Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 49

Ngày cập nhật : 2025-06-18 21:21:14
Sáng hôm sau, chín giờ bốn lăm phút.
Ôn Noãn nắm lấy bàn tay của Vương Á Cầm, giữa vòng vây của các nhân viên y tế, cô ấy cùng mẹ bước vào thang máy chuyên dụng dành cho phẫu thuật, tiến về phía phòng mổ.
Vương Á Cầm nhìn con gái với vẻ mặt phức tạp, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở lời.
Ôn Noãn khẽ xoa lòng bàn tay mẹ, dùng ánh mắt kiên định đáp lại bà.
“Yên tâm đi mẹ, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”
Vương Á Cầm khẽ gật đầu, từ từ buông tay con gái ra, sau đó được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Ôn Noãn lặng lẽ nhìn mẹ khuất sau cánh cửa phòng mổ.
Cô ấy có lo không? Rất lo.
Cô ấy chỉ có một mình, chẳng biết phải tâm sự với ai, cũng không biết nên chia sẻ với ai.
Nếu ca mổ của mẹ không thành công, có lẽ cô ấy thậm chí không có ai để òa khóc cùng.
Không, vẫn còn một người.
Ngón tay hơi run rẩy cầm điện thoại lên.
Do dự một hồi, cuối cùng Ôn Noãn vẫn bấm vào ảnh đại diện của Quý Phong, gửi một tin nhắn.
[Cố lên.]
Không lâu sau, tin nhắn được hồi đáp.
[Ừ, cố lên.]
Thấy được dòng hồi âm ấy, tâm trạng căng thẳng của Ôn Noãn mới dịu đi đôi chút.
Cô ấy ôm điện thoại vào trước ngực.

Tại Ma Đô.
Quý Phong nhìn tin nhắn QQ của Ôn Noãn.
[Cố lên.]
Câu nói của Ôn Noãn khiến anh hơi khó hiểu. Cố lên cái gì? Cố lên để tìm nhà sao?
Tuy không rõ cô ấy đang nói đến chuyện gì, nhưng Quý Phong vẫn giữ nguyên tắc “ai gửi tin thì phải trả lời” nên đã phản hồi lại.
[Ừ, cố lên.]
Trả lời xong tin nhắn, Quý Phong dẫn theo một nhóm người đến khu thương mại nhỏ gần Đại học Ma Đô.
Hôm nay anh mặc một bộ vest kiểu dáng trẻ trung, đeo kính râm và để thêm chút râu trên mặt.
Ăn mặc như vậy cũng vì bất đắc dĩ, trẻ măng, mặt trơn nhẵn thì khó làm việc, mà “mười tám tuổi” thì thật sự rất khó “xài”.
Không phải nói chơi, mà là sự thật.
Tất cả những người làm ăn đều nhìn mặt mà đối đãi, không có ngoại lệ.
Ít nhất là Quý Phong chưa từng gặp ngoại lệ nào cả.
Trẻ tuổi đồng nghĩa với thiếu kinh nghiệm, những kẻ buôn bán lắm chiêu sẽ vô thức mà “bắt nạt” anh.
Đây là quy luật trong giới kinh doanh, đặc biệt là ở một thành phố thương mại như Ma Đô.
Quý Phong có đủ năng lực để đối phó với bọn họ, nhưng anh lại không có thời gian và tinh lực.
Chỉ cần studio trì hoãn một ngày, anh sẽ mất từ một đến hai vạn tệ tiền thu nhập và tiến độ phát triển.
Anh không thể chậm trễ được.
Mọi việc đều phải lấy hiệu suất làm đầu.
Trong quán ăn nhỏ ngay cổng khu thương mại, khi vẫn còn chưa tìm được chỗ ở, Quý Phong đã bắt đầu phân công công việc.
“Đậu Đinh, cậu dẫn theo hai người đi chuẩn bị máy tính số lượng lớn, lắp máy bàn. Cả màn hình trong khoảng ngân sách tầm 5000, loại chơi game được là được. Cứ mua trước, ở đó có vấn đề gì thì gọi cho tôi.”
“Rõ, anh Phong.”
“Đại Đầu, cậu dẫn người đến xưởng nội thất chuẩn bị bàn ghế, nhớ là ghế phải chắc chắn, đồ cũ cũng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=49]

Ngoài ra mua giúp tôi một chậu cây phát tài, rồi thỉnh một tượng Thần Tài.”
“Đã hiểu.”
“Tiểu Hắc, cậu đi mua một ít bộ chăn ga gối và đồ sinh hoạt hằng ngày, có thể chuẩn bị dư thêm hai bộ.”
“Ok.”
Sau khi dặn dò các anh em xong, Quý Phong mới bắt đầu đi quanh khu thương mại cũ kỹ này.
Anh đi loanh quanh đến tận chiều mới tìm được một tòa nhà cũ phù hợp.
Đây là khu phố cổ gần Đại học Ma Đô nhất.
Giá thuê ở đây rẻ hơn rất nhiều so với khu CBD.
Với điều kiện hiện tại của Quý Phong, đúng là anh không thể thuê nổi chỗ ở khu CBD, nên một khu thương mại cũ ở phố cổ thế này đã là rất ổn rồi.
Tòa nhà bên này tổng cộng có năm tầng.
Tầng một là cửa hàng, tầng hai là khu ăn uống, tầng ba là khu văn phòng, tầng bốn và năm là căn hộ cho thuê.
Căn hộ có thể để anh em ở, khu văn phòng thì dùng để làm việc, mệt rồi xuống dưới ăn uống.
Đối với một studio mà nói, khu vực này đúng là hoàn hảo.
Quý Phong biết ở những khu phố cổ kiểu này chắc chắn sẽ có nhà cho thuê hoặc sang nhượng, chỉ không chắc có căn nào thật sự phù hợp hay không.
Anh dự định tự mình đi khảo sát trước, tự tìm thì có thể thuê được với giá rẻ hơn.
Nếu thật sự không tìm được căn ưng ý, thì lúc đó mới nhờ đến môi giới.
Vài người nhanh chóng đi dạo hết tầng một, rồi lên tầng hai – khu ăn uống.
Đã là khu phố cổ lại còn nằm ở tầng hai nên đồ ăn ở đây hầu như là phục vụ dân bản địa.
Tuy giá cả đắt hơn nhiều so với ở thành phố Trân Châu, nhưng ở một nơi như Ma Đô thì nơi này đã được xem là khá bình dân.
“Đi, tiếp tục lên tầng.”
Mọi người đi lên tầng ba, ngay căn đầu tiên gần cầu thang là một văn phòng đang cho thuê.
Chỉ nhìn thoáng qua, có ít nhất bốn năm căn trong hành lang đều dán biển “nhà đẹp cho thuê”.
Có đẹp hay không thì Quý Phong không rõ, chỉ biết là phòng trống thì rất nhiều.
Hiển nhiên, khu ăn uống tầng hai còn dễ cho thuê hơn đôi chút.
Tầng ba, khu văn phòng thì lại không được chuộng mấy, các công ty đàng hoàng sẽ chẳng chọn nơi thế này.
Cả tòa nhà không có thang máy dành cho khách, chỉ có thang máy chở hàng.
Tình hình như vậy lại khiến Quý Phong cảm thấy rất hài lòng.
Anh vốn không đặt tiêu chuẩn cao cho môi trường làm việc của studio.
Bởi vì ngành anh làm là internet, giai đoạn đầu chỉ cần tạm ổn là đủ.
Còn làm việc tại nhà á... Quý Phong tuyệt đối không đồng ý.
Người từng đi làm đều hiểu, môi trường có thể dễ dàng thay đổi con người.
Chỉ cần ở nơi có tập thể như công ty, bạn sẽ vô thức mà nảy sinh cạnh tranh và động lực.
Cạnh tranh và động lực có thể giúp giảm đáng kể thời gian lười biếng, kết hợp thêm một vài quy định và nội quy.
Như vậy, công ty sẽ có sức cạnh tranh nhất định.
Còn nếu làm việc tại nhà, chưa đến ba tháng, đám người này sẽ biến thành... vô dụng hết cả.
Làm việc tại nhà là điều không thể, dù thế nào cũng phải kiếm cho họ một nơi để đi làm.
Không phải Quý Phong không tin anh em, mà là anh không tin vào bản tính con người.
Anh đi từng nhà một để hỏi, khu văn phòng ở đây đã khá cũ kỹ, người cũng không đông.
Thế mà, giá thuê khởi điểm cũng đã là 2 tệ/ngày/m², có nơi thậm chí hét đến 3 tệ.
Tính ra giá khởi điểm là từ 60 đến 90 tệ mỗi mét vuông, phí quản lý ở khu phố cổ là 15 tệ.
Tức là chi phí tối thiểu mỗi mét vuông cũng phải từ 80 tệ trở lên.
Thuê một văn phòng rộng 200 mét vuông, chưa tính gì khác, chỉ riêng tiền thuê mỗi tháng đã là từ 16.000 đến 20.000 tệ.
Gần như gấp 8 đến 10 lần so với ở thành phố Trân Châu.
Không còn cách nào khác, Ma Đô là thế, muốn thuê thì thuê, không thuê thì thôi.
Lần này, Quý Phong không định để các thành viên trong studio chia sẻ chi phí.
Anh dự định tự bỏ tiền túi thuê chỗ này, coi như chuẩn bị cho việc thành lập công ty.
May mắn là nghề làm tiếp thị liên kết này mang lại dòng tiền khá dồi dào, việc bán hàng thông qua quảng cáo luôn là kênh kiếm tiền béo bở nhất.
Sau vài tháng tích góp, trong tay anh cũng đã có một khoản, đủ để làm vốn giai đoạn đầu.
“Anh Phong, tiền thuê chỗ này chém quá, hay mình kiếm chỗ rẻ hơn chút?”
“Đúng đó, anh có thật sự muốn thuê ở đây không, nhìn cũ kỹ thế này…”
“Im đi, khu CBD thấp nhất cũng hơn 200 tệ một mét, ở đây mới có 60 tệ. Ma Đô là vậy đấy, cậu nghĩ còn chỗ nào rẻ hơn nữa chắc?”
Anh nhẹ giọng quát mấy cậu em một câu.
Quý Phong bước vào một văn phòng có vẻ còn khá ổn về mặt nội thất.
Bên trong nhiều đồ đạc vẫn chưa được dọn đi, máy in vứt lung tung trên sàn.
Chiếc TV treo tường bị đập vỡ tan, tài liệu rơi vãi khắp nơi không ai dọn.
Tốt lắm, nhìn qua là biết nơi này có nhiều chuyện thú vị.
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi đang dán biển “Nhà đẹp cho thuê”.
Quý Phong bước thẳng đến, đưa ông ta một điếu thuốc, nói thẳng vào vấn đề: “Chào anh, tôi muốn hỏi tiền thuê chỗ này là bao nhiêu?”
Mục Khuê mỉm cười nhận lấy điếu thuốc, quan sát Quý Phong từ trên xuống dưới, nhưng không vội trả lời: “Lần đầu cậu đi thuê nhà phải không?”
Quý Phong cũng không nói thật: “Mấy ngày nay tôi đã đi xem qua mấy khu rồi, hôm nay ghé đây để so sánh thêm.”

Bình Luận

0 Thảo luận