Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 45

Ngày cập nhật : 2025-06-13 16:17:37
Sau đó một thời gian, cuộc sống đột nhiên trở nên như không còn gì để mong chờ, lại giống như đang lo sợ một ngày nào đó sẽ đến.
Quý Phong khi ở xưởng làm việc thì còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng mỗi khi về đến nhà, cả người lại trở nên lặng lẽ, cô đơn.
Giống như kiếp trước, sự nghiệp thành công mà lại không có ai bên cạnh.
Anh thường ngồi ngoài ban công, hút hết điếu này đến điếu khác, thuốc cứ thế cháy mãi không dứt. Nơi này trước giờ vẫn là “ghế ngồi độc quyền” của ông Quý, vậy mà giờ lại bị Quý Phong chiếm cứ.
Là cha mẹ, Đổng Khai Huệ và Quý Quảng Tầm dĩ nhiên nhận ra được con trai có điều gì đó không ổn.
“Này, ông Quý, dạo này Tiểu Phong có gì đó lạ lạ, không phải nó đang có tâm sự gì đó chứ? Hồi trước thấy nó hăng hái bao nhiêu, giờ thi đậu Đại học Thượng Hải xong lại xụi lơ thế này.”
“Giờ bà mới nhận ra hả?” Quý Quảng Tầm làm bộ ngạc nhiên một các khoa trương.
“Nói gì vậy? Ông nhận ra sao không nói sớm? Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Nhìn dáng ngồi, nét mặt, rồi lượng thuốc nó hút, theo kinh nghiệm của tôi thì là… thất tình.”
Vừa nói xong, ông chợt nhận ra có gì đó sai sai, thấy Đổng Khai Huệ đã bắt đầu xắn tay áo.
“Ồ, ông cũng rành về thất tình ghê ha? Vậy hôm nay kể tôi nghe thử, ông thất tình mấy lần rồi?”
“Ơ kìa? Giờ mình đang bàn chuyện của con mà!”
“Được thôi, vậy ông phân tích xem là vì sao.”
“Chắc là không thi cùng trường với cô gái mình thích.”
“Không cùng trường với người mình thích? Chẳng phải Cố Tuyết Đình cũng đậu Đại học Thượng Hải à?”
Đổng Khai Huệ đúng là rất thích hóng chuyện.
Về mối quan hệ mập mờ giữa Quý Phong và Cố Tuyết Đình, bà cũng biết sơ sơ. Nhưng sau đó Quý Phong nói không theo đuổi con bé đó nữa, muốn chuyên tâm học hành, Đổng Khai Huệ sợ khơi chuyện sẽ khiến con buồn, nên không hỏi thêm.
“Sao bà ngốc thế? Tiểu Phong chắc chắn không còn thích con bé họ Cố đó nữa rồi.”
“Không thích con gái nhà họ Cố? Vậy nó thích ai?”
“Bà còn nhớ lần trước con mình nói, có cao thủ dạy kèm cho nó không?”
“Nhớ chứ, sao?”
Quý Quảng Tầm không vội trả lời, cũng tự châm cho mình một điếu thuốc, ra vẻ nhìn thấu thế sự: “Tôi còn trêu nó, hỏi có phải thích cô bé kia không. Nó không trả lời thẳng, chỉ nói người ta là ‘mầm non Thanh-Bắc’, không cùng đẳng cấp với mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=45]

Chậc chậc chậc… Bà nghe giọng điệu đó xem, chắc là tự biết không có cơ hội, nên giờ mới buồn bã vậy.”
Đổng Khai Huệ khẽ gật đầu, thấy chồng nói cũng có lý: “Hay là… để tôi nói chuyện an ủi nó?”
“Thôi đi, càng nói nó càng buồn, con trai mà, mấy chuyện này phải tự vượt qua.”
Đổng Khai Huệ bĩu môi, ánh mắt đầy thương cảm nhìn đứa con trai quý báu: “Con trai mình đúng là số khổ… Vừa dứt được với Cố Tuyết Đình, giờ lại vướng vào người khác.”
“Con trai mà, cũng cần trải qua chút vấp ngã.” Quý Quảng Tầm cũng hút thêm một hơi thuốc.
Quý Phong không hề biết rằng trong mắt ba mẹ, mình đã trở thành một chàng trai buồn vì tình.
Còn thực tế thì…
Bản thân anh cũng không nói rõ được là vì sao.

Từ khi có một ngày định sẵn, thời gian bỗng trôi vùn vụt.
Với một người nào đó, hai mươi ngày cứ thế vụt qua.
Ngày mười lăm tháng bảy, lại đến ngày phát hoa hồng.
Hôm nay Quý Phong có vẻ không tập trung, trái lại, Ôn Noãn bên cạnh thì tràn đầy năng lượng, có vẻ rất có tinh thần làm việc.
Cô ấy bận trước bận sau, xử lý mọi việc lặt vặt trong studio một cách gọn gàng đâu ra đó.
Nhưng Quý Phong biết, thực ra không cần phải vội như vậy, vì cô ấy sắp đi rồi.
“Hoa hồng loại A kỳ này tổng cộng 900.000, hoa hồng loại B tổng cộng 1.210.000…”
Nghe Ôn Noãn báo cáo công việc, Quý Phong lại thất thần.
Sự lơ đãng của anh cuối cùng cũng bị Ôn Noãn nhận ra.
“Quý Phong, cậu có tâm sự à?”
“Không có.”
Quý Phong mặt mày thản nhiên, chẳng nghe ra cảm xúc gì, nhưng giọng nói thì đã có phần khác lạ.
Ôn Noãn nhìn anh một lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Ngày mai tớ không đến nữa, cái này… tặng cậu.”
Quý Phong nhìn món đồ cô ấy đưa ra, suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Đó là chiếc bật lửa dầu hình quân bài, từ lâu Ôn Noãn đã mua, nhưng chỉ từng dùng để châm thuốc cho anh đúng một lần.
“Bật lửa à? Cảm ơn.”
Món quà lúc này… giống như lời tạm biệt cuối cùng.
“Phải là tớ cảm ơn cậu mới đúng, Quý Phong. Buổi tụ họp tối nay tớ không tham gia đâu, mọi người ăn vui nhé.”
“Để tớ đưa cậu về.”
“Không cần đâu, studio không thể thiếu cậu được.”
“Vậy… được thôi.”
Quý Phong lặng thinh một cách lạ thường, giống như trở lại buổi tối hôm liên hoan tốt nghiệp.
Dưới ánh mắt không nói nên lời của anh, Ôn Noãn lặng lẽ rời khỏi studio một mình.
Anh dùng chiếc bật lửa đó châm một điếu thuốc cho mình, bước ra ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa, hít một hơi nhẹ.
Không có Ôn Noãn, mọi thứ bỗng chốc trở nên vô vị.
Mặt trời dần lặn, chỉ còn lại bóng người và tiếng thở dài.
Trong văn phòng, Đậu Đinh cùng mấy anh em đang túm tụm ở cửa sổ bàn tán xôn xao:
“Đại ca với quản lý Ôn cãi nhau à?”
“Ai biết được.”
“Quản lý Ôn tốt như vậy, anh Phong theo đuổi đi chứ, má ơi, sốt ruột chết được!”
“Đúng đó, nếu anh Phong theo đuổi Cố Tuyết Đình thì bọn mình còn nín nhịn được, chứ không theo đuổi quản lý Ôn thì tụi này phải chửi lén thôi.”
“Quản lý Ôn gì mà Quản lý Ôn, chẳng phải chị dâu à?”
Người trong studio của Quý Phong phần lớn đều là đám anh em giang hồ của anh, ít nhất lứa đầu tiên toàn là thế.
Trong mắt bọn họ, Ôn Noãn là người cùng họ gây dựng sự nghiệp, là người nhà thực thụ.
Năng lực giỏi, xinh đẹp, làm việc có nguyên tắc, thưởng phạt phân minh lại chưa bao giờ lắm lời.
Một người như vậy, trong mắt Đậu Đinh và mấy anh em khác, chính là ứng cử viên cho vị trí chị dâu hoàn hảo không thể chê vào đâu được.
So với Cố Tuyết Đình thì hơn hẳn mấy tầng mây.
Cũng chính vì quá khâm phục Ôn Noãn, nên khi cảm nhận thấy giữa cô ấy và Quý Phong xảy ra vấn đề, Đậu Đinh cùng mấy đàn em mới túm tụm bàn tán, bắt đầu lo lắng cho tương lai của hai người.
Trong lòng đám anh em của Quý Phong, vị trí của Ôn Noãn sớm đã được xác định.
Còn Cố Tuyết Đình? Ai vậy, có gì ghê gớm?
Khi thấy Quý Phong trở lại, Đậu Đinh len lén đi theo sau: “Anh ơi, quản lý Ôn đâu rồi?”
“Cậu ấy… đi Bắc Kinh rồi.”
“Anh à, dù có đi hay không thì anh cũng phải nói rõ với cậu ấy một tiếng chứ. Anh thử tưởng tượng xem, nếu sau này quản lý Ôn có người yêu mới, được người ta ôm vào lòng, anh không nổi điên à? Anh mà cũng nhát gan như vậy sao? Còn là anh Quý Phong mà em quen biết nữa không?”
Quý Phong khựng người một chút.
Ôn Noãn được người khác ôm trong lòng…
Anh chẳng phải kiểu “nghĩa sĩ” cao thượng gì, gặp chuyện này mà không nổi điên thì mới lạ.
“Tôi đi nói chuyện với cậu ấy.”
Quý Phong cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm màu trắng, leo lên chiếc xe máy độ, trước khi rời đi còn rút điện thoại gửi một tin nhắn: [Bây giờ cậu đang ở đâu?]
Không đợi tin trả lời, anh lập tức nổ máy, trong ánh nhìn của mọi người, phóng xe rời khỏi studio.
Chiếc xe máy lao vút đi, tốc độ hôm nay nhanh gấp mấy lần ngày thường.
Anh rất gấp, nhưng lại chẳng biết mình đang gấp vì cái gì.
“Két…” Một tiếng thắng gấp vang lên, xe dừng lại ở đầu đường khu dân cư.
Xuống xe, Quý Phong nhìn điện thoại.
Ôn Noãn vẫn chưa trả lời.
Cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng.
Dựa vào trí nhớ, anh chạy vội đến trước nhà Ôn Noãn, gõ mạnh vào cánh cửa sắt.
Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!
Két…
Mở cửa không phải là Ôn Noãn, mà là một bà lão khoảng sáu bảy mươi tuổi từ nhà bên ló đầu ra: “Cậu thanh niên gõ gì mà gõ, ồn chết được. Nhà này dọn đi rồi.”
Quý Phong chết lặng.
Dọn đi rồi...?

Bình Luận

0 Thảo luận