"Thanh huy đọng đêm sâu, trăng tròn soi tĩnh lặng."
Anh giống như ánh trăng sáng trong màn đêm, nhưng màn đêm nào rồi cũng đến lúc hửng sáng.
Cô mở miệng định nói gì đó. Rõ ràng với một người có học vấn nhất định như cô, thì kiểu nói bóng gió văn chương thế này còn "đánh" mạnh hơn cả mắng thẳng vào mặt.
Trước đây, cô luôn cãi lại mỗi khi tranh luận với anh, nhưng lần này hiếm hoi lại không vội vã phản bác mà chỉ rơi vào trầm mặc.
Sau một hồi im lặng, cô dựa lưng vào tường, khẽ cười khổ: "Tớ thi trượt Thanh Hoa Bắc Đại, học hành thì chẳng vô đầu, làm gì cũng mất hứng… Tớ cũng không biết mình làm sao nữa. Nói thật là, sau khi cậu đi rồi, tớ như không còn biết cách sống thế nào nữa…"
‘Cậu thi trượt Thanh Hoa Bắc Đại thì liên quan gì đến tôi? Cũng lôi tôi ra đổ lỗi được à?’ Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt, Quý Phong chỉ cố nén cảm xúc, nghiêm túc đáp: "Chuyện này chỉ có cậu mới tự bước ra được thôi. Người ta có câu gì ấy nhỉ? Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả… hãy trân trọng hiện tại, hướng về tương lai?"
"Hướng về tương lai… có phải cũng giống như đi trong sa mạc, tự an ủi mình bằng việc nhìn thấy ảo ảnh mơ hồ của vườn mơ phía trước không?"
Quý Phong ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái.
Ồ, trả lời được à? Trí thông minh của cô gái này đột nhiên lại hoạt động bình thường rồi.
Vậy thì chẳng còn gì để nói nữa!
"Cậu tỉnh táo rồi thì tốt, tôi phải đi đây. Ôn Noãn còn đang đợi tôi ăn cơm."
Cô ngập ngừng: "Biết đâu cậu ấy ăn trước rồi thì sao?"
"Hờ, cậu ấy là Ôn Noãn."
Quý Phong nhẹ nhàng bước qua cô, đi về phía căng tin.
Đứng phía sau, Cố Tuyết Đình đuổi theo mấy bước, gọi với: "Cậu tin cậu ấy như vậy sao?"
Đang đi được nửa đường, Quý Phong bỗng quay lại nhìn: "Đúng vậy, sao nào?"
"Dựa vào cái gì? Tại sao chứ?"
"Trên đời này đâu phải cái gì cũng cần lý do. Con người là thế, luôn phải chọn lựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=79]
Như tôi từng chọn cách theo đuổi cậu suốt sáu, bảy năm mà chẳng được gì, không phải cũng ngu như heo à?"
Khi nói mình ngu như heo, Quý Phong chẳng có chút giận dữ nào, chỉ là dáng vẻ bình thản như gió mây thường ngày.
"Cậu và Ôn Noãn… đã ở bên nhau rồi à?"
Cố Tuyết Đình tuy đầu óc tỉnh táo hơn chút, nhưng chính những người tỉnh táo lại hay thích chơi mưu mẹo, tự cho mình thông minh.
Quý Phong biết, một cô gái hướng nội như Ôn Noãn chắc chắn sẽ không sợ chuyện này, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ thấy rất phiền.
"Ừ, cậu ấy ít nói, nên tôi khuyên cậu… tốt nhất đừng làm phiền cậu ấy."
"Quý Phong…"
Cô muốn đưa tay nắm lấy tay anh, nhưng bị Quý Phong né tránh.
Một người đứng dưới bóng râm.
Một người đứng giữa nắng gắt.
Bóng dáng lướt qua nhau, những đầu ngón tay gần như chạm được, nhưng cuối cùng vẫn là hai người đi lệch hướng.
Khung cảnh ấy, như thể một chàng trai từng là “kẻ lụy tình” cuối cùng đã dứt bỏ quá khứ, bước ra ánh sáng, hướng tới tương lai và cuộc đời mới của chính mình.
Giữa thời khắc giao mùa cuối hạ đầu thu, cảnh tượng ấy giống như một bức tranh tĩnh lặng được đóng khung lại.
Ánh sáng và bóng tối của tuổi thanh xuân.
Nhưng bức tranh này… thật sự đã bị đóng khung lại.
“Tách!”
Một người hóng chuyện không ngại làm lớn chuyện đã dùng điện thoại chụp lại khoảnh khắc ấy.
…
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Tuyết Đình, Quý Phong vội vàng chạy quay lại căng tin.
Không thể không chạy.
Vì theo anh hiểu về Ôn Noãn…
Với khẩu phần ăn của cô ấy, lại vừa trải qua buổi huấn luyện quân sự cả sáng, giờ chắc đói xỉu rồi…
Nhưng cô ấy nhất định vẫn sẽ đợi anh quay lại để cùng ăn.
Cô gái này ăn khỏe lắm, chắc giờ đói đến mức tự kỷ mất.
Quý Phong lao vào khu vực chỗ ngồi trong căng tin như bay, lúc này anh mới phát hiện bầu không khí ở đó có phần là lạ.
Anh nhìn thấy Mục Vãn Thu vẫn chưa rời đi, thậm chí còn đang ngồi cạnh Ôn Noãn.
Mục Vãn Thu chống cằm, mỉm cười, từ lúc Quý Phong bước vào cô đã liếc thấy anh, chỉ là không lên tiếng.
Đợi đến khi anh lại gần, cô mới chủ động đứng dậy, nhường chỗ bên cạnh Ôn Noãn cho anh.
Cô ra hiệu cho Quý Phong ngồi xuống giữa cô và Ôn Noãn.
“Tớ về rồi đây.”
Ôn Noãn đang trong trạng thái “tự kỷ vì đói” thì ngẩn người ra một chút, lúc này mới nhận ra Quý Phong đã quay lại.
Nhìn ánh mắt trong veo mà có phần ngây ngốc của cô ấy, Quý Phong lập tức hiểu ra, cô nàng này đói đến mức mất trí rồi.
“Đừng đơ ra nữa, mau ăn cơm đi.”
“Ừm.”
Quý Phong ngồi thẳng xuống giữa Ôn Noãn và Mục Vãn Thu, không làm mấy trò kiểu nhường ghế đổi chỗ.
Lúc này không khí ở bàn ăn có gì đó khá kỳ lạ, không rõ là sau khi anh rời đi đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Noãn được anh ra hiệu thì lập tức cầm đũa lên ăn.
Quả nhiên đúng như Quý Phong dự đoán.
Cô ấy đã sớm đói đến mức sắp “tự hủy”, không chỉ vì ăn khỏe mà còn do hạ đường huyết nhẹ.
Huấn luyện quân sự xong thì ai mà không đói cơ chứ.
Mọi người cắm đầu ăn một lúc, sau đó Quý Phong mới lên tiếng: “Vừa nãy… đã xảy ra chuyện gì sao?”
Mấy người như Từ Minh còn chưa kịp nói, thì Mục Vãn Thu đã lên tiếng cắt ngang, vừa ăn vừa thản nhiên hỏi: “Không có gì đâu. Ngược lại là chuyện giữa cậu và Cố Tuyết Đình… giải quyết xong chưa?”
Ba người anh em nghĩa khí của Quý Phong lập tức sững người.
Đặc biệt là Từ Minh.
Cậu ta sốt ruột thay cho Mục Vãn Thu luôn, rõ ràng cô vừa rồi đã giúp Quý Phong mắng lại Quan Lệ Quyên cơ mà.
Giờ sao lại không kể ra chứ? Má nó tức chết cậu ta rồi!
Nhưng chính đây là điểm cao tay của Mục Vãn Thu.
Cô biết, dù mình không nói, mấy tên này cũng sẽ kể lại cho Quý Phong nghe.
Thay vì tự mình "khoe công", chi bằng lướt nhẹ cho qua.
Để khi Quý Phong biết chuyện sau này, anh sẽ càng hiểu tấm lòng của cô hơn.
Mở lời hỏi han trước về chuyện giữa anh và Cố Tuyết Đình, sẽ khiến Quý Phong thấy thoải mái hơn nhiều.
Hừ, kỹ năng cơ bản thôi, đừng quá ngạc nhiên.
“Ừ, chuyện giữa tôi và Cố Tuyết Đình trước đây đúng là có nhiều điều khuất mắt, nhưng tất cả cũng đã là quá khứ rồi. Nhiều thứ chỉ cần nói rõ một lần là đủ. Giờ đều đã vào đại học, con người cũng nên trưởng thành, nên chín chắn hơn.”
Khi nhắc đến Cố Tuyết Đình, giọng Quý Phong cực kỳ bình thản, gần như không hề dao động chút nào.
“Quá khứ rồi thì cho qua, con người luôn phải nhìn về phía trước.”
“Đúng là như vậy.”
Khi Quý Phong và Mục Vãn Thu đang bình thản trò chuyện, thì Ôn Noãn lại bị nghẹn vì ăn quá nhanh.
Khụ! Khụ!~
Nghe thấy tiếng ho, dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Mục Vãn Thu, Quý Phong tiện tay cầm ly trà sữa bên cạnh Ôn Noãn.
Anh cắm ống hút, uống một ngụm trước rồi đặt lại bên cạnh cô ấy.
“Ăn chậm thôi, không có gì phải vội cả.”
Ôn Noãn gần như không ngẩng đầu lên, cầm lấy trà sữa liền uống một hơi cạn sạch.
Ừm, cô ấy thích vị ngọt ngọt.
Uống xong trà sữa, Quý Phong lại gắp chiếc đùi gà trong phần cơm của mình đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn vẫn cắm đầu ăn, không nói gì, lập tức ăn luôn cái đùi gà đó.
Cô ấy biết mình không giỏi ăn nói như Mục Vãn Thu, cũng không biết cách quan tâm người khác khéo léo như cô. Nhưng cô ấy chưa từng là kẻ ngu ngốc.
Điểm số chưa bao giờ là may mắn, thậm chí trong mắt Quý Phong, Ôn Noãn chính là thiên tài.
Cô ấy học rất nhanh, và có nhận thức rất rõ về bản thân.
Không phản bác lại được bằng lời? Vậy thì khỏi cần nói.
Còn như chuyện ghen tuông hay gì đó, cô ấy không nói ra thì chẳng ai biết cả.
Dù sao… cô ấy cũng sẽ cố tỏ ra rộng lượng…
Nhìn thấy sự tương tác tự nhiên và bình dị giữa Quý Phong và Ôn Noãn, Mục Vãn Thu chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười đó dần trở nên cứng đờ.
Rõ ràng là cô đã làm tất cả mọi điều tốt nhất có thể, trong khi Ôn Noãn chẳng cần làm gì cả.
Thế nhưng kết quả… vẫn là thua toàn tập.
Mục Vãn Thu vốn là người có tính cách cởi mở, nhưng sau vẻ ngoài tươi sáng ấy, cô cũng có lòng kiêu hãnh riêng.
Theo lý mà nói, cô nên rời đi từ lâu rồi, nhưng lại không hiểu vì sao mình vẫn còn ngồi đây. Là vì không cam lòng ư?
Mục Vãn Thu khẽ cắn môi: “Vài hôm nữa kỳ huấn luyện quân sự các lớp sẽ có tiết mục biểu diễn, mọi người có muốn đến cổ vũ tôi không?”
“Được chứ, đương nhiên rồi.” Từ Minh lập tức gật đầu.
Trương Siêu và Chu Dịch Hàm cũng nhanh chóng đồng ý, rồi chần chừ quay sang nhìn Quý Phong: “Yên tâm đi, tụi này chắc chắn sẽ đến. Ờm…anh Phong, cậu thấy sao?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận