Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-05-04 14:58:18
Nói xong, Ôn Noãn liền quay đầu nhìn về phía Quý Phong.
Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động đối diện với Quý Phong như vậy, ánh mắt có phần gay gắt, như đang chờ đợi câu trả lời từ anh.
Quý Phong không vội đáp lại, mà cũng nhìn cô ấy chăm chú, suy nghĩ một chút.
Ôn Noãn… chẳng lẽ đang có dấu hiệu trầm cảm?
“Cậu muốn chết sao?”
“Ừ.” Ôn Noãn thẳng thắn thừa nhận.
Quý Phong không hỏi lý do, kiếp trước cô ấy thực sự đã chết, chỉ là không biết nguyên nhân chủ yếu có phải vì anh hay không.
Vì vậy, khi nghe câu trả lời này, anh cũng chỉ trầm mặc vài giây: “Người nhạy cảm thật sự có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trên đời, tiếc là, cậu lại không nhìn thấy được giá trị của chính mình.”
“Giá trị? Tớ á?”
Ôn Noãn hỏi lại, nhưng Quý Phong không nhượng bộ.
“Người nói muốn chết, thường là đang cố gào lên để số phận nương tay một chút. Còn người thật sự muốn chết, sẽ như một chuyến tàu lặng lẽ, lao thẳng không chút do dự vào vách núi không có lối ra, để mình và nó cùng tan vỡ, đâm nát cả cuộc sống lẫn ký ức của những người thân yêu thành tro bụi.”
Ôn Noãn há hốc miệng.
Cô ấy rất muốn biết người trước mặt mình bây giờ, và tên côn đồ trước kia, thật sự là cùng một người sao?
Những lời này, cô ấy không phải chưa từng nghe.
“Cậu đang khuyên tớ à?”
Ôn Noãn chăm chú nhìn Quý Phong, anh cũng không phủ nhận: “Đúng vậy. Một người thật sự muốn chết, sẽ không còn để tâm đến những lời người khác nói nữa. Nhưng người cứ lặp đi lặp lại chuyện về cái chết, theo kinh nghiệm của tớ, không hẳn là thật sự muốn chết, mà là…”
“Mà là gì?”
“Là vẫn còn khao khát được yêu.”
Khoảnh khắc đó, trong ánh mắt Ôn Noãn dường như lóe lên chút ánh sáng, nhưng rồi nhanh chóng lụi tắt.
Cô ấy cúi đầu xuống, giọng lạnh lùng hơn: “Tớ chưa từng gây thù chuốc oán với ai cả.”
Quý Phong đứng dậy, bước đến bên lan can sân thượng, để mặc làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua má và tóc anh.
Anh bật cười, bởi vì mỗi khi Ôn Noãn trở lại trạng thái lạnh lùng như vậy, tức là cô ấy đã ổn rồi.
Ổn rồi, thì sẽ không còn muốn chết nữa.
Thế nhưng Ôn Noãn lại không hiểu tại sao anh lại cười.
Quý Phong bất ngờ nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng đều, nụ cười có phần kỳ lạ: “Cậu không biết đấy thôi, trên đời này có những người sinh ra đã là kiểu khốn nạn, một ngày không gây chuyện thì trong lòng bứt rứt khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=14]

Những người này ngoài hình dạng giống con người ra thì những việc họ làm, những lời họ nói, chẳng khác gì lũ cặn bã cả. Họ chỉ là thấy cậu yếu đuối, tưởng cậu dễ bắt nạt mà thôi.”
Ôn Noãn bỗng cảm thấy, Quý Phong nói chuyện với giọng điệu như vậy mới là con người thật của anh.
“Cảm ơn cậu, tớ thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
“Tâm trạng không thể giải tỏa trong một sớm một chiều được đâu, cậu có thể làm nhiều việc mình thích, ở gần những người mình thích, dần dần sẽ ổn thôi.”
“Việc thích làm… người mình thích…”
Thấy Ôn Noãn như đang suy nghĩ điều gì đó, Quý Phong bất giác nhớ đến tin đồn kiếp trước giữa cô ấy và Diên Hồng Hạo.
Khi đó, ai cũng nói cô ấy thích Diên Hồng Hạo.
Ôn Noãn thích cậu ta, Quý Phong cũng không thấy bất ngờ, vì cậu ta học giỏi, đẹp trai, gia đình lại cực kỳ giàu có.
Nhưng cuối cùng Diên Hồng Hạo lại chọn Cố Tuyết Đình. Còn Ôn Noãn mất mẹ, kết quả học tập sa sút, rồi cuối cùng lựa chọn tự sát.
Quý Phong cảm thấy cô gái này thật sự đã phải chịu quá nhiều tổn thương, mình nên khích lệ cô ấy một chút.
“Nếu cậu thích Diên Hồng Hạo, thì hãy dũng cảm theo đuổi, đừng sợ bất kỳ ai hay chuyện gì cả.”
Vốn dĩ sau mấy lời an ủi, Ôn Noãn vẫn đang mềm mỏng, nhẹ nhàng.
Nhưng vừa nghe đến cái tên Diên Hồng Hạo, cô ấy đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt nhìn anh… có vẻ tức giận?
“Đồ thần kinh.”
Ném lại một câu, Ôn Noãn quay lưng bỏ đi, để lại Quý Phong ngơ ngác giữa cơn gió.
“Mình nói sai gì à? Thôi kệ, miễn là cậu ấy không muốn chết nữa là được rồi.”
Quý Phong gãi mũi, rồi bám lấy lan can trèo xuống.
Ôn Noãn không cùng anh đi ăn, nên anh đành đến căn tin mua hai phần mì xào.
Hết cách rồi, nếu không mua thêm phần cho cô ấy, thì khả năng cao cô ấy sẽ chỉ ăn bánh bao nguội thôi.
Hơn nữa… chuyện này, còn chưa xong đâu.

Quay lại lớp học, Ôn Noãn đã ngồi vào chỗ. Quý Phong vừa đặt hộp mì xào lên bàn.
“Không ăn.”
Quý Phong: ???
Vẫn còn giận à? Giận cái gì chứ? Có gì đáng để giận đâu?
Thôi kệ, phụ nữ thường hay nghĩ nhiều, lo xử lý tên khốn kia trước mới là việc quan trọng.
Quý Phong đặt phần mì của mình xuống, rồi đi thẳng về phía lớp trưởng Lý Long.
Không khí trong lớp bỗng chốc trở nên kỳ lạ, bước chân của Quý Phong thu hút ánh mắt của cả lớp, cho đến khi anh đứng trước mặt Lý Long.
“Cậu, cậu định làm gì…” Lý Long lắp bắp.
Bốp!
Cả lớp há hốc mồm, tận mắt chứng kiến cảnh lớp trưởng bị Quý Phong đá thẳng vào mặt.
Cơ thể đang ngã xuống còn chưa kịp chạm đất, Lý Long đã bị Quý Phong túm tóc kéo lại.
“Mẹ mày ******, đến cả người của ông mày cũng dám động vào. Cún con như mày không chỉ mách lẻo, còn dám vu khống? Mày thật sự không muốn sống nữa đúng không?”
Trên mặt Lý Long hằn rõ dấu giày, như thể bị máy in dập thẳng lên.
Ngay sau đó, Quý Phong lại tung thêm một cú đá vào đùi Lý Long.
Tên đó hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn ra đất, vừa khóc vừa rên rỉ.
Mấy học sinh ngồi gần cửa định đi gọi giáo viên, nhưng chỉ bị Quý Phong liếc mắt một cái, liền ngoan ngoãn ngồi xuống, giả vờ đọc sách.
Khoảng thời gian gần đây, việc Quý Phong chăm chỉ học hành khiến nhiều người quên mất dáng vẻ trước kia của anh.
Trường học những năm trước đây, kiểu “đầu gấu học đường” như anh ấy ở trường nào chẳng có.
Lớp trưởng Lý Long lại ngây thơ nghĩ rằng Quý Phong giờ sẽ cư xử đàng hoàng, nhưng lại quên mất chính mình cũng chẳng tuân theo nội quy trường lớp.
Bịa đặt mách lẻo, vu khống, suýt nữa đã đẩy Ôn Noãn đến bờ vực...
Dưới ánh mắt đầy hoảng sợ của Lý Long, Quý Phong ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta.
“Đừng gây chuyện với cậu ấy nữa, nhớ chưa?”
Thấy Lý Long gật đầu lia lịa, anh không nói thêm gì, đứng dậy quay lại chỗ ngồi.
Lý Long lặng lẽ bò dậy khỏi sàn, nhìn về phía Quý Phong, thậm chí đến cả ánh mắt căm hận cũng không dám để lộ.
Bầu không khí trong lớp vẫn căng thẳng, nặng nề.
Áp lực mà Quý Phong mang lại khiến người ta nghẹt thở, dường như việc học hành thời gian qua không làm anh bớt đi phần hung hãn, mà còn khiến anh trở nên đáng sợ hơn.
Quý Phong ngày trước chỉ là một tên côn đồ đơn thuần.
Còn Quý Phong bây giờ… là một tên côn đồ thi thoảng biết lễ phép, nhưng đánh người thì cực kỳ tàn nhẫn?
Bầu không khí im lặng, ngột ngạt trong lớp bị phá vỡ bởi tiếng bước chân vang lên.
Giáo viên chủ nhiệm — thầy Hoàng Kế Hải — bất ngờ xuất hiện trước cửa lớp học.
Thầy Hoàng cảm thấy rất lạ, vào giờ này lớp học lẽ ra phải ồn ào, náo nhiệt mới đúng? Tại sao không ai nói một lời nào?
Ánh mắt thầy ấy nhìn về phía lớp trưởng Lý Long, rồi ra hiệu gọi cậu ta: “Lý Long, em theo thầy lên văn phòng một lát.”
“Dạ… vâng.” Lý Long đáp lời, nhưng thầy Hoàng ngay lập tức phát hiện ra điều gì đó không ổn: “Lý Long, mặt em bị sao thế kia?”
Lý Long nhìn thầy Hoàng, trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ mãnh liệt muốn mách tội, để thầy Hoàng nghiêm khắc trừng phạt Quý Phong, cho anh một hình phạt kỷ luật thật nặng.
Nhưng một cơn gió lạnh lùa vào từ ô cửa sổ chưa đóng, nhanh chóng dập tắt ý định đó.
Bị ghi lỗi hay xử lý kỷ luật, đối với người như Quý Phong có ý nghĩa gì không? Không hề.
Mách xong rồi, Quý Phong có ra tay với cậu ta không? Chắc chắn là có.
Mà cậu ta thì sắp thi đại học, bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời.
Không thể vấp ngã vào lúc này được…
“Không… không có gì đâu thầy Hoàng, nãy em không cẩn thận ngã đấy ạ.”
Thầy Hoàng bước lại gần nhìn kỹ cậu ta, dấu giày trên mặt Lý Long lúc này đã sưng đỏ, rõ ràng là bị đánh.
“Em chắc chắn là ngã thật sao?”
Lý Long lén liếc nhìn Quý Phong, nhưng Quý Phong thậm chí không buồn quay đầu lại.
“Dạ… đúng là em bị ngã mà.”
Thầy Hoàng vẫn thấy có gì đó không đúng, liền quay sang nhìn cả lớp: “Thế các em, ai nói cho thầy biết xem mặt Lý Long bị làm sao vậy?”

Bình Luận

0 Thảo luận