại cho anh.
Giờ đứng ở đầu ngõ, trông anh chẳng khác gì một thằng ngốc.
“Tính sai rồi…”
Trên đời này luôn tồn tại rất nhiều sự trùng hợp, mà có những sự trùng hợp thực ra là điều tất yếu sẽ xảy ra.
Ngay lúc Quý Phong nghĩ rằng buổi học phụ đạo hôm nay e là sẽ phải bỏ lỡ, giọng nói của Ôn Noãn bất ngờ vang lên sau lưng anh.
“Sao cậu lại đến đây?”
“Ừm? À, tớ đến... đến học phụ đạo mà...”
Khi Quý Phong nói những lời này, giọng có phần lúng túng, không còn cái vẻ ngạo nghễ như thường ngày nữa.
Anh nhìn về phía Ôn Noãn, mới phát hiện cô ấy đang xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
Rất nhiều rau, một ít thịt, mấy hộp thuốc lớn nhỏ, cùng vài vật dụng sinh hoạt cần thiết.
“Cậu đi mua đồ về hả? Để tớ xách giúp cho.”
Ôn Noãn liếc nhìn Quý Phong, vẻ mặt và giọng điệu lại trở về kiểu lạnh lùng như trước đây.
“Không cần.”
Quý Phong ngượng ngùng đứng tại chỗ, đợi đến khi Ôn Noãn đi được một đoạn khá xa, cô ấy bất ngờ quay đầu lại: “Không phải cậu đến học phụ đạo sao, còn đứng đó làm gì?”
“À, tới đây!”
Quý Phong vội vàng đuổi theo, nhưng Ôn Noãn vẫn không để anh xách đồ giúp.
Một chàng trai cao hơn mét tám, đi theo sau, hai tay trống trơn, thật sự trông rất kỳ cục.
Anh theo Ôn Noãn len lỏi qua những con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt gỉ sét được bọc bằng bao tải nhựa xanh đỏ.
Ôn Noãn ôm đồ trong lòng, thuần thục lấy chìa khóa ra mở cửa.
Phía sau cánh cửa sắt là một cánh cửa gỗ, khi hai cánh cửa đồng thời phát ra âm thanh cọt kẹt khiến người ta tê óc, Quý Phong cuối cùng cũng nhìn thấy bố trí bên trong căn nhà.
Căn nhà rất nhỏ, nhà vệ sinh nằm ngay đối diện cửa chính.
Bên phải là bàn học, kệ sách, có cả bếp gas và một số vật dụng nhà bếp.
Bên trái là một chiếc giường lớn, mẹ của Ôn Noãn đang nằm nghỉ trên đó.
Trong phòng phảng phất mùi thuốc, vừa có mùi thuốc bắc, vừa có mùi thuốc tây và thuốc sát trùng.
Nghe thấy tiếng động, Vương Á Cầm từ từ tỉnh lại, chống người ngồi dậy tựa vào đầu giường.
“Cháu là cậu học sinh hôm nọ... Quý Phong phải không?”
Vương Á Cầm nhìn Quý Phong, vẻ mặt có chút bất ngờ, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
Quý Phong vội cười đáp: “Dạ đúng rồi ạ, cháu đến nhờ bạn Ôn Noãn dạy học phụ đạo.”
“Ừ, cô biết, tối hôm đó…”
“Mẹ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Ôn Noãn bê một cốc nước, dùng nắp chai nước khoáng để đựng thuốc, đưa cho Vương Á Cầm, mẹ của mình, cũng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa bà và Quý Phong.
“Ừm, được rồi, để cô uống thuốc trước đã.”
Quý Phong lặng lẽ nhìn Vương Á Cầm uống thuốc, căn phòng quá nhỏ, ngoài bàn học và giường, không còn chỗ nào để ngồi.
Trước khi đến đây, Quý Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng anh vẫn không ngờ điều kiện gia đình của Ôn Noãn lại khó khăn đến vậy.
Sau khi uống thuốc xong, Vương Á Cầm nhìn Quý Phong với vẻ áy náy: “Xin lỗi cháu nhé, Quý Phong, nhà nhỏ quá, hơi chật chội một chút.”
“Dạ không sao đâu cô ạ.”
“Hai đứa...”
“Mẹ, lát nữa con phải dạy phụ đạo cho Quý Phong, ở nhà không tiện lắm, lại ảnh hưởng đến mẹ nghỉ ngơi. Chút nữa bọn con sẽ ra ngoài, có được không?”
Rất hiếm khi nghe Ôn Noãn nói nhiều như vậy, ngay cả tối hôm qua trên sân thượng trường cũng không như thế.
Nhưng Quý Phong vẫn cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.
Không phải vì điều gì cụ thể, mà chính là mối quan hệ giữa Ôn Noãn và mẹ cô ấy… có chút gì đó không bình thường.

Bình Luận

0 Thảo luận