Quý Phong dùng ngực húc vào Lý Long một cái, rồi bước thẳng ra khỏi lớp học.
Sự thô lỗ của Quý Phong khiến sắc mặt Lý Long trở nên khó coi, nhưng cậu ta cũng không nói thêm gì. Việc mách lẻo kiểu đó rất dễ bị ghét, cậu ta cũng chẳng muốn rước thêm phiền phức.
Cậu ta nghĩ rằng, xã hội sẽ thay cậu ta dạy dỗ Quý Phong.
“Được rồi các cậu, người không biết tự trọng thì khuyên thế nào cũng vô ích, thời gian không còn nhiều, chúng ta hãy cố gắng lên.”
Trong giờ nghỉ giữa tiết của lớp mười hai, chưa bao giờ thiếu những người dẫn dắt dư luận. Ngay sau khi Lý Long dứt lời, đã có người bắt đầu thì thầm bàn tán: “Tớ nói rồi mà, làm gì có chuyện Quý Phong thay đổi mà lo học hành.”
“Ha ha, mới chưa được một ngày mà, đóng giả học sinh ngoan cũng không chịu nổi, cười chết mất.”
“Lý Long cũng là đồ nhát gan, cậu nhìn cái kiểu cậu ấy nín thở hồi nãy đi, chắc sắp tè ra quần rồi.”
“Ngồi xem trò hay thôi, còn coi được mấy tháng nữa cơ.”
Cố Tuyết Đình tức tối nhìn ra cửa, trong lòng đầy vẻ không thể tin nổi.
“Đi rồi á? Cậu ta cứ thế mà đi? Không dỗ mình lấy một tiếng? Chẳng lẽ là chiêu 'lùi một bước để tiến ba bước'?”
Quý Phong sao có thể đối xử với cô như vậy được chứ? Anh đi rồi, điện thoại thì sao đây?
Thẻ học sinh của cô vẫn còn để ở quầy lễ tân KTV Quân Hào.
Trong lúc Cố Tuyết Đình đang đầy rối rắm, bên kia, Ôn Noãn liếc nhìn ra cửa một cái, rồi lại lật giở sổ ghi chép, cúi đầu học tiếp.
…
Cùng đám bạn trẻ trâu tới tiệm net tồi tàn ở gần đó.
Đã hứa thì phải làm, đã nói là tối đến chơi vài ván cho đã, thì Quý Phong nhất định phải giữ lời.
Anh là người đến đầu tiên, mấy người bạn khác còn chưa đến.
Lâu lắm không chơi LOL, Quý Phong thấy ngứa tay, liền mở một ván chơi thử một mình.
Điều khiến anh hơi ngượng là: vừa mới vào trận đã gặp ngay game xếp cho anh vị trí S5.
"S1 đi mid."
"S2 đi rừng."
"S3 top."
“S4 mid hay AD đều được."
Quý Phong im lặng hai giây, lặng lẽ gõ: "S5 không chơi sp*."
*sp là vị trí support.
"Các vị trí đều có người rồi, s5 mày không chơi sp thì ai chơi?"
Quý Phong cũng không nể nang: “Sp m* mày, ông đây nể mặt mày lắm rồi đấy, mày cũng xứng chỉ đạo ông hả?"
"M* mày."
"jfeng, nhìn cái ID đi, điểm chiến khu 1 là 2400 điểm, biết điều chút đi."
Quý Phong gõ xong, hơi hồi hộp nhìn chằm chằm màn hình.
"Check rồi, tỉ lệ thắng 49%, 1150 điểm, mày xạo cái nồi gì vậy?"
Thấy bị lật tẩy, Quý Phong cười xấu hổ: "Hề hề, không lừa được mày thật à, thôi được rồi, tao đi sp."
Rồi ngay lập tức khóa tướng Kiếm Sư Yi.
Đáng tiếc, lúc đó chưa có Yasuo đi hỗ trợ để troll game.
"Đệt mợ, Yi đi sp?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=11]
Chơi cái con m* gì thế?"
"Đừng lo, tí tao cho tụi mày thấy trình độ của tao." Quý Phong tự tin đáp.
Ba mươi phút sau…
"Đ*t m* ông nội mày ****"
Ngón tay Quý Phong lướt trên bàn phím như đánh đàn piano.
Anh không hiểu, tại sao người ta trọng sinh xong là trình độ Thách Đấu, còn mình vẫn mãi chỉ rank đồng, bạc, vàng.
"Anh Phong đừng nóng, bọn em tới rồi đây mà..."
Lúc này Đậu Đinh cùng mấy anh em khác đã đứng sau lưng Quý Phong xem được một lúc, thấy anh nổi điên, ai nấy đều nói nhỏ lại.
Bình thường trong nhóm bạn chơi game hay có một, hai đứa gánh được team.
Nhưng nhóm của Quý Phong thì hơi dị, ai cũng gà như nhau, đứa cao nhất được 1300 điểm, miễn cưỡng mới tới rank Bạc.
Nên thấy Quý Phong gánh team ê chề, chẳng ai dám nói là sẽ gánh anh thắng ván game dễ dàng.
Quý Phong quay lại nhìn mấy người đó, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi nở nụ cười: "Tôi chửi m* nó trong game không phải là chửi mẹ thật. 'Mẹ này' không phải 'mẹ kia'. Cái 'mẹ' này là do tôi tưởng tượng ra, nó là một tồn tại hư ảo, giống như một thể linh hồn vậy. Nó chỉ tồn tại trong trận game này thôi, ngoài đời thì không là cái gì cả. Nó chỉ đại diện cho sự phủ nhận của tôi đối với trận đấu của nó, là vì tôi thất vọng trước cách nó chơi game, nên bất đắc dĩ mới tạo ra cái 'mẹ' này. Trận này kết thúc rồi thì mẹ nó vẫn là mẹ nó, chẳng ai đụng gì đến, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng nếu lần sau gặp lại, tôi không ngại tạo thêm cái 'mẹ' này nữa. Tất nhiên, dù trong game tao có hỗn với mẹ nó, nhưng nếu ngoài đời gặp mẹ nó thật...Tôi vẫn sẽ nói một câu: Dạ, con chào cô ạ! Đó gọi là có văn hóa, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, đại ca."
"Ngồi xuống đi, tối nay xem Yi của tôi gánh các cậu thành siêu thần cho mà coi."
Bốn tiếng sau.
Đậu Đinh và mấy người còn lại đều im lặng.
Quý Phong cảm thấy mình là đại ca thì nên đứng ra nói vài lời.
"Chuyện tối nay... tôi nói thế này nhé, tuy là tôi cũng có sai sót, nhưng mấy cậu gà như vậy thì cũng hơi quá rồi đó."
Đậu Đinh không phản bác, lặng lẽ mở bảng thống kê sát thương.
Yi của Quý Phong: bốn mươi phút, 0 kill – chết 16 – hỗ trợ 2, gây được đúng 2500 sát thương, nổi bần bật.
Trước hành động “nhẹ nhàng phũ” này của đàn em, Quý Phong làm như không thấy, thở dài cảm thán: "Muốn mua quế hoa cùng rượu ngon, nhưng chẳng bằng, những ngày rong chơi thuở thiếu thời."
…
Hai ngày sau, kế hoạch kiếm tiền từ lưu lượng diễn ra khá suôn sẻ, Quý Phong thuê một căn hộ làm studio.
Còn bản thân anh thì mấy ngày nay gần như là đang "ngồi tù trong lớp học".
Ngoại trừ buổi sáng khi tập thể dục sẽ chạm mặt Ôn Noãn, người cũng chạy bộ buổi sáng, như một chút gia vị giúp điều tiết cảm xúc, thì anh hầu như chẳng nói chuyện với ai trong lớp.
Tất nhiên, Ôn Noãn cũng không nói chuyện với anh.
Trong thời gian đó, Cố Tuyết Đình có tìm gặp anh vài lần, nhưng Quý Phong hoàn toàn không có ý định đáp lại.
Cố Tuyết Đình lại tức giận trong âm thầm, tuyên bố sẽ không bao giờ thèm để ý đến Quý Phong nữa.
Do thật sự đang nghiêm túc học hành, Quý Phong cảm thấy đầu óc mình hoạt động đến mức... tóc cũng không mọc nổi.
Môn Văn và Tiếng Anh thì đỡ hơn một chút, nhờ chăm chỉ học thuộc, hiểu bài, dù tiến bộ chậm nhưng vẫn thấy rõ.
Còn Toán thì khác. Kiến thức cơ bản trước đó rơi rụng quá nhiều, giờ nhìn đề bài chẳng khác gì nhìn thiên thư.
Tách từng chữ ra thì chữ nào cũng biết.
Nhưng gom lại thì chẳng biết bắt đầu giải từ đâu.
Không còn cách nào, Quý Phong dùng bút chọc chọc vào bàn, rồi quay đầu nhìn về phía mấy dãy bàn gần cửa sổ.
Suy nghĩ một lát, Quý Phong bèn cầm sách Toán lên, đi về phía chỗ ngồi đó.
"Cậu ta định làm gì vậy?"
"Không biết nữa."
"Trông dữ dằn quá, chẳng lẽ định đi đánh Ôn Noãn à?"
"Cũng có thể, tớ nghe nói mấy hôm trước lão Hoàng gây sự với Quý Phong, chắc liên quan vụ đó."
Giữa ánh mắt kinh ngạc của đám bạn học, Quý Phong kéo một cái ghế tới, thản nhiên ngồi ngay trước mặt Ôn Noãn.
Ôn Noãn ngẩng lên nhìn Quý Phong, lặng lẽ nhét cái bánh mì nguội đang ăn dở vào ngăn bàn.
Động tác cô ấy rất nhẹ nhàng, nhưng hoàn toàn không thể qua mắt được Quý Phong.
Anh không nói gì, chỉ lấy sách Toán ra, chỉ vào một chỗ rồi hỏi: "Cậu có thể giảng giúp tớ bài này được không?"
Ôn Noãn ngập ngừng mấy giây, ánh mắt nhìn Quý Phong đầy nghi hoặc, đến cả đôi lông mày cũng như cụp xuống.
Cô ấy như đang xác nhận xem liệu Quý Phong có đang trêu mình không.
Quý Phong mím môi, nhấn mạnh lại: "Tớ... tớ không hiểu thật, hoàn toàn không hiểu gì cả, tớ chịu thôi."
Ôn Noãn nhíu mày, nhưng rất nhanh lại thả lỏng ra, đôi môi đỏ khẽ động, lạnh nhạt nói: "Được, bắt đầu từ bài nào?"
"Bài này nè."
"Biết rằng hàm số f(x) = …"
Ôn Noãn không nói lời dư thừa, bỏ qua mọi thứ không cần thiết, đi thẳng vào vấn đề, nghiêm túc bắt đầu giảng bài cho Quý Phong.
Khi cô ấy giảng bài, toàn thân toát ra một khí chất hoàn toàn khác biệt so với bình thường.
Là sự tự tin, một niềm tự tin tuyệt đối, như ánh sáng, vô cùng rạng ngời!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận