Sáng sớm, bên ngoài khu thương mại cũ.
Hiếm hoi có một ngày trời âm u, không khí cũng vì thế mà bớt đi phần gay gắt thường ngày.
Làn gió nhẹ lướt qua hàng cây, thổi vào bãi cỏ, mơn man từng chiếc lá một cách dịu dàng.
Hương hoa loa kèn đỏ lan tỏa trong làn không khí trong lành.
Trong bầu không khí yên bình ấy, Quý Phong đứng một mình bên dải cây xanh, lặng lẽ tận hưởng vẻ đẹp buổi sáng sớm.
Sau hơn một tháng bận rộn, studio cũng dần đi vào ổn định.
Cuối cùng cũng đến ngày phải đến trường báo danh.
Liếc nhìn thời gian trên điện thoại, Quý Phong quyết định đi tàu điện ngầm.
Dạo này quá bận, anh vẫn chưa nắm rõ môi trường giao thông quanh studio.
Đi tàu điện một chuyến cho quen đường cũng tốt.
“Bạn Quý Phong!”
Tiếng gọi trong trẻo của một cô gái cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Quay đầu lại, thấy Mục Vãn Thu đang đứng ở góc đường vẫy tay về phía mình, rõ ràng vừa rồi cô còn từ chối đi chiếc xe 760 của cha.
Hôm nay Mục Vãn Thu mặc một chiếc áo thể thao ngắn tay màu vàng thu, toàn thân toát lên vẻ năng động và sức sống tuổi trẻ.
Ngược lại, Quý Phong thay đổi phong cách sắc sảo thường ngày, mặc bộ đồ thể thao trắng, nhìn điềm đạm hơn nhiều, đúng dáng vẻ một sinh viên đại học bình thường.
Mục Vãn Thu bước tới bên anh, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới.
Sự thay đổi của Quý Phong không chỉ nằm ở cách ăn mặc. Thường ngày anh mang khí chất của một người làm chủ, nhưng hôm nay ánh mắt anh lại trở nên dịu dàng.
“Bạn Quý Phong hôm nay trông khác hẳn đấy.”
“Trong trường không giống ngoài xã hội, tôi không cần phải nghiêm túc như thế. Đi thôi.”
“Đi tàu điện ngầm à?”
“Ừ.”
Vào ga, mua vé, lên tàu.
Khi vào toa tàu, Quý Phong lập tức cảm nhận được sự đông đúc của giờ cao điểm ở Ma Đô.
Trong toa không chỉ có những nhân viên văn phòng thường ngày, mà còn có cả sinh viên đến trường Đại học Ma Đô để làm thủ tục nhập học.
Lúc họ lên tàu, lượng người vẫn còn thưa thớt.
Nhưng đến trạm thứ hai, người đổ vào rõ ràng đông hơn rất nhiều.
Quý Phong liếc nhìn Mục Vãn Thu đang bị chen chúc ở giữa, gương mặt lộ vẻ khó xử.
Trong lúc tàu điện quá tải như thế, rất khó để xác định liệu những cậu con trai xung quanh có vô tình hay cố ý hay không.
Thấy vậy, Quý Phong bất ngờ đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô.
“Lại đây.”
Mục Vãn Thu rõ ràng ngẩn người một chút, dù đã quen biết hơn một tháng, Quý Phong chưa bao giờ chủ động đụng chạm như vậy.
Phản ứng đầu tiên trong lòng cô lại là: Quả nhiên, cùng đi học đúng là quyết định đúng đắn.
“Ừm.”
“Đứng ở đây đi.”
“Ừm.”
Quý Phong kéo cô đến vị trí sát cửa toa, một tay nắm thanh vịn ngay trước mặt cô.
Bên còn lại thì dùng cơ thể mình chắn gió và đám đông.
Như thế vừa chừa ra không gian cho cô, vừa không khiến những người xung quanh cảm thấy khó chịu.
Khoảng cách rất gần, nhưng cả hai đều không nói gì thêm.
Mục Vãn Thu ngẩng đầu nhìn Quý Phong, ánh mắt long lanh rạng rỡ.
Chuyến đi trên tàu có phần đơn điệu.
Cho đến khi xuống tàu cũng không có chuyện gì xảy ra.
Cảnh tượng mà cô mong chờ như trong phim: tàu điện thắng gấp, Quý Phong không đứng vững ngã nhào vào người cô rồi dịu dàng xin lỗi, cũng không xảy ra.
Nhưng Mục Vãn Thu chẳng bận tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=55]
Khi ở trên tàu, cô vẫn lén lén tựa vào Quý Phong mấy lần.
Hừm, thời gian còn dài mà!
Trước cổng trường Đại học Ma Đô.
Cặp đôi trai xinh gái đẹp như Quý Phong và Mục Vãn Thu đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn.
Ở đại học, mấy câu chuyện bàn tán về hoa khôi hot boy thì chưa bao giờ thiếu cả.
Đặc biệt là kiểu như Mục Vãn Thu, đẹp đến mức có thể coi là hoa khôi của cả khoa.
Khi đến khu vực tiếp đón tân sinh viên, ở đó đã có rất nhiều đàn anh đứng chờ.
Quý Phong vừa giơ tay lên, Mục Vãn Thu đã mở lời trước: “Chúng ta chia ra báo danh trước đi, khi nào sắp xếp xong chỗ ở thì liên lạc lại nhé?”
“Ừ.”
Nghe thấy Quý Phong đồng ý, Mục Vãn Thu thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô rất sợ Quý Phong sẽ là người mở lời trước, bởi với tính cách và những gì cô quan sát trong thời gian qua...
Nếu là Quý Phong mở lời...
Thì kiểu gì cũng sẽ là câu “Tạm biệt”, rồi xoay người bước đi luôn.
Cô chủ động trước, thì ít ra cũng để lại chút “khoảng trống” cho tương lai.
Ví dụ như khi cô nói “sắp xếp xong thì liên lạc lại”, Quý Phong chắc chắn sẽ không nói kiểu “không cần liên lạc nữa” đâu.
“Hơn 600 điểm không phải thi chơi đâu nha, mình đúng là thông minh quá đi!”
Mục Vãn Thu rất mãn nguyện khi tạm biệt Quý Phong, hai người mỗi người một hướng, bước về khu tiếp đón tân sinh viên.
Ngành Công nghệ thông tin là một ngành lớn.
Quý Phong gần như không cần phải tìm lâu.
“Chào anh, em là Quý Phong, tân sinh viên đến báo danh ạ.”
Một đàn anh bên kia chìa tay ra: “Anh là Hạng Trị Vĩ, tính ra là tiền bối của em, nào nào, bên này…”
Sau khi hoàn tất các thủ tục báo danh, nhập học…
Quý Phong dựa theo bản đồ mà Hạng Trị Vĩ đưa, đi quanh khuôn viên rộng lớn của trường.
Đại học Ma Đô thực sự rất rộng, đường đi quanh co khúc khuỷu, đi khá lâu anh mới tìm được tòa ký túc xá số mười hai trong khu ký túc.
Phòng anh là 205, vì đến hơi muộn nên khi tới nơi, ba người bạn cùng phòng đã có mặt đầy đủ.
Vừa bước vào, cả ba người đều nhìn về phía anh.
“Woa, anh bạn, hôm nay là ngày cuối cùng rồi đấy, cậu đến đúng sát giờ luôn ha?”
“Ừ, nhà có chút việc nên đến hơi trễ.”
“Tôi là Trương Siêu, người Tấn Thành. Trời đất ơi, cậu đẹp trai thế này thì tôi mất luôn vị trí hot boy ký túc rồi.”
Trương Siêu trông khá hoạt bát, cao khoảng một mét bảy lăm, vóc dáng cân đối.
“Xin chào, tôi là Chu Dịch Hàm, người Lỗ Bắc.”
Chu Dịch Hàm trông rất cao, người Lỗ Bắc dường như ai cũng cao ráo. Dù Quý Phong đã cao một mét tám mốt rồi, nhưng người này còn cao hơn anh một chút.
“Tôi là Từ Minh, người Tây Xuyên.”
Từ Minh thì không cao lắm, chỉ tầm một mét bảy.
Nhưng quần áo toàn là hàng hiệu, đeo một chiếc đồng hồ tag Heuer hơn mười ngàn, trông có vẻ rất khá giả.
Quý Phong nhìn quanh một lượt, nở nụ cười nhẹ nhàng, vẫy tay chào các bạn cùng phòng: “Chào mọi người, tôi là Quý Phong, người thành phố Trân Châu.”
Lúc này, phong thái của Quý Phong hoàn toàn giống một học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành.
Những người trước mặt anh bây giờ chính là bạn cùng phòng trong tương lai, Quý Phong nở nụ cười như gió xuân, ánh mắt dịu dàng: “Từ nay trở đi, sống hòa thuận với nhau nhé!”
…
Tại cổng trường.
Tại khu vực tiếp đón của khoa Quản trị Kinh doanh, Lương Vi đang kéo Mục Vãn Thu vừa đi vừa ríu rít trò chuyện.
“Thu Thu, cậu sao đến trễ vậy?”
Mục Vãn Thu ánh mắt có chút né tránh, nhưng vẫn thành thật nói với cô bạn thân: “Tại bạn học Quý Phong bận suốt, nên mới kéo tới ngày cuối mới đi.”
Lương Vi lập tức làm ra vẻ khoa trương, nghiêng đầu, còn cố tình lè lưỡi: “Ồ~ Anh thợ sửa chữa giờ thành bạn học Quý Phong rồi cơ đấy~ Thế nào? Cưa đổ chưa?”
“Tớ không biết cậu đang nói gì.”
“Chưa cưa đổ á? Chậc, chẳng lẽ sức hút của hoa khôi Mục chúng ta giảm rồi? Tớ xem nào, thật vô lý nha, vẫn xinh như trước mà. Nhìn cái eo kìa, nhìn vòng một kìa, nhìn…”
Cô ấy còn chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại.
Bị bạn thân trêu đến đỏ mặt, Mục Vãn Thu thấy lạ sao Lương Vi lại im bặt, rồi nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
Ánh mắt Mục Vãn Thu lập tức dao động.
Chỉ thấy một cô gái vóc dáng mảnh mai nhưng cực kỳ nóng bỏng đang bước tới khu tiếp đón của khoa Quản trị Kinh doanh.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài bó eo màu đen, tóc kiểu đầu sứa buộc lệch sang một bên một cách đơn giản.
Góc nghiêng khuôn mặt mềm mại, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ cong mang theo vẻ lạnh nhạt.
Hàng mi dài khẽ run, đôi mắt có chút u buồn khiến người ta không kìm được muốn thương xót, muốn chạm vào khuôn mặt ấy, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.
Nhưng giữa hàng mày lại toát ra sự lạnh lùng, khiến người ta tự khắc không dám đến gần.
Góc nghiêng ấy gần như không chê vào đâu được.
Lạnh lùng mà kiêu hãnh.
Cô gái đó khiến Mục Vãn Thu có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Rất giống Quý Phong.
“Thu Thu… cô gái kia… đẹp quá…”
“Ừm.” Mục Vãn Thu, người luôn tự tin về bản thân, cũng không kìm được gật đầu đồng tình.
Cô gái váy đen rút giấy báo trúng tuyển ra.
“Ôn Noãn, Khoa Quản trị Kinh doanh.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận