Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Quý Phong đã biết người đến là ai.
Anh hơi đơ mặt, có phần bất lực.
Đại học Ma Đô không phải rất rộng sao? Sao lại có thể tình cờ gặp nhau như thế này chứ?
Trong tình huống này, nếu còn giả vờ câm điếc thì rõ ràng là không ổn rồi, Quý Phong đành phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ngọt ngào kia: “Ừm, đang ăn với bạn cùng phòng.”
Ba người bạn cùng phòng nhìn mấy cô gái đối diện, rồi lại nhìn sang Quý Phong bên cạnh, mặt mũi đều đầy vẻ kỳ quặc.
Đây gọi là hồi cấp ba không được ai ưa à?
À à à, anh đang giả vờ đúng không? Tên này đúng là biết khoe ngầm mà!
Đặc biệt là Từ Minh, khi thấy Mục Vãn Thu, sắc mặt rõ ràng ngẩn ra trong chốc lát.
Mục Vãn Thu với mái tóc đen mượt óng ả, làn da trắng mịn, dáng người mềm mại uyển chuyển, khuôn mặt toát lên vẻ tươi trẻ rạng ngời, đôi mắt sáng trong, sâu thẳm mà đầy sức sống.
Nụ cười trên khuôn mặt cô toát lên sự tự tin và kiên định.
Từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều dịu dàng như nước, đúng là một cô gái Giang Nam đậm chất thanh tú và duyên dáng.
So với những cô gái mà cậu ta từng biết, đúng là ở một đẳng cấp khác.
Cô… lại là bạn học của Quý Phong sao?
Trong lúc cả nhóm còn đang thắc mắc, Trương Siêu lén chọc chọc vào hông Quý Phong: “Nè nè, Quý Phong, cậu không định giới thiệu gì sao?”
“Cậu ấy tên là Mục Vãn Thu.”
“…”
“…”
“Rồi sao nữa? Chỉ vậy thôi à?”
Quý Phong gãi gãi chân mày, rồi… còn gì nữa?
Chẳng lẽ lại nói: đây là cô chủ nhà của tôi, tuy rất giàu, nhưng ngày nào cũng dính lấy tôi như hình với bóng? Còn tìm đủ mọi cách mua bữa sáng, trưa, tối cho tôi nữa chứ.
Thế này thì đúng là quá ảo tưởng, quá tụt mood rồi.
Đúng lúc Quý Phong đang chưa thốt nên lời, Mục Vãn Thu đã chủ động bước tới.
Trên mặt cô là nụ cười rạng rỡ, vì vừa rồi cô nghe thấy, Quý Phong chưa từng có bạn gái.
“Chào các cậu, tôi là Mục Vãn Thu, học khoa Quản trị Kinh doanh. Đây là bạn cùng phòng của tôi: Khưu Gia Vận, Cao Thái Ngọc và Nhiếp Thanh.”
“Chào cậu, chào mọi người.”
Từ Minh lập tức đứng dậy định bắt tay với Mục Vãn Thu, nhưng cô nhẹ nhàng né tránh như thể cậu ta vô tình.
“Các cậu đang ăn à? Nhiếp Thanh, có muốn ngồi cùng không? Tớ gặp bạn cũ ở đây, còn các cậu?”
“Được thôi.”
“Ừm.”
“Tớ sao cũng được.”
Trong mắt ba chàng trai, Mục Vãn Thu tỏa ra khí chất tự tin, rạng rỡ, lại vô cùng tự nhiên và không hề lúng túng.
Cô giống như nữ chính bước ra từ trong phim truyền hình.
Với thái độ chủ động như vậy, Trương Siêu và các bạn dĩ nhiên chẳng thể nào từ chối.
“Vậy thì ngồi chung đi, hoan nghênh hoan nghênh! Ông chủ, mang thêm vài xiên nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=57]
Mấy bạn có uống bia không?”
“Tớ không uống.”
“Tớ sao cũng được…”
Bốn nam bốn nữ chuyển sang một chiếc bàn lớn hơn, gọi thêm nhiều xiên nướng, bia cũng được tiếp tục rót vào.
Mục Vãn Thu chủ động kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh Quý Phong, nhỏ giọng nói: “Hôm qua cậu mời rồi, hôm nay để tôi mời lại nhé?”
“Không cần đâu, các cậu đến sau, ăn không nhiều mà.”
“Sao lại không được?”
Mục Vãn Thu vừa nói vừa dùng mông đẩy cái ghế nhỏ, cứ thế xích lại gần, hai người càng lúc càng sát nhau.
“Đừng có dựa sát như thế… cậu nhìn ánh mắt bạn cùng phòng tôi kìa.” Quý Phong hơi bất lực.
“Tôi mắc gì phải nhìn cậu ta?”
Quý Phong không nói thêm gì, nhưng dáng vẻ hai người cứ thì thầm cười nói bên nhau, đã sớm lọt vào mắt một vài người có tâm tư.
Ví dụ như Từ Minh, người vẫn luôn để ý đến Mục Vãn Thu.
Cảnh tượng giữa hai người khiến Từ Minh hơi bực bội.
Thế là cậu ta bắt đầu tìm đường "phản công" bằng cách thể hiện bản thân, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Thật ra tôi cho rằng bong bóng dot-com của ngành Internet sẽ vỡ trong vòng hai ba năm tới…”
Đề tài nghe có vẻ rất vĩ mô, chỉ là lý lẽ bên trong thì… cũng tùy người đánh giá.
Nói xong một tràng, Từ Minh quay sang nhìn Mục Vãn Thu, chờ đợi phản ứng từ "nữ thần".
“Bạn Vãn Thu, cậu nghĩ sao?”
Nhưng Mục Vãn Thu chỉ vừa nhấp bia vừa nói cười với Quý Phong bên cạnh, thỉnh thoảng còn che miệng bật ra tiếng khúc khích kỳ quái.
“Vãn Thu, Vãn Thu, người ta đang nói chuyện với cậu kìa!” Nhiếp Thanh gọi lớn.
Quý Phong nhìn Mục Vãn Thu đang tự lẩm bẩm, khúc khích cười ngốc một mình, không nhịn được mà đưa tay che mặt.
Anh hất cằm ra hiệu về phía bên kia bàn.
“Hả?”
Mục Vãn Thu lúc này mới giật mình ngẩng đầu, sự ngơ ngác trong mắt vụt qua trong chớp mắt.
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại phản ứng.
Không né tránh, cũng không gượng ép nói chuyện với Từ Minh, mà thẳng thắn giải thích: “Xin lỗi cậu, lúc nãy tôi đang nói chuyện với Quý Phong nên không nghe rõ cậu nói gì. Thật ngại quá.”
Với một “nữ thần”, người ta cũng chẳng thể nổi giận được, Từ Minh đành xua tay cười gượng: “Không sao đâu, tôi cũng chỉ uống tí bia rồi nói linh tinh thôi.”
Lời vừa dứt, cả nhóm lại bước vào một vòng ăn uống mới.
Trương Siêu giơ ly bia lên, khuấy động bầu không khí: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đều là bạn học đại học rồi, sau này phải liên lạc nhiều hơn đấy!”
“Được đó, sau này giữ liên lạc nhiều vào nhé!”
“Liên lạc sao giờ? Hay là… kết bạn QQ đi?”
Lên đại học rồi, mỗi sinh viên trong lòng đều mang theo chút cảm giác tự do mới mẻ.
Lời nói cử chỉ cũng năng động và cởi mở hơn hẳn hồi cấp ba.
Trương Siêu thuận lợi kết bạn QQ với hai cô bạn.
Cả Chu Dịch Hàm cũng kết bạn được với một người.
Từ Minh thì đang nói cười rôm rả với cả ba cô gái đối diện.
“Xe thì tôi chắc chắn là có, chỉ là mới khai giảng, giờ lái xe tới trường thì khoa trương quá thôi.”
Nói rồi, cậu ta nhìn sang Mục Vãn Thu: “Bạn Vãn Thu? Mình kết bạn QQ với nhau nhé?”
Mục Vãn Thu ngẩng lên, khẽ nheo mắt, “Vãn Thu” là để cho cậu ta gọi à?
Nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại: “Không cần đâu, nếu có việc gì thì cứ bảo Quý Phong nói với tôi là được, cậu ấy có cả QQ lẫn WeChat của tôi rồi.”
“Ờ… vậy à.”
Bị từ chối hai lần liên tiếp, nét mặt của Từ Minh cũng có chút mất tự nhiên.
Cậu ta thật sự không hiểu nổi, Quý Phong ngoài việc cao hơn cậu ta một chút, đẹp trai hơn cậu ta một chút, có thể học giỏi hơn cậu ta một chút…
Ngoài mấy cái đó ra thì gần như chẳng có ưu điểm gì.
Không thích nói chuyện, nhìn cũng không phải kiểu giỏi thể hiện, đúng chuẩn kiểu người mờ nhạt không nổi bật.
Vậy mà Mục Vãn Thu lại đối xử đặc biệt với anh như thế là sao?
Quý Phong cũng bắt đầu thấy khó xử, đại học không giống cấp ba, ở đây chẳng ai quen biết anh cả.
Cho nên cái danh "trùm trường" cũng chẳng cần giữ nữa.
Lúc mới vào đại học, anh vốn định cố gắng sống như một người "tàng hình", giữ mình khiêm tốn, ít nhất là khiêm tốn trước mặt bạn cùng phòng.
Nhưng với kiểu làm ầm lên của Mục Vãn Thu thế này, còn khiêm tốn cái nổi gì nữa…
Từ Minh nhìn chằm chằm Quý Phong, lòng đầy bực bội, chẳng tìm được cơ hội nào để "thể hiện bản lĩnh", đành đứng dậy: “Mọi người ăn cũng gần xong rồi nhỉ, để tôi đi tính tiền.”
Nhưng lời vừa nói ra, đã bị Mục Vãn Thu đưa tay cản lại: “Này, không cần đâu bạn Từ Minh, vừa nãy tôi đã tính tiền rồi.”
Từ Minh nghe thấy Mục Vãn Thu đã trả tiền, liền hơi hoảng: “Sao thế được, sao có thể để các bạn nữ trả tiền được chứ!”
Muốn chơi bài “mình có tiền” à? Ha, xin lỗi nhé.
Mục Vãn Thu mỉm cười, vẻ mặt vô cùng tự nhiên: “Không sao mà, vốn dĩ là tôi tự ý ghép bàn, còn gọi thêm món, nếu để mấy cậu trả thì chẳng phải tôi thành tiếp thị bia à? Bắt các bạn cùng phòng mình chia tiền lại càng không hợp lý, vì là tôi kéo các cậu ấy theo mà, nên tôi trả là đúng rồi.”
Những lời này khiến mọi người đều sững người một lúc, ngẫm kỹ lại thì đúng là có lý thật.
Không chỉ Trương Siêu, Từ Minh mà ngay cả bạn cùng phòng của Mục Vãn Thu cũng sinh ra thêm vài phần thiện cảm với cô.
Dù sao thì, một cô gái vừa có lý lẽ, lại có tiền, thì đúng là kiểu "nam nữ đều đổ".
Thật ra trong lòng Mục Vãn Thu đã tính kỹ cả rồi, bữa này cô mời, bên ký túc xá nam chắc chắn sẽ thấy ngại.
Thế thì sau đó chẳng phải sẽ mời lại sao?
Con trai mà, ai lại muốn chịu ơn? Nhất là cái tên thiếu gia bột kia, chắc đang tức đến phát điên.
Đến lúc đó thể nào cũng rủ cả Quý Phong đi cùng.
Vài lần qua lại như thế, chẳng phải là thành công rồi sao?
Mục Vãn Thu tươi cười rạng rỡ nhìn Quý Phong.
Nhưng rồi… nụ cười của cô vụt tắt.
Đôi mắt bình thản của Quý Phong như nhìn thấu tất cả, khiến Mục Vãn Thu âm thầm cúi đầu.
Quý Phong lấy điện thoại ra, mở Alipay, tìm đến avatar của Mục Vãn Thu, nhập vào con số 500.
Mục Vãn Thu vội vàng giữ chặt tay Quý Phong lại, vẻ mặt tủi thân đến mức như sắp khóc: “Đừng mà…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận