Cố Tuyết Đình sững người. Mặc dù những ngày gần đây Quý Phong đã từ chối cô nhiều lần, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được thái độ hiện tại của anh.
“Vì sao? Vì sao chúng ta lại trở nên như thế này? Chẳng lẽ chỉ vì tớ từ chối cậu thì không thể làm bạn nữa sao? Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?”
Khóe miệng Quý Phong giật giật, đúng là kiểu con gái “tự tin thái quá”, đáng sợ thật!
Anh không nói gì, nhưng Cố Tuyết Đình không chịu buông tha, tiếp tục chất vấn: “Cậu ấy giỏi, chẳng lẽ tớ kém hơn sao?”
Quý Phong cảm thấy, cô đã hỏi vậy rồi thì mình cũng chỉ còn cách trả lời thật lòng: “Cậu ấy đứng nhất khối, cậu chỉ đứng thứ ba, giỏi hay kém rõ ràng rồi còn gì.”
Lớp trưởng Lý Long thấy Quý Phong từ chối Cố Tuyết Đình, lập tức bước đến chen vào: “Ừm… Tuyết Đình, cậu xem, Ôn Noãn và Quý Phong cũng đã có chút ăn ý với nhau rồi, lúc này chúng ta chen vào chỉ làm phiền nhau thôi, chi bằng hai ta cùng học với nhau, cũng có thể giám sát nhau mà.”
Tâm trạng Cố Tuyết Đình vốn đã không tốt, nghe vậy liền nổi đóa: “Ăn ý cái gì chứ? Mắt cậu mù à?”
Lý Long bị cô tạt gáo nước lạnh lần thứ hai, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh. Mấy bạn học xung quanh đang hóng chuyện thì cố nhịn cười đến phồng cả má.
Quý Phong cũng bắt đầu bực mình, phất tay đuổi cả hai: “Ây ây, xích ra một chút đi, đứng đây làm gì? Hôm nay Batman không đi làm à? Gotham được tự do rồi chắc*?”
*Batman không đi làm ý chỉ batman vắng mặt thì tội phạm ở Gotham được tự do tung hoành, đường phố trở nên hỗn loạn, không còn an toàn nữa.
Cố Tuyết Đình chẳng hiểu Batman với Gotham là gì, nhưng nghe giọng thì chắc chắn không phải lời gì tốt đẹp.
“Quý Phong, cậu đừng như vậy được không, tớ không muốn như thế này…Chúng ta quay lại như trước có được không?”
Giọng Cố Tuyết Đình đã mang theo tiếng nghẹn ngào.
Nếu là Quý Phong của trước đây, có lẽ lúc này chân đã mềm nhũn rồi, nhưng tiếc là...
“Có người cho lời khuyên tốt, có người cho lời khuyên xấu, cả hai loại tớ đều hiểu. Nhưng khuyên người ta đi chết, thì chỉ có mình cậu. Cậu thật sự muốn tớ chết à…”
“Quý Phong…”
“Biến lẹ đi, cậu đã làm tớ mất chín phút học bài rồi đó.”
Quý Phong vừa gắt lên, Cố Tuyết Đình liền lùi lại một bước. Lý Long vội đỡ lấy cô nhưng bị cô hất tay ra ngay.
Sau đó cô quay lại quát Lý Long: “Cậu tránh xa tớ ra, con chó si tình chết tiệt!”
Nói xong, cô mặt hằm hằm rời khỏi lớp học.
Lý Long: ???
Cậu ta đứng ngẩn người tại chỗ, sắc mặt thay đổi liên tục, không biết đang nghĩ gì...
Bên phía Quý Phong, anh đã quay lại việc học cùng Ôn Noãn.
Sau khi mấy chuyện vừa rồi lắng xuống, lớp học lại trở về với sự yên tĩnh như cũ. Chỉ còn lại lớp trưởng Lý Long, như một tên hề sống động đứng giữa lớp.
Cậu ta dè chừng nhìn Quý Phong, trước mặt Quý Phong, cái danh lớp trưởng chẳng có tác dụng gì. Nếu muốn làm gì Quý Phong thì gần như là điều không tưởng.
Nhưng nếu là Ôn Noãn thì sao? Ánh mắt Lý Long bỗng trở nên âm u và kín đáo.
Thứ Bảy, ngày học cuối cùng của tuần, ban ngày mọi người vẫn học như thường lệ đến tận chiều tối.
Quý Phong đi vệ sinh xong, theo thói quen muốn gọi Ôn Noãn đi ăn cơm cùng. Nhưng vị trí bên cửa sổ thường ngày cô ấy hay ngồi lại trống không.
Lúc đầu anh cũng không để ý lắm, định ngồi xuống chờ một lát.
Nhưng chưa kịp ngồi nóng ghế, bên tai Quý Phong đã vang lên vài câu bàn tán: “Nghe nói Ôn Noãn bị thầy Hoàng gọi đi rồi?”
“Ừm, hình như là vì chuyện với Quý Phong đó.”
“Yêu sớm à?”
“Chắc thế, có khi còn phải gọi phụ huynh, lần này Ôn Noãn tiêu rồi.”
“Không hiểu cậu ấy nghĩ gì mà suốt ngày dính lấy cậu ta.”
Quý Phong lập tức đứng phắt dậy, mấy người đang buôn chuyện cũng im bặt ngay.
Anh đi tới trước mặt một người trong số đó, cười tươi như không có gì: “Chuyện này là ai đồn đấy?”
“Ờ… là lớp trưởng…”
“Lý Long?”
Quý Phong không hỏi thêm gì nữa, đi thẳng ra khỏi lớp, rồi lượn một vòng trước văn phòng giáo viên.
Anh đâu phải mấy kiểu “tổng tài bá đạo” gì đó, mấy trò xông vào giải cứu nghe đã thấy hoang đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=13]
Anh đến đây chỉ để xem thử Ôn Noãn có ở bên trong không thôi.
Sau vài ngày tiếp xúc, Quý Phong nhận ra: Ôn Noãn là kiểu con gái khá khép kín, ngoài lúc giảng bài ra thì mới có chút tự tin.
Nói thật, tính cách của Ôn Noãn không phải là tốt. Dù rất chăm học, nhưng quanh cô ấy luôn có một kiểu cảm giác tiêu cực khó tả…không biết có phải do Quý Phong tưởng tượng ra không.
“Quý Phong, cậu làm gì ở đây vậy?”
Một giọng nói vang lên trước mặt khiến Quý Phong nheo mắt lại. Không tìm được Ôn Noãn, nhưng lại đụng ngay người cần gặp, lớp trưởng Lý Long.
Quý Phong trong lòng bắt đầu nổi nóng, nhưng anh lười đôi co với Lý Long: “Ôn Noãn đâu?”
“Không biết, chắc bị thầy Hoàng mắng nên tâm trạng không tốt lắm. Dù sao thứ Hai tuần sau cũng bị gọi phụ huynh rồi, lúc nãy còn khóc nữa đấy…Giờ chắc cũng đang thấy hối hận lắm.”
Nhắc đến “hối hận”, Lý Long còn liếc Quý Phong với vẻ đắc ý.
Nhưng đầu óc Quý Phong lúc này chỉ toàn nghĩ đến Ôn Noãn, vừa nghe đến chuyện cô ấy khóc, trong lòng anh lập tức có dự cảm không lành.
Tính cách của Ôn Noãn thật ra khá cực đoan. Việc sống khép mình, tách biệt với mọi người… chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi.
Ở kiếp trước, sau khi mẹ qua đời và thi đại học thất bại, cô ấy đã tự sát ngay tại trường. Cô ấy chưa bao giờ là kiểu con gái mong manh nhưng kiên cường vượt qua nghịch cảnh.
Ngược lại, tính cách của cô ấy là kiểu rất dễ tổn thương. Thế nên thường ngày Quý Phong luôn cư xử vô tư thoải mái, là để điều hòa cảm xúc cho cô ấy.
Không chỉ là để bù đắp những sai lầm kiếp trước, mà bởi vì anh thực sự không nỡ làm tổn thương bông hoa mỏng manh ấy.
Bị Lý Long khiêu khích như vậy, Quý Phong hít sâu một hơi, chỉ tay vào mặt cậu ta: “Cậu ấy mà có chuyện gì, thì cậu chắc chắn cũng không được yên đâu.”
“Hử…Quý Phong, đây là trường học, có nội quy đấy…”
“Tôi quan tâm cmm nội quy! Giờ tôi đang đi tìm người, tránh xa tôi ra.”
Ném lại một câu chẳng mấy dễ nghe, Quý Phong quay lưng rời khỏi dãy lớp học.
Anh chạy tới nhà ăn, rồi đến sân thể thao, thậm chí còn nhờ người hỏi thử trong nhà vệ sinh nữ, nhưng vẫn không tìm thấy cô ấy đâu cả.
Đứng chống hông giữa sân trường, Quý Phong bỗng cảm thấy một cơn gió đêm lạnh lẽo lướt qua. Theo bản năng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Dưới ánh trăng, anh hình như thấy một bóng người vụt qua bên mép sân thượng trên tòa nhà lớp học.
“Đ* má… đừng nói là thật đấy chứ?”
Quý Phong không kìm được văng tục một câu, vội vã chạy trở lại tòa nhà và lao thẳng lên sân thượng.
Ánh trăng sáng vằng vặng, ánh sáng bạc dịu dàng phủ khắp không gian, như thể biến nơi đây thành một bức tranh mộng mị.
Một cô gái trong bộ đồng phục học sinh xinh đẹp đang ngồi lặng lẽ bên lan can, mắt nhìn về phía bầu trời.
Dù khung cảnh đã đẹp như tranh nhưng sự xuất hiện của cô ấy khiến cả bức tranh càng thêm rực rỡ.
Khuôn mặt nghiêng của cô ấy dịu dàng, tinh tế, như một khối ngọc trắng bị cố định giữa màn đêm. Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của cô ấy.
Khiến người ta chỉ muốn đưa tay luồn vào những sợi tóc ấy, cảm nhận sự mềm mại như tơ.
Khuyên nhủ ư? Khuyên nhủ thì có ích gì chứ. Nếu cô ấy thật sự muốn chết, thì lần sau vẫn sẽ lại tìm cách khác thôi.
Quý Phong không còn giữ vẻ mạnh mẽ, vội vàng như thường ngày, mà lặng lẽ bước đến ngồi cạnh Ôn Noãn, không nói một lời.
Thấy Quý Phong ngồi xuống, người luôn ít khi chủ động mở lời như Ôn Noãn lại là người lên tiếng trước: “Quý Phong.”
“Ừ?”
“Con đường mang tên cuộc đời… dài quá.”
Quý Phong cảm nhận được cảm xúc bất ổn trong lời cô ấy, nên không vội chen ngang: “Sao cậu lại nói vậy?”
“Trong mấy quyển sách triết học người ta viết, cuộc đời là một con đường, trên đường sẽ gặp đủ loại gian nan, mưa gió.”
“Ừ, đúng là nhiều sách viết thế thật.”
“Nhưng dù sao thì… đi đường cũng vẫn là đi đường. Muốn đi, thì trước tiên phải học cách bước đi, phải làm đường, phải mang giày, mang tất, mặc áo, đôi khi còn phải đội mũ, có lúc phải đón gió, có lúc phải chịu mưa, có khi còn phải nói ‘xin nhường đường’, ‘xin nhường đường’…Mệt quá đi mất…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận