Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 34

Ngày cập nhật : 2025-06-03 14:13:53
Giọng nói Ôn Noãn có phần khàn khàn và run rẩy.
Vương Á Cầm nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn, cũng hơi ngẩng đầu lên. Sự hòa hoãn đôi chút trước đó giữa hai mẹ con giờ đã tan biến không còn dấu vết. Bà trầm giọng nói: "Tiểu Noãn, mẹ làm tất cả những điều này đều là vì muốn tốt cho con."
"Vì muốn tốt cho con thì có thể tự tiện lục đồ của con, có thể đến trường trưng ra bộ mặt khó coi với thầy cô giáo. Có thể chặn bạn học của con lại để hỏi đến mức bị người ta báo cảnh sát bắt đi. Chỉ cần thấy mẹ nói chuyện với Quý Phong là con thấy sợ, bởi vì con không biết mẹ sẽ làm gì. Mẹ à, những việc mẹ yêu cầu, con đều đã cố gắng làm theo, vậy tại sao mẹ vẫn đối xử với con như vậy? Con chỉ muốn có một chút không gian riêng của mình thôi. Con không phải con rối của mẹ!"
Nước mắt cô ấy tuôn rơi không ngừng, cô ấy túm lấy tóc mình, có phần hoảng loạn đến phát cuồng.
Một người xưa nay mạnh mẽ và lạnh lùng như cô ấy, hôm nay đã khóc lần thứ hai.
Cảm xúc sụp đổ dữ dội rõ ràng đã ảnh hưởng đến Vương Á Cầm.
Vương Á Cầm ôm lấy ngực mình, sắc mặt so với lúc trước càng thêm tái nhợt: "Ở tuổi này có người mình thích là chuyện bình thường, nhưng mẹ không muốn vì thế mà con xao nhãng việc học. Tiểu Noãn, con đừng quên điều con đã hứa với mẹ. Mẹ sẽ không hại con đâu, mẹ chỉ lo con sẽ đi vào con đường sai trái như ba con."
Ba ư?
Vẫn là những lời đó, vẫn là thái độ đó, vẫn là chuyện đó.
Đã bao nhiêu lần rồi? Năm mươi lần? Hay một trăm lần?
Vương Á Cầm chưa bao giờ thay đổi.
Ôn Noãn có trí nhớ rất tốt, tuổi thơ đầy đau khổ ấy cô ấy mãi mãi không thể quên.
Lúc nhỏ… đã từng như thế nào?
Hình như chỉ có những cuộc cãi vã không hồi kết, mẹ luôn ở trước mặt cô ấy nói những lời không tốt về ba, cô ấy còn quá nhỏ, không biết ba có tốt hay không.
Chỉ biết rằng mỗi lần mẹ đều nói ba là đồ vô dụng, nói rằng ba đem tiền ra ngoài nuôi đàn bà khác.
Vì thế mà gia đình họ mới sống khổ như vậy.
Mãi đến năm cô ấy năm tuổi, mẹ chạy đến tố cáo ba ăn tiền hoa hồng trong xưởng, ba bị xưởng đuổi việc.
Về đến nhà, ba vẫn đang bị mẹ chế giễu mỉa mai.
Ôn Noãn vẫn còn nhớ ánh nhìn cuối cùng của ba trước khi qua đời, đó là ánh mắt mà cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ quên.
Lưu luyến, day dứt, và xen lẫn sự chán ghét thế giới này cùng với một chút giải thoát.
Sau khi ba mất, mẹ – Vương Á Cầm – một mình gồng gánh cả gia đình này.
Còn những gì Ôn Noãn phải đối mặt, là gần mười năm bị áp bức, hễ có chuyện gì không vừa ý là bị đánh mắng, bất kể đúng sai.
Chỉ cần xảy ra mâu thuẫn với người khác, cô ấy sẽ bị đánh.
Chỉ cần phản bác, cãi lại, cũng sẽ bị đánh.
Cô ấy thậm chí vẫn còn nhớ rõ cây chổi sắt bị uốn cong như thế nào, có thể trùng khớp với những vết thương trên người cô ấy.
Về sau, Vương Á Cầm dần dần không đánh cô ấy nữa.
Nhưng không phải vì bà thay đổi, mà là vì bà bị bệnh tim, sức khỏe yếu, không còn đủ sức để đánh nữa.
Từ đó, cách bà kiểm soát cô ấy cũng thay đổi.
‘Vì muốn tốt cho con, hãy hứa với mẹ đi, mẹ là mẹ con.’
Cô ấy đã bị bạo lực và thao túng tinh thần suốt hơn mười năm, những câu nói ấy, cô ấy đã nghe quá nhiều lần.
Dần dần, ánh mắt mà ba từng nhìn cô ấy, ánh mắt mà cô ấy không thể hiểu được, Ôn Noãn đã bắt đầu hiểu ra, đó là sự chán ghét cuộc sống này.
Cũng chính vì hiểu quá rõ mẹ mình, nên khi Quý Phong đến nhà, cô ấy mới căng thẳng đến thế.
Cô ấy liên tục cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Quý Phong và Vương Á Cầm.
Trong mắt Quý Phong – người không biết rõ những chuyện này – mẹ cô ấy có lẽ chỉ là một người phụ nữ dịu dàng, tốt bụng mà thôi…
Ôn Noãn tuyệt vọng khép mắt lại.
Trong căn phòng nhỏ chật chội này, đến cả một góc để cô ấy có thể trốn tránh một lát cũng không có.
"Mẹ, con đã mười tám tuổi rồi."
Rầm!
“Tiểu Noãn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=34]

Tiểu Noãn!”
Ôn Noãn xô cửa chạy ra ngoài, tiếng gọi của Vương Á Cầm không ngừng vọng ra từ trong nhà, cuối cùng cũng chỉ hóa thành lặng thinh.
Cô gái trẻ mờ mịt bước đi trên đường phố, rời khỏi khu nhà ổ chuột, nhưng lại không biết mình phải đi đâu.
Cuối cùng, cô ấy chỉ biết ngồi xổm xuống bên lề đường xe chạy, rồi ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không.
Sau khi rời khỏi nhà, Ôn Noãn không khóc nữa.
Những năm tháng đã qua khiến cô ấy hiểu rằng, nước mắt chẳng thể bảo vệ được bản thân.
Cô ấy lấy điện thoại ra, lặng lẽ nhìn vào danh bạ QQ.
Bên trong chỉ có một ID: Gió mùa hạ*.
*Tên của Quý Phong (季风) cũng có nghĩa là cơn gió mùa.
Cô ấy chưa bao giờ chủ động liên lạc với Quý Phong, trong lịch sử trò chuyện giữa hai người cũng chỉ toàn là những đoạn tin nhắn nói về bài tập.
Ôn Noãn nhấn vào ảnh đại diện của Quý Phong, lạch cạch gõ hơn trăm chữ.
Nhìn lại một chút, cô ấy cảm thấy có vài câu vô nghĩa, liền xóa đi một phần.
Lại nhìn lần nữa, cảm thấy toàn bộ đều là lời thừa thãi.
Cô ấy xóa hết…
[Cậu có đang online không?]
[Tớ đây, có chuyện gì vậy?]
Ôn Noãn nhìn màn hình điện thoại sáng lên, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào.
Phải rồi, cô ấy có chuyện gì đây?
Tâm sự với Quý Phong ư? Kể cho anh nghe về mười mấy năm bị áp bức và đau khổ của mình?
Ha ha…
[Không có gì.]
[?]
Tại công viên, Quý Phong khẽ giật khóe miệng khi đọc tin nhắn xong.
Nhìn bàn cờ gần như sắp thua, anh thản nhiên ném một đồng xu lên bàn cờ: "Ông ơi, cháu có việc gấp, để lần sau đấu tiếp ạ."
"Này, nhóc con, sắp thua rồi mà định chạy hả?"
Ông lão chơi cờ ở công viên trông rất khó chịu. Lương hưu của ông hơn năm nghìn, ông đâu có thiếu cái một đồng đó?
Đàn ông đến chết vẫn là đứa trẻ, ông cụ cũng không ngoại lệ, ông chỉ muốn một trận đè bẹp Quý Phong cho hả dạ thôi.
Đáng tiếc, Quý Phong thấy tình hình không ổn liền chuồn mất, thật chẳng có phong độ chút nào.
Ông cụ còn muốn lẩm bẩm vài câu, nhưng những bà cô đang nhảy quảng trường đã chắn mất tầm nhìn của ông về phía Quý Phong rồi.

Bên kia, Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào dấu chấm hỏi trên màn hình, trong lòng cũng rơi vào trạng thái giằng xé.
Dòng suy nghĩ của cô ấy giống như chiếc đồng hồ dây cót bị đứt dây, dù có vặn mạnh thế nào cũng chỉ phát ra tiếng "cạch cạch cạch", y như cái đầu óc hỗn loạn của bản thân lúc này.
Cô ấy dường như… không biết cách trò chuyện với người khác.
Đặc biệt là kiểu trò chuyện riêng tư qua điện thoại như thế này.
Ôn Noãn thở dài, quay đầu nhìn lại con hẻm trong khu nhà ổ chuột, cảm thấy cảm xúc đã vơi đi không ít, liền định ổn định một lát rồi quay về.
Mười mấy năm qua, cô ấy đã trải qua đủ loại cảm xúc.
Dù là chuyện vừa rồi khiến cô ấy tức giận đến mức nào, chỉ cần cho bản thân một chút thời gian, cô ấy cũng có thể tự tiêu hóa được.
Cô ấy đã quen rồi.
Khi chuẩn bị đứng dậy, Ôn Noãn cảm thấy có ai đó đứng chắn trước mặt mình.
Cô ấy lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, liền thấy người đó đưa cho cô ấy một ly gì đó tròn tròn.
Ôn Noãn nhận ra đó là trà sữa, trước kia Quý Phong thường mua cho Cố Tuyết Đình uống, còn cô ấy thì chưa bao giờ được nếm thử.
Người kia đứng ngược sáng, nhưng Ôn Noãn không cần nhìn rõ mặt cũng biết là ai.
"Nhìn cái gì? Uống lúc còn nóng đi."
"Cậu… sao lại đến đây?"
"Tớ đi dạo ở công viên, thật ra cũng không xa lắm."
"Ồ."
Ôn Noãn cúi đầu, không để Quý Phong thấy khóe môi hơi cong lên của mình, rồi lặng lẽ nhấp một ngụm trà sữa.
Ngọt thật!
Ánh mắt Ôn Noãn khẽ bừng sáng.
Đối với cô ấy, thứ này thật sự rất ngọt, rất ngon.
"Cảm ơn."
Quý Phong nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng của cô ấy, những lời vừa định nói liền nghẹn lại không thốt ra được…
Phải rồi, đường thì không tốt, dễ gây nghiện, dễ tăng cân, nghe nói còn khiến người ta già nhanh.
Đường có quá nhiều, quá nhiều khuyết điểm… nhưng mà nó ngọt lắm!
Cuộc sống đã khổ đến thế rồi, uống một chút đồ ngọt thì sao chứ?
"Cậu thích là được rồi."
Quý Phong ngồi xuống cạnh Ôn Noãn, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi bên cô ấy đón gió đêm.
Gió đêm hơi se lạnh, thật ra Quý Phong có nghĩ đến việc cởi áo khoác ra khoác cho Ôn Noãn.
Nhưng lại cảm thấy hành động đó quá sến súa, nên thôi.
Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm giữa hai người, nhưng có vẻ như cả hai đều đã quen với kiểu im lặng này.
Quý Phong không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Ôn Noãn, còn cô ấy cũng không có ý định nói ra.
Rất lâu sau, Ôn Noãn chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra: “Quý Phong.”
“Ừ?”
“Từ ngày mai, tớ sẽ bắt đầu cố gắng làm việc.”
Quý Phong há miệng, nhưng rồi nụ cười dần thay thế tất cả biểu cảm khác: “Cậu giỏi như vậy, tớ có cảm giác mình sắp được cậu ‘gánh’ rồi đấy!”

Bình Luận

0 Thảo luận