Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-04-20 16:14:24
Ôn Noãn cúi đầu, khiến người ta không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.
Thấy Ôn Noãn đã hai lần nói rõ với thầy ấy rằng Quý Phong không bắt nạt cô ấy, lúc này Hoàng Kế Hải cũng không tiện nói thêm gì, đành phất tay: “Được rồi, về học và đọc bài buổi sáng đi.”
“Vâng ạ.” Ôn Noãn gật đầu.
“Hết chuyện rồi đúng không ạ? Vậy em đi đây, lão Hoàng…”
“Em gọi tôi là gì cơ?”
Chưa đợi Hoàng Kế Hải truy hỏi tiếp, Quý Phong đã vèo một cái chạy mất dạng.
Ra đến hành lang, Quý Phong lặng lẽ đi theo sau Ôn Noãn: “Ôn Noãn, cảm ơn nhé!”
“Không cần.”
Ôn Noãn vẫn như cũ, dù là lúc chạy bộ sáng nay hay bây giờ, đều giữ nguyên trạng thái "người lạ miễn lại gần".
Vẻ mặt xa cách như thể cách người cả nghìn dặm ấy, dù không làm gì, cũng chẳng ai dám đến gần cô ấy.
Trở lại lớp, Quý Phong thấy trên bàn Ôn Noãn đặt một cái màn thầu và chút dưa muối.
Trong ấn tượng của anh, dường như cô ấy lúc nào cũng ăn sáng đơn giản như vậy, chỉ là trước kia Quý Phong không để ý nhiều.
Anh nhìn cái bánh bao và canh trứng trên bàn mình vẫn còn nóng, ngẩng đầu nghĩ một chút, rồi nhanh chóng đặt chúng lên bàn Ôn Noãn.
“Bánh bao với canh trứng.” Quý Phong chỉ vào đồ ăn, rồi giấu tay ra sau lưng, nhìn sang chỗ khác.
Ôn Noãn ngạc nhiên nhìn anh một cái: “Không cần đâu.”
“Chuyện hôm qua, tớ còn chưa nói xin lỗi với cậu. Sáng nay tớ mua hơi nhiều. Hay là cậu đổi món thử xem? Dù sao vứt đi cũng phí, không mất tiền, cứ ăn tự nhiên.”
Cố Tuyết Đình, người luôn lén quan sát Quý Phong, đến khi nghe thấy ba chữ "không mất tiền" thì không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Cô lập tức đứng bật dậy: “Quý Phong! Cậu đang làm gì thế hả?”
Quý Phong quay đầu liếc nhìn Cố Tuyết Đình một cái, lẩm bẩm một câu “Đồ ngu xuẩn”, sau đó lại quay về nhìn Ôn Noãn.
Thấy cô ấy vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó, Quý Phong cũng bắt đầu bực mình.
Mềm mỏng không được, vậy thì phải cứng rắn: “Sao đấy? Không ăn à? Vậy là không nể mặt Quý Phong tớ đúng không? Nào, hôm nay mà không ăn, thì tan học đừng hòng đi về.”
Ôn Noãn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không để ý đến Quý Phong, nhưng bàn tay đang vươn về phía chiếc màn thầu nguội lạnh lại chuyển hướng về phía bánh bao.
Sau đó, cô ấy bắt đầu ăn từng miếng nhỏ một cách chậm rãi.
Mọi hành động của hai người đều bị các bạn cùng lớp nhìn thấy hết.
Trong thời cấp ba, mấy tin đồn giữa bạn bè đôi khi còn quá đà hơn cả nơi công sở sau này, điều này Quý Phong hiểu rất rõ.
Khi thấy Ôn Noãn thực sự ăn bánh bao do Quý Phong đưa, đã có người bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Ê, tối qua Ôn Noãn với Quý Phong có chuyện gì à?”
“Chuyện tối qua không đơn giản đâu nha~”
“Không thể nào?”
“Thế thì cậu nghĩ là gì…”
Người khơi mào chuyện không ai khác chính là Lưu Vĩ, kẻ hôm qua cũng đã châm dầu vào lửa. Lúc này, khi thấy Quý Phong đột nhiên đứng trước mặt mình, thuộc hạ trên danh nghĩa kia bỗng thấy lạnh sống lưng.
“Trời đâu có nóng, Lưu Vĩ sao mà mày đổ mồ hôi dữ vậy?”
“À, anh Phong…”
“Anh Phong của mày giờ muốn học hành nghiêm túc rồi, mấy chuyện nhảm nhí kiểu này sau này bớt hóng hớt lại, không thì…”
Quý Phong khẽ giơ nắm tay lên trước mặt Lưu Vĩ. Lưu Vĩ chỉ có thể cúi đầu, ánh mắt né tránh.
Thực ra, Quý Phong biết rõ, Lưu Vĩ thích Ôn Noãn.
Nhưng trong ánh mắt của Ôn Noãn, từ trước đến nay chưa từng có Lưu Vĩ, thậm chí đến một cái liếc nhìn cũng không.
Cho nên cái kiểu "thích" đó của Lưu Vĩ có gì đó rất kỳ quặc, gần như méo mó.
Tối qua, chính cậu ta là người xúi giục Quý Phong đi chặn đường Ôn Noãn. Hôm nay lại tung tin đồn bôi nhọ cô ấy, tất cả đều là biểu hiện của thứ tình cảm lệch lạc ấy.
Với Lưu Vĩ, Ôn Noãn là một người quá cao xa, quá thanh cao, như không vướng chút bụi trần nào.
Có lẽ, chỉ khi khiến cô ấy bị "vấy bẩn", bị kéo xuống cõi trần, rồi cậu ta xuất hiện với tư cách “người cứu rỗi”, thì mới cảm thấy mình có chút cơ hội.
Trước đây Quý Phong không hề nhìn ra được những chuyện này, nhưng lúc này, anh chỉ có ba chữ: thấu sự đời!
Quay lại chỗ ngồi của mình, Quý Phong thật sự bắt đầu giở sách vở và ghi chép ra xem.
Thấy bên trong toàn những nét vẽ linh tinh, nguệch ngoạc, thêm vài dòng chữ đến chính anh cũng chẳng hiểu mình viết gì, Quý Phong thở dài: “Haiz, chắc là mình điên thật rồi, sách này lật kiểu gì cũng không vô được. Chữ trong sách như ma quỷ thì thầm bên tai, chỉ khiến mình thêm rối trí. Nhìn sách thôi mà tâm trạng đã rối loạn, nỗi buồn cũng chẳng hiểu từ đâu mà đến. Mỗi lần thấy mấy tờ bài kiểm tra kẹp bên trong, điểm số trên đó làm mình mất hết động lực. Cấp ba chỉ có hai cái kết: một là thi đại học, hai… cũng là thi đại học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=8]

Thôi thì… cố mà học tiếp vậy.”
Thực ra, Quý Phong luôn đặt kỳ vọng không thấp cho bản thân.
Không mong gì trường top đầu, nhưng là đời thứ hai làm người, ít ra cũng phải đậu được một trường đại học loại một chứ! Chỉ tiếc rằng, anh cũng chẳng có vận may nào kiểu như “thức tỉnh hệ thống học bá” gì đó.
Đã có mục tiêu rõ ràng, Quý Phong đành cắn răng học suốt cả buổi sáng.
Đến trưa, do lâu rồi không học với cường độ cao như thế, đầu óc anh đã bắt đầu quay cuồng, cảm giác gần như mất phương hướng.
Xoa nhẹ hai bên thái dương, Quý Phong trong trạng thái lơ mơ lê bước đến căn-tin.
Tìm đại một chỗ ngồi xuống, anh tiếp tục bóp sống mũi, cố xoa dịu bộ não sắp “quá tải” của mình.
“Lớp 12 mà… thật sự có chút đau khổ.”
Keng!~ Tiếng khay cơm được đặt xuống cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Phong.
Anh ngơ ngác ngẩng lên nhìn.
Ơ? Một phần cơm đùi gà?
Anh ngước mắt nhìn về phía trước, bộ đồng phục xanh lam ngồi xuống đối diện chéo với anh.
Phần cơm này… là Ôn Noãn lấy cho anh sao?
“Ôn Noãn, cậu làm gì vậy?”
“Trả cậu bánh bao buổi sáng.” Ôn Noãn lạnh lùng đáp.
Cô ấy không ngẩng đầu, Quý Phong thậm chí còn không thấy miệng cô ấy động đậy.
Cúi xuống nhìn đùi gà trong khay cơm, lại ngước lên nhìn khay cơm đối diện chỉ toàn cơm trắng, Quý Phong khựng lại một chút, rồi giọng nói bỗng thay đổi hẳn, đầy gai góc: “Quân tử không ăn bữa cơm bố thí! Hơn nữa, ông đây là ai chứ? Cần gì cậu phải đãi? Đừng phiền tớ, mang về đi!”
“Cậu không ăn thì vứt đi.”
Giọng của Ôn Noãn vẫn lạnh như băng, nhưng Quý Phong hoàn toàn không nể cô ấy.
“Vứt đi? Ai biết được bát cơm này từ đâu mà có, hạt gạo nào chẳng là mồ hôi nước mắt! Trẻ con tiểu học còn biết, cậu không biết à? Cậu học hành kiểu gì vậy?”
Nói xong, Quý Phong trực tiếp kéo lấy khay cơm của Ôn Noãn về phía mình, rồi đẩy phần cơm đùi gà của mình sang phía cô ấy.
Sau đó, anh chỉ ngón tay trỏ về phía cô ấy như lời cảnh cáo: “Tớ nói trước nha, đừng có làm phiền tớ đấy!”
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Quý Phong, Ôn Noãn chỉ liếc qua khay cơm trước mặt anh rồi cúi đầu xuống.
Đó là phần cơm… cô đã ăn một chút rồi…
“Anh Phong, anh Phong, nước ngọt đây!”
“Anh Phong, thịt kho tàu của anh này!”
“Anh Phong, xiên nướng, mì cay luôn, toàn đồ mang từ ngoài vào! Tối nay đi đánh rank không? Lâu rồi chưa chơi mà!”
Đến giờ ăn, đám đàn em thường ngày của Quý Phong đã túa lại như ong vỡ tổ.
Thấy những người này, Ôn Noãn lặng lẽ dịch người ra xa một chút.
Bọn đàn em cũng thấy kỳ lạ vì sao Quý Phong lại ngồi đối diện với cô gái mà hôm qua còn chặn đầu, nhưng tụi nó cũng chẳng buồn hỏi.
Chỉ cần anh Phong không lại mù quáng vì Cố Tuyết Đình, thì mấy chuyện khác đều không đáng kể.
Quý Phong dựa hờ vào bàn ăn, dáng vẻ rất "đại ca", gật đầu với tên đàn em biết điều nhất là Đậu Đinh: “Cũng được, nếu đã quyết sau này không chơi nữa, thì tối nay chơi hết mình một trận đi.”
Nghe Quý Phong nói sẽ "không chơi nữa", cả đám đàn em ngẩn ra, Đậu Đinh thì hoảng hốt thật sự: “Anh Phong, anh đừng đùa, sao lại không chơi nữa? Không có anh, tụi em chẳng làm được gì!”
Đậu Đinh là một trong những đàn em thân cận nhất của anh kiếp trước, luôn trung thành, không quay lưng lại với anh.
Quý Phong không phải người quá cao thượng, nhưng với anh thì: người không phụ ta, ta tuyệt đối không phụ người.
Thời xưa, đến con chó của làng Kỳ Đồng Vĩ còn làm cảnh khuyển*, huống chi là anh em, giúp được thì cứ giúp.
*Kỳ Đổng Vĩ là một nhân vật phản diện trong phim “Nhân danh nhân dân”, anh ta là một quan chức bị tha hóa, tham nhũng, lợi dụng quyền lực để đạt được mục đích cá nhân. Trong câu này ý châm biếm, đến cả vật tầm thường cũng được nâng đỡ.
Thế là Quý Phong vỗ vai Đậu Đinh cao hơn mét chín, ra hiệu ngồi bên cạnh, rồi bắt đầu “khai thông tư tưởng”: “Đậu Đinh này, tôi thấy cả ngày nằm chờ chết trong trường thế này chẳng có gì hay ho. Thà nằm ở nhà chơi mấy ván game, ít ra còn thấy sung sướng một chút.”

Bình Luận

0 Thảo luận