Quý Phong đưa bộ váy dài ôm eo màu vàng xanh mà anh chọn đầu tiên cho Ôn Noãn, trong ánh mắt còn đang lưỡng lự của cô ấy, anh nhẹ nhàng đẩy cô ấy vào phòng thử đồ.
Sau đó chính là khoảng thời gian của các quý ông bắt đầu.
Lướt điện thoại, chờ con gái thay đồ, đó là khoảng thời gian dài lê thê.
Cho đến khi Ôn Noãn rụt rè bước ra từ phòng thử đồ.
Không còn bộ đồng phục che chắn, làn da trắng nõn nà của Ôn Noãn hoàn toàn để lộ ra trước tầm mắt của Quý Phong.
Mái tóc dài xõa xuống bờ vai, đôi mắt to lanh lợi mang theo chút thẹn thùng.
Hai tay không biết để vào đâu, chỉ có thể ôm lấy bộ đồng phục của mình, cúi thấp đầu.
Thân hình cao gầy cân đối, lại sở hữu vòng một đầy đặn không tương xứng với vóc dáng mảnh mai.
Trong lòng Quý Phong không khỏi cảm thán: trăng là trăng trong nước, người là người trong gương*.
*Ý chỉ những thứ hư ảo, không có thực.
Sự kết hợp giữa màu vàng và xanh khiến Ôn Noãn trông càng thêm tươi trẻ, tràn đầy sức sống, như ánh nắng rạng ngời ngày đầu hạ. Ngay cả nhân viên bán hàng — người đã nhìn quen đủ các kiểu khách hàng — lúc này cũng không kiềm được ánh mắt trầm trồ.
"Anh đẹp trai, bạn gái anh xinh thật đấy!"
"Không phải..."
"Không phải..."
Quý Phong và Ôn Noãn đồng thanh lên tiếng, thấy Ôn Noãn quay mặt đi, Quý Phong mới tiếp lời: "Bọn tôi là bạn cùng lớp, không phải người yêu."
"À, vậy à, xin lỗi nhé. Vậy thử thêm hai bộ còn lại xem?"
Nhân viên nở nụ cười trìu mến đầy hàm ý, nhưng cũng không gặng hỏi thêm chuyện của đôi bạn trẻ, mà khéo léo chuyển chủ đề về quần áo.
Dù sao thì… có đơn hàng mới có hoa hồng.
"Được, Ôn Noãn, cậu thử thêm vài bộ nữa đi."
"Ờ… được."
Sau lần thử đầu tiên, sự kháng cự trong lòng Ôn Noãn đã vơi đi quá nửa.
Ngoài kỳ vọng thầm kín trong lòng, việc Quý Phong chọn đúng kiểu dáng phù hợp cũng là một yếu tố quyết định.
Ôn Noãn không biết gu thẩm mỹ của mình thế nào, nhưng cô ấy cảm thấy bộ váy dài màu vàng xanh khi nãy thật sự rất đẹp.
Mang theo đầy mong đợi, cô ấy thay sang bộ thứ hai.
Áo sơ mi trắng kiểu dáng thể thao, quần thể thao rộng màu tím, khoác ngoài là áo gió cùng màu, kèm theo băng đô trắng.
Bộ này mang phong cách đời thường, dễ phối, nhẹ nhàng năng động.
Tiếp đến là bộ thứ ba.
Một bộ hơi hướng "chị đại" với áo sơ mi đen kết hợp váy thắt eo, tổng thể toát lên vẻ lạnh lùng và khí chất.
Ba bộ này đều là do Quý Phong vừa nhìn đã chọn ngay.
Một bộ năng động, mang phong cách váy dài thường nhật.
Một bộ thể thao, thoải mái.
Một bộ kiểu khí chất "chị đại" lạnh lùng.
Ba phong cách hoàn toàn khác nhau, không sót góc nào trong việc tôn lên dáng người cao ráo, vóc dáng gợi cảm của Ôn Noãn.
Bộ nào Ôn Noãn cũng rất hài lòng.
Cho đến khi Quý Phong đưa cho cô ấy bộ thứ tư.
Một chiếc áo ngắn hở rốn, hơi trễ ngực, phối với váy ngắn trên gối.
Nhìn thế nào Ôn Noãn cũng thấy… không ổn.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào bộ đồ đó một lúc, rồi lại quay sang xác nhận với Quý Phong: “Bộ này có phải hơi hở hang không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=22]
Cũng phải thử sao?”
“Cậu nói thế là sai rồi. Chọn đồ chẳng phải là để thử à? Không thử sao biết có đẹp không? Chẳng lẽ ba bộ trước tớ chọn đều không đẹp?”
Quý Phong trả lời một cách nghiêm túc, vẻ mặt cũng hết sức nghiêm chỉnh, khiến Ôn Noãn nhất thời không tìm được chỗ nào để phản bác.
Ba bộ trước đúng là đều rất đẹp, cũng khiến cô ấy dần buông bỏ phòng bị và cảnh giác với anh.
“Vậy… để tớ thử xem sao.”
“Ừ, đi đi.”
Quý Phong phất tay, ra vẻ không kiên nhẫn lắm nhưng khóe miệng thì sắp nhịn không nổi mà cong lên rồi.
Lần này Ôn Noãn thay đồ chậm hơn hẳn mấy lần trước.
Phải một lúc lâu sau, cô ấy mới ôm ngực, chậm rãi bước ra khỏi phòng thay đồ.
“Quý Phong, tớ cảm thấy bộ này hở quá, không hợp với tớ.”
Ôn Noãn cúi đầu, giọng nói mang theo sự ngại ngùng và lưỡng lự. Nhưng Quý Phong lại hoàn toàn không đáp lời.
Cô ấy ngẩng đầu lên, thì thấy Quý Phong đang nhìn chằm chằm vào mình không rời mắt.
Ánh nhìn ấy... khác hẳn với ngày thường.
“Quý Phong?”
“Hừ!~ Không sao không sao, được rồi, nếu cậu không thích thì thay ra đi. Dù sao chúng ta cũng là học sinh, mặc hở thế này đúng là không phù hợp cho lắm.”
Trong lòng Ôn Noãn có chút nghi hoặc, dựa vào ánh mắt và biểu cảm của Quý Phong, rõ ràng là anh rất hài lòng với bộ đồ này.
Thế sao lại nói là không nên mặc? Chẳng lẽ thật sự là vì nó hở quá?
Cô ấy cúi xuống nhìn phần ngực lộ ra một chút và chiếc váy ngắn chỉ dài tới đầu gối.
“Đúng là hở thật, vậy tớ đi thay lại nhé.”
Ôn Noãn mím môi, quay lại phòng thử đồ, thay lại bộ váy dài vàng xanh ôm eo ban đầu.
Trong lúc cô ấy đang thay đồ, bên ngoài Quý Phong đã bảo nhân viên thanh toán xong từ lâu.
“Ba bộ này, quẹt thẻ đi. Hai bộ gói lại, một bộ để cô ấy mặc luôn.”
“Vâng, thưa anh.”
Đợi Ôn Noãn bước ra, Quý Phong đã đứng sẵn ở cửa, xách túi chờ cô ấy.
“Quý Phong, mấy bộ này… hết bao nhiêu vậy?”
“Tổng cộng hơn một nghìn một trăm tệ.”
“…”
Ôn Noãn lặng lẽ đưa tay vào túi, bàn tay cầm tiền đã ướt đẫm mồ hôi.
Ba bộ đồ, nguyên set, hết hơn một nghìn một trăm tệ, tức là mỗi bộ khoảng hơn ba trăm tệ.
Đây đúng là mức giá bình dân trong trung tâm thương mại.
Chỉ là... mức giá này khiến Ôn Noãn có chút khó chấp nhận.
Cô ấy cúi đầu, không biết phải nói với Quý Phong thế nào để bày tỏ cảm xúc trong lòng.
Quý Phong cũng không cho Ôn Noãn quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Anh thật sự cũng không biết phải điều chỉnh suy nghĩ của cô ấy thế nào cho đúng.
Có những lời, nói một hai lần thì có tác dụng, nhưng nói nhiều quá lại thành vô nghĩa.
Trong mắt Quý Phong, điều quan trọng trước hết là để Ôn Noãn tự mình nhìn thấy sự thay đổi của bản thân. Để cô cảm nhận được rằng, mọi sự thay đổi này đều xứng đáng. Chỉ cần như thế là đủ rồi.
“Lại đây, đứng thẳng lên.”
Quý Phong kéo Ôn Noãn đến trước gương thử đồ, chỉ vào cô gái xinh đẹp trong gương: “Đẹp không?”
Ôn Noãn hơi ngập ngừng: “Cũng… cũng tạm được.”
Quý Phong lập tức làm mặt khoa trương: “Một cô gái xinh đẹp thế này mà cậu lại nói chỉ là 'tạm được'? Thật quá đáng! Có còn luật pháp không vậy?”
Ôn Noãn quay mặt đi chỗ khác, biết là anh đang khen mình, nhưng cách biểu hiện thì lại quá lố. Cô ấy khẽ nói: “Đâu có như cậu nói quá lên thế.”
Lúc này, nhân viên bán hàng vừa hoàn tất hóa đơn cũng bước lại, mỉm cười khen ngợi: “Cô gái xinh đẹp, đừng khiêm tốn như vậy. Nếu đến mức này còn không gọi là xinh thì những người bình thường như chúng tôi chắc phải xấu hổ đến chết mất.”
Được nhân viên khen ngợi, tâm trạng của Ôn Noãn lại tốt lên một chút.
Được người khác khen ngoại hình đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ, ai cũng thế cả.
Huống hồ là một cô gái còn ngây ngô, ít được khen như Ôn Noãn.
“Đã thấy được sự thay đổi của bản thân chưa?”
“Ừm.” Ôn Noãn khẽ gật đầu.
“Vậy thì đừng lo chuyện tiền nong nữa. Hôm nay cứ nghe theo tớ, được chứ?”
Ôn Noãn nhìn Quý Phong, ánh mắt rực cháy của anh khiến cô ấy hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng.
Tránh ánh mắt của Quý Phong, Ôn Noãn mới gật đầu.
Cảm nhận được tâm trạng của cô ấy dịu lại, Quý Phong cũng cười theo.
Nếu Ôn Noãn không chịu hợp tác, dù anh có ý muốn giúp cô ấy thay đổi cũng sẽ bất lực.
Giờ cô ấy chủ động phối hợp, anh sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức và thời gian.
“Vậy được, bây giờ đã có quần áo rồi, chúng ta tiếp tục đi tìm vài đôi giày dễ phối nhé.”
“Giày…”
Ôn Noãn vô thức co rúm chân lại, đôi giày cô ấy đang đi là một đôi giày thể thao màu trắng, thực ra đó là giày của mẹ cô ấy.
Đôi giày này đã sờn rách, nhưng cô ấy không có đôi giày nào tốt hơn để thay thế nên vẫn phải mang chúng.
“Lên lầu trước, xem mấy đôi giày thể thao, rồi sau đó sẽ xem giày da.”
Ban đầu Ôn Noãn còn hơi ngần ngại, nhưng cô ấy nhớ lại những lời Quý Phong vừa nói.
Muốn thay đổi thì phải hợp tác với anh, tạm thời đừng bận tâm chuyện tiền bạc.
Ôn Noãn cũng mong muốn được thay đổi, lúc này dần dần trở nên kiên định hơn.
“Được.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận