Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-04-14 13:35:27
Cùng lúc đó, khi Quý Phong đang tắt máy chuẩn bị đi ngủ, trong phòng bao số 902 của KTV Quân Hào, Cố Tuyết Đình lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, vẻ mặt đắc ý nói với mấy cô gái còn lại: “Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà, chỉ cần tớ gọi Quý Phong, thì cậu ta nhất định sẽ đến. Mấy năm nay có lần nào ngoại lệ chưa?”
Mấy cô bạn đi cùng cá cược với cô cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, thì thầm: “Cái tên Quý Phong này cũng xui thật đấy, rõ ràng nhà có tiền mà suốt ngày làm lốp dự phòng cho Cố Tuyết Đình, chịu luôn.”
“Haizz, đừng nói đến cậu ta nữa, dù sao cậu ta chịu đến trả tiền cũng coi như không tệ.”
“Ha, nói cũng đúng, bọn mình cũng được hưởng chút lợi từ cái lốp dự phòng này mà.”
Mấy cô gái cười cợt thầm thì, tất cả đều bị Cố Tuyết Đình nhìn thấy.
Dù trong môi trường ồn ào của KTV khiến cô không nghe rõ họ nói gì, nhưng chỉ cần nhìn nét mặt của họ là cô đoán ra được đôi phần.
Ghen tị, đố kỵ? Hay là cái gì đó khác nữa.
Cô thích cái cảm giác được đứng trên người khác, và đây cũng là lý do vì sao cho dù đã công khai với Diên Hồng Hạo, cô vẫn cứ dây dưa với Quý Phong.
Chỉ có Quý Phong, một tên có chút tiền, ngoan ngoãn, lại có chút tiếng nói trong giang hồ, mới có thể mang đến cho cô cái cảm giác cao cao tại thượng ấy.
Thật ra hôm nay vốn hẹn Diên Hồng Hạo, tiếc là cậu ta bận không đến được, thiếu mất một khán giả quan trọng nhất.
Nhưng không sao, sau này còn nhiều cơ hội.
Cố Tuyết Đình chọn một bài tình ca trong "Truyền thuyết Bạch Xà", khẽ ngân nga theo giai điệu.
Khuôn mặt cô xinh đẹp, giọng hát dịu dàng, quả thật xứng danh hoa khôi của trường.
Hát xong một bài, mấy cô bạn, người thật lòng, người giả vờ, cũng cùng nhau vỗ tay tán thưởng.
“Tuyết Đình hát hay quá.”
Cố Tuyết Đình mỉm cười, rồi chọn tiếp bài thứ hai.
Rồi bài thứ ba, bài thứ tư…
Hát càng nhiều, sắc mặt của Cố Tuyết Đình càng khó coi. Hát xong đến bài thứ năm rồi mà Quý Phong vẫn chưa đến?
Mấy người bạn phía sau đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại bật cười, không cần đoán cũng biết là đang chế nhạo cô.
“Cái tên Quý Phong này, rốt cuộc đang làm gì vậy chứ?”
Mang theo cơn giận, Cố Tuyết Đình rút chiếc iPhone bốn của mình ra, tìm trong danh bạ tên “Quý Phong”, rồi bấm gọi.
“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
“Sorry, the number you…”
Không tin nổi, cô gọi lại lần nữa, nhưng âm thanh nhắc quen thuộc vẫn y hệt như vậy.
Cố Tuyết Đình bắt đầu đoán già đoán non, chẳng lẽ Quý Phong gặp chuyện gì trên đường? Tai nạn giao thông?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Quý Phong sẽ cho mình leo cây, sẽ chơi cô một vố như thế này.
Lúc này đã quá mười hai giờ đêm, mấy nữ sinh đi chơi cùng lần lượt đứng dậy rời đi.
“Tiết Đình, muộn quá rồi, bọn mình đi trước nhé.”
“Ừ đúng đó, mai còn phải đi học nữa.”
“Quý Phong chắc là không đến rồi nhỉ?”
Nghe họ nói muốn đi, Cố Tuyết Đình vẫn chưa phản ứng gì, nhưng khi nghe có người nói Quý Phong chắc không tới, cô như bị kích động, lập tức nổi đoá.
“Không thể nào! Quý Phong chắc chắn sẽ đến!”
Cô bạn đối diện bị cô làm cho giật cả mình, bĩu môi: “Ờ, vậy cậu ở lại đây mà đợi cậu ta nhé, bọn tớ đi trước.”
Nhìn ba người rời khỏi phòng, sắc mặt Cố Tuyết Đình âm trầm khó đoán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=5]

Ánh đèn trong phòng bao chiếu lên gương mặt trắng trẻo của cô, trông chẳng khác gì một chú hề đã hóa trang.
“Cái đồ khốn Quý Phong này…”
Cô nghiến chặt răng đến mức tưởng như muốn gãy cả hàm, nhưng chẳng có cách nào cả.
Cô mở ví ra kiểm tra, rồi gọi nhân viên phục vụ lại: “Phục vụ, cho tôi thanh toán.”
“Vâng ạ, phòng bao, đồ uống, đồ ăn vặt, tổng cộng là 1925 tệ.”
1925 tệ, đặt trong bối cảnh năm 2012, đã là một con số không nhỏ.
Gia đình Cố Tuyết Đình cũng không phải nghèo, nhưng cô chỉ là học sinh, tiền tiêu vặt được cha mẹ cho hàng tháng hoàn toàn không đủ để chi trả số tiền này.
Ban đầu vốn dĩ là định để Quý Phong tới thanh toán.
Giờ thì không liên lạc được với Quý Phong, còn bản thân cô cũng không xoay đủ tiền, làm cho tình hình trở nên cực kỳ bối rối.
“Anh đợi chút, tôi gọi cuộc điện thoại.”
“Vâng thưa cô.” Nhân viên phục vụ nhận ra sự khó xử của Cố Tuyết Đình, nhưng anh ta là người của KTV Quân Hào, tất nhiên không phải loại dễ cảm thông với người khác.
Vạch trần khách chẳng được lợi gì, nên anh ta cũng chẳng ngu ngốc đến mức đó.
Chỉ cần ngồi xem kịch vui là được rồi.
Bên trong phòng, Cố Tuyết Đình lại gọi thêm hai cuộc nữa cho Quý Phong, kết quả đương nhiên chẳng có gì thay đổi.
Trước đó, cô đã nói với mẹ rằng mình đến nhà bạn học để học bài, nếu giờ mà gọi điện cho mẹ thì chắc chắn sẽ bị mắng té tát.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Tuyết Đình cuối cùng cũng đưa mắt nhìn đến số điện thoại của bạn trai mới công khai không lâu, Diên Hồng Hạo.
Cô bấm gọi. Không có tín hiệu bận, cũng không bị tắt máy.
Tức thì, lòng Cố Tuyết Đình bừng lên hy vọng: “Hồng Hạo, anh có thể đến giúp em một chút được không?”
“Tuyết Đình? Ngại quá, anh đang bận chút việc, anh đang chạy xe… ơ… anh cúp trước nhé, mai gặp lại em.”
“Anh bận? Anh á?”
Tút… tút… tút…
Nghe tiếng tút dài lạnh lẽo vang lên trong điện thoại, Cố Tuyết Đình không thể tin nổi, vội vàng gọi lại lần nữa.
Thế nhưng kết quả lần này lại giống hệt với Quý Phong.
“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...”
Cố Tuyết Đình chết đứng tại chỗ, nhất thời không biết phải làm gì.
Một lúc lâu sau, nhân viên phục vụ đang chờ bên ngoài mới bước vào phòng.
“Thưa cô, bây giờ cô có muốn thanh toán không ạ?”
“Tôi… tôi có thể trả trước một phần được không? Phần còn lại… tôi sẽ quay lại trả vào ngày mai.”
Khi nói những lời này, mặt Cố Tuyết Đình gần như muốn chôn vào trong túi xách. Với cô, đây đã là biểu hiện của sự thành khẩn lắm rồi.
Thế nhưng cô vẫn bị nhân viên phục vụ lạnh lùng từ chối.
“Xin lỗi cô, chúng tôi không thể cho cô nợ được.”
“Tôi đâu có nợ.”
“Thế thì khác gì?”
Bị nhân viên phục vụ nhìn thẳng vào mắt, Cố Tuyết Đình chỉ có thể lảng tránh, không dám đối diện.
“Chỉ là một nhân viên phục vụ thôi mà, có gì ghê gớm chứ.”
“Nhân viên phục vụ thì không có gì ghê gớm thật, nhưng khách thì vẫn phải trả đủ tiền mới được đi.”
Nhân viên phục vụ vẫn nói với nụ cười lịch sự, nhưng vào tai Cố Tuyết Đình, đó lại là lời chế giễu cay đắng nhất.
Cô lấy điện thoại ra, đặt lên bàn.
“Cái này tôi để lại đây, mai tôi quay lại lấy, được không?”
Nhân viên liếc nhìn chiếc iPhone bốn trên bàn, cái điện thoại này cũng mấy ngàn tệ, đem cầm cố thì hoàn toàn đủ, nhưng anh ta vẫn lắc đầu: “Xin lỗi cô, chúng tôi không thể nhận tài sản không rõ nguồn gốc như thế này.”
Trước đây cũng từng có người để đồ cầm cố, tuy cũng có người quay lại chuột, nhưng cũng từng có vụ là đồ ăn cắp, chủ nhân tìm đến làm ầm lên.
KTV sợ nhất là chuyện người khác đến gây rối, nhân viên phục vụ cũng chẳng muốn dính vào rắc rối như vậy nên mới kiên quyết từ chối.
Nhưng chính vì vậy, Cố Tuyết Đình lại càng cảm thấy mất mặt.
Chiếc iPhone bốn này là quà sinh nhật mà Quý Phong tặng cô trước đây, mua với giá cao hơn năm ngàn tệ.
“Vậy… vậy cái này với cái này, như vậy được rồi chứ?”
Thật sự hết cách, Cố Tuyết Đình đành phải lấy cả thẻ học sinh ra.
Thẻ học sinh để chứng minh thân phận, điện thoại để thế chấp tài sản.
Như vậy mới đúng quy định.
Nhân viên liếc nhìn thẻ học sinh của Cố Tuyết Đình, nghiêm túc nói: “Hóa ra là học sinh trường Nhất Trung. Được rồi, đồ để lại đây, tôi sẽ không động vào. Ngày mai nhất định phải mang tiền đến đấy.”
“Biết rồi.”
Cố Tuyết Đình cầm túi xách, quay người bước ra ngoài.
Chuyện xảy ra tối nay thật sự quá mất mặt, khi bước ra khỏi KTV Quân Hào, cô giận dữ ném túi xách vào lan can ven đường: “Cái đồ chết tiệt Quý Phong này! Ngày mai… ngày mai tôi nhất định sẽ cho cậu một bài học!”

Bình Luận

0 Thảo luận