Trước đây, khi Quý Phong nói đến “bọn tôi”, thì chỉ có cô và Quý Phong mà thôi.
Nhưng bây giờ, lại trở thành Ôn Noãn.
Vậy... Quý Phong và Ôn Noãn đang ở bên nhau sao? Vậy cô phải làm sao đây? Nghĩ đến sự lạnh lùng vừa rồi của Quý Phong, cùng với những lời dứt khoát ấy, Cố Tuyết Đình cảm thấy tim đau như dao cắt.
Trước đây họ không như vậy mà, khoan đã...
Phải chăng giữa họ... không còn có sau này nữa?
Cố Tuyết Đình nằm gục trên ghế bỗng cảm thấy sợ hãi, Quý Phong dường như thật sự đã không còn quan tâm đến cô nữa.
Sự dịu dàng anh dành cho Ôn Noãn, cũng không giống như đang diễn trò.
Người từng đối xử tốt với cô, luôn yêu thương và bảo vệ cô, giờ đây đã bị cô để vụt mất rồi.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô không kìm được mà tuôn rơi.
“Cố Tuyết Đình, ngồi dậy chia nhau số tiền còn lại đi.”
Cố Tuyết Đình ngồi dậy, nhìn Diên Hồng Hạo, ánh mắt khiến cậu ta hơi mất tự nhiên.
“Tại sao tôi phải chia tiền?”
Giọng cô vô cùng lạnh lùng, khẩu khí cũng hoàn toàn khác với thường ngày.
Diên Hồng Hạo nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
“Đồ ăn là gọi ăn chung, em cũng ăn mà.”
“Cậu sai rồi, Diên Hồng Hạo, đồ là cậu gọi, mà bữa ăn này... tôi không ăn một miếng nào.”
Nghe vậy, Diên Hồng Hạo nhìn sang trước mặt Cố Tuyết Đình, đúng như lời cô nói.
Bữa ăn này cô thực sự không ăn gì, cũng không gọi món.
Cô không gọi vì không muốn cùng Diên Hồng Hạo bẫy Quý Phong, không ăn vì không có tâm trạng, cũng không muốn lợi dụng Quý Phong.
Tóm lại, cô có lý do chính đáng để không trả tiền cho bữa này.
“Chúng ta là người yêu mà.”
“Người yêu? OK, vậy tôi nói cho cậu biết, chúng ta đã chia tay rồi. Còn nữa, chỗ này là do cậu tự chọn, trả không nổi thì sao còn bày đặt thể hiện?”
Nói xong, Cố Tuyết Đình xách túi rời khỏi quán.
Diên Hồng Hạo cũng muốn đuổi theo, nhưng nhân viên phục vụ và bảo vệ lập tức ngăn cậu ta lại.
“Thưa anh, anh vẫn chưa thanh toán. Người vừa rồi đã trả một nửa, anh chỉ cần thanh toán thêm 13.639 tệ nữa là được ạ.”
Diên Hồng Hạo bị chặn lại, ngực phập phồng tức giận, sắc mặt u ám đến mức gần như có thể nhỏ ra nước, muốn đuổi theo Cố Tuyết Đình nhưng lại chẳng có lý do chính đáng.
Gương mặt biến sắc liên tục, Diên Hồng Hạo lạnh lùng nói: “Gấp gì chứ? Tôi gọi cuộc điện thoại cái đã.”
“Mời anh ạ.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười lễ phép, làm động tác mời.
Chỉ cần cậu ta chịu trả tiền, dù có ngã lăn ra hay múa đao chúng tôi cũng không ngăn.
Trong khi Diên Hồng Hạo đã gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, thì bên phía Quý Phong và Ôn Noãn cũng đã xuống dưới lầu.
Quý Phong đi phía trước, thì bị Ôn Noãn gọi lại: “Quý Phong…”
“Ừ?”
“Hôm nay vốn là tớ mời cậu ăn, bữa này...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=28]
tốn nhiều tiền quá, tớ sẽ tìm cách trả lại cho cậu sau.”
Thật ra Ôn Noãn rất để ý đến chuyện tiền bạc, điều này là không thể thay đổi được.
Một bữa ăn hết hơn mười ba nghìn tệ, đối với cô ấy mà nói chẳng khác nào con số trên trời.
Việc này phần nào cũng do cô ấy mà ra, nên cô ấy cảm thấy hơi áy náy trong lòng.
“Không đến mức vậy đâu, thật ra là tớ tự muốn ăn thôi, mời bạn thân ăn một bữa không phải chuyện bình thường sao? Tớ cũng thường xuyên mời mấy thằng bạn thân đi ăn mà. Với lại, cậu muốn mời tớ ăn thì dễ thôi, chẳng phải còn buổi tối nữa à?”
Ôn Noãn ngẩn người, đúng rồi, họ vẫn còn có thể ăn tối.
“Vậy bây giờ mình đi đâu? Thư viện à?”
“Hôm nay không đi nữa, mình đi dạo chút đã, tối tớ dẫn cậu đến một chỗ. Tớ biết cậu luôn tò mò về chuyện đó, tớ có thuê một căn nhà, tiện thể dẫn cậu đi gặp mấy anh em của tớ…”
Nghe đến đây, ánh mắt Ôn Noãn bỗng trở nên có chút kỳ lạ.
Tối nay? Chuyện cô ấy luôn tò mò? Thuê nhà? Gặp anh em?
Càng nghĩ, gương mặt Ôn Noãn càng đỏ lên, đứng tại chỗ mà luống cuống.
Màu đỏ lan từ cổ lên tận sau tai.
“Cậu sao vậy?”
Cô ấy quay mặt đi, đứng im bất động, giọng cũng nhỏ lại: “Quý Phong… chuyện này... có phải không hay lắm không…”
“Có gì mà không hay? Cậu vẫn còn giận bọn họ à? Lần trước đúng là bọn tớ sai. Còn có người ra tay với cậu nữa, để tớ nói xin lỗi cậu ở đây trước. Tí nữa đến nơi rồi, để bọn họ tự xin lỗi cậu sau.”
“Ơ?”
Ôn Noãn hơi hé miệng. “Bọn họ”? Xin lỗi chuyện lần trước? Cảm giác mình nghĩ lệch chủ đề khiến mặt cô ấy càng đỏ hơn.
“Cậu thấy nóng à?”
“Không… không nóng.”
“Bây giờ bọn họ còn bận việc, chúng ta đi dạo trung tâm thương mại trước, cũng tiện tiêu cơm, cố kéo dài thời gian đến tối, lúc họ làm xong thì mình đến là vừa.”
“Ừm.”
Quý Phong tìm chỗ gửi lại áo khoác và giày, rồi dẫn Ôn Noãn đi dạo quanh trung tâm thành phố.
Cả buổi chiều, họ đã đến những nơi mà Ôn Noãn chưa từng ghé qua như khu trò chơi điện tử, máy gắp thú bông, máy gắp trứng.
Quý Phong thậm chí còn dẫn Ôn Noãn vào khu trò chơi trẻ em nghịch cát một lúc, dù chỗ đó toàn là con nít.
Đến lúc chuẩn bị rời đi thì cũng đã hơn năm giờ chiều.
Gió xuân và ánh nắng nhẹ nhàng rải trên vai, mặt trời đã không còn gay gắt nữa.
Ôn Noãn quay đầu nhìn Quý Phong bên cạnh, tâm trạng u ám từ buổi trưa đã tan biến sạch, trong lòng cô ấy lúc này chỉ còn lại... niềm vui? Một cảm giác chưa từng có từ nhỏ đến lớn, chắc là niềm vui thật nhỉ?
Nhưng cô ấy không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào.
“Đi thôi, đến xưởng làm việc xem thử nào.”
“Ừm.”
Ôn Noãn vẫn cúi đầu, không nói lời nào, còn Quý Phong thì cũng không có hành động gì quá mức.
Đúng như mẹ Ôn Noãn từng nói, bạn học Quý Phong là người rất đúng mực.
Chỉ là, khi họ đi trên đường, bóng hai người dần dần tiến lại gần nhau hơn một chút.
...
Cả hai đi mãi đến trước cổng một khu dân cư bình thường, là một khu tập thể cũ, tòa nhà chỉ cao khoảng bảy tầng.
Phần lớn các căn nhà ở tầng trệt đều có sân riêng và nhà mà Quý Phong thuê nằm ở tầng trệt.
“Chính là chỗ này.”
Quý Phong chỉ vào một sân nhỏ gần rìa khu nhà.
Trước cửa có đậu hai chiếc xe tải giao hàng cỡ nhỏ, trên xe có hai người giao hàng đang dán nhãn.
Vào năm 2012, tem điện tử nhiệt vẫn chưa phổ biến, nên lúc đó hóa đơn đều to bản, phải tự tay dán lên.
Trước mặt hai người kia chất đầy các kiện hàng, họ đang rất bận rộn.
Thấy Quý Phong đến, cả hai lập tức nhường đường và gật đầu chào anh.
“Chào sếp Quý.”
“Cứ làm việc đi.”
Nghe thấy cách họ gọi Quý Phong, Ôn Noãn rõ ràng có chút ngạc nhiên.
Sau đó, cô ấy liền đi theo Quý Phong vượt qua đống hàng hóa chất đầy, bước vào bên trong xưởng làm việc.
Đậu Đinh, người đang ngồi trên sofa hút thuốc, vừa thấy Quý Phong liền lập tức đứng dậy đưa thuốc cho anh.
“Anh Phong đến rồi à!”
Nhưng ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy Ôn Noãn đang đi phía sau Quý Phong, điếu thuốc trên tay cũng khựng lại trong không trung.
“Ờ…”
Đậu Đinh nhìn Ôn Noãn, có chút bối rối. Cảm thấy cô ấy có vẻ quen quen, nên liếc mắt sang hỏi Quý Phong bằng ánh mắt dò hỏi.
Quý Phong mỉm cười, không vòng vo, không giấu giếm gì, liền giải thích thẳng: “Ôn Noãn vẫn luôn kèm tôi học bài. Cậu ấy cũng rất có hứng thú với mấy việc này. Quan hệ của bọn tôi cũng khá tốt, nên tôi dẫn cậu ấy đến xem thử.”
Ôn Noãn? Là cô gái lần trước bị họ chặn lại trong nhà xưởng?
Biểu cảm của Đậu Đinh có chút kỳ lạ, cậu ta nhớ rõ từ sau đêm hôm đó Quý Phong bỗng nhiên thay đổi hẳn tính tình.
Cô gái này có sức hút lớn vậy sao?
Mà nhìn cũng đúng thật là xinh đẹp, làm chị dâu chắc cũng không thành vấn đề.
“Chị dâu!” Đậu Đinh lập tức gật đầu mạnh một cái.
Ôn Noãn sững sờ tại chỗ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận