Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 20

Ngày cập nhật : 2025-05-23 17:09:36
Quý Phong vừa tắm xong liền cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn thì không khỏi sững người.
Anh xác nhận kỹ lại người gửi tin nhắn.
Là Ôn Noãn...
Quý Phong lúng túng xoa xoa cằm, nhưng cằm anh giờ không còn lớp râu lởm chởm như khi còn hay ngẩn người suy nghĩ nữa.
Nếu là những cô gái khác, Quý Phong chắc chắn không cần nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay.
Nhưng đây là Ôn Noãn mà!
Quý Phong nhất thời thật sự không biết nên trả lời cô ấy thế nào.
“Ngày mai là chủ nhật à? Chà, học đến độ đầu óc mình sắp lú luôn rồi.”
Trong lúc Quý Phong còn đang bối rối không biết trả lời Ôn Noãn ra sao, thì cô ấy đã đến cây ATM để rút tiền.
Cô ấy thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, nhưng mãi vẫn không thấy tin nhắn mình mong đợi.
Nhìn con số bảy nghìn tệ trên máy ATM, Ôn Noãn nhất thời thất thần.
Cô ấy rất có khái niệm về tiền, hiểu rõ sự khó khăn trong gia đình, cũng hiểu mẹ đã vất vả thế nào.
Nhưng với việc kiếm tiền, thật ra cô ấy lại hoàn toàn không có khái niệm gì cả.
Bảy nghìn tệ, đối với cô ấy lúc này, và đối với gia đình cô ấy bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một khoản tiền rất lớn.
Một khoản mà ngay cả mẹ cô ấy chắc cũng sẽ phải động lòng.
Ôn Noãn ngẩn ngơ đứng trước cây ATM, cho đến khi sau lưng vang lên một giọng nói khó chịu: “Này, cô còn rút không? Không thì mau tránh ra, tôi còn có việc.”
Tít tít! Đúng lúc này, QQ cũng vang lên tiếng thông báo, Ôn Noãn nhìn vào điện thoại.
Là tin nhắn của Quý Phong.
[Được, ngày mai tớ đến đón cậu.]
Tin nhắn này khiến lòng Ôn Noãn thoáng chốc dâng lên một niềm vui khó tả.
Tin nhắn rất đơn giản, cũng không có ý tiếp tục trò chuyện, Ôn Noãn đã quen với kiểu như vậy của Quý Phong, bản thân cô ấy cũng cảm thấy trạng thái này là tốt rồi.
“Xin lỗi.” Cô ấy quay đầu lại nói lời xin lỗi với người phía sau, rồi lại nhìn chằm chằm vào con số trên máy ATM.
Cô ấy rút trước hai nghìn tệ, do dự một chút rồi lại rút thêm một nghìn tệ nữa.
Cô ấy bỏ ba nghìn tệ vào cặp, vì không yên tâm nên cô ấy đeo ngược balo lại.
Cô ấy không có những chiếc túi nhỏ dễ thương như các bạn nữ khác, nên đi đâu cũng chỉ đeo balo học sinh.
Về đến nhà, Ôn Noãn rút ra một nghìn tệ trong số tiền của mình đưa cho Vương Á Cầm: “Mẹ, số tiền này con đưa mẹ.”
Nhìn thấy con gái đưa cho mình một nghìn tệ, Vương Á Cầm rõ ràng có chút do dự: “Tiền này...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=20]

con lấy ở đâu ra vậy?”
“Con thu phí dạy kèm cho Quý Phong, dạo gần đây con dạy kèm cho cậu ấy, thành tích của cậu ấy tiến bộ rất nhiều. Hôm nay có điểm thi thử, nên cậu ấy đưa tiền học phí của thời gian qua cho con.”
Ôn Noãn thành thật trả lời.
Lời của cô ấy khiến Vương Á Cầm hơi nhíu mày: “Phí dạy kèm của bạn học Quý Phong?”
“Vâng ạ, cậu ấy tiến bộ rất nhiều, con sẽ tiếp tục dạy kèm cho cậu ấy. Nhưng mẹ yên tâm, việc học của con sẽ không bị ảnh hưởng đâu, lần này con vẫn đứng nhất.”
Vẻ mặt của Ôn Noãn, Vương Á Cầm đều thấy rõ.
Con gái bà thường ngày rất ít nói, cực kỳ ít, dù là đối diện với mẹ ruột như bà, cũng chỉ nói thêm được vài câu.
Thậm chí đến tâm trạng, suy nghĩ của bản thân, đa phần Ôn Noãn cũng không nói cho bà biết.
Giữa hai mẹ con đã hình thành một khoảng cách khó hiểu, Vương Á Cầm hiểu rất rõ điều đó.
Bà không thể hiểu được suy nghĩ của con gái, cũng không biết làm thế nào để thay đổi.
Khoảng cách giữa hai mẹ con ngày càng xa, sự giao tiếp ngày càng ít.
Sự xa cách giữa họ đã không còn đơn giản là mâu thuẫn giữa cha mẹ và con cái trong tuổi dậy thì nữa.
Bệnh tật kéo dài, sự kiểm soát quá mức, áp lực học hành, sự cô lập của bạn bè…
Và điều quan trọng nhất.
Cái nghèo.
Vương Á Cầm cảm thấy trong lòng con gái đã dựng lên một bức tường, mà bức tường ấy, chính là để ngăn cách giữa hai mẹ con họ.
Bà muốn thay đổi, nhưng lại không biết làm cách nào.
Cho đến tối hôm đó, khi Quý Phong xuất hiện với dáng vẻ như một tên lưu manh…
Mọi chuyện mới dần dần bắt đầu thay đổi một chút.
Tâm trạng của con gái dường như đã tốt hơn một chút.
Thi thoảng con bé sẽ nói nhiều hơn, đặc biệt là khi nhắc đến Quý Phong.
Con gái vốn dĩ chưa bao giờ nói nhiều, giờ lại sẽ giải thích một số hành động của mình, mà còn là những lời giải thích rất chi tiết.
Như thể sợ mẹ không hiểu, hoặc sẽ hiểu lầm.
Không biết những lời giải thích đó là dành cho người mẹ này nghe, hay là đang tự nói với chính mình.
Vương Á Cầm nở nụ cười đặc trưng của một người mẹ: “Thì ra là tiền học phí của bạn học Quý Phong à, vậy thì con phải dạy kèm cho bạn ấy thật tốt nhé, dù gì người ta cũng đã trả tiền rồi.”
“Mẹ yên tâm đi ạ, con sẽ làm tốt mà. Hơn nữa sau này con nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền, mẹ nhất định sẽ khỏi bệnh.”
Vương Á Cầm mỉm cười, dịu dàng xoa đầu Ôn Noãn, nhưng không nói gì thêm.
Ôn Noãn hơi ngập ngừng, một lúc sau đột nhiên khẽ nói: “Ngày mai con phải vào thành phố dạy kèm cho cậu ấy, chắc là ở thư viện. Mẹ cũng phải nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Ừ, mẹ biết rồi.”
Trước đây nếu cuối tuần có dạy kèm, Ôn Noãn cũng không bao giờ chủ động nhắc đến, chỉ cần Quý Phong đến là được, bà cũng chưa từng phản đối.
Nên lần hẹn vào cuối tuần này… có phải là một cuộc hẹn hò không?
Nụ cười trong mắt Vương Á Cầm càng thêm rạng rỡ.
Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con khiến mối quan hệ vốn có chút căng thẳng giữa họ trở nên dịu lại rất nhiều.
Tối hôm đó, mỗi người đều có một giấc mơ đẹp.
Ai cũng mơ về một tương lai tốt lành.

Ngày hôm sau, “cốc cốc cốc!”
Cánh cổng sắt bị ai đó gõ vang, Ôn Noãn – người đã thay đồ xong từ sớm – vội ra mở cửa.
Quý Phong trong chiếc áo khoác gió với phong cách thường ngày xuất hiện ngay trước cửa.
Nhìn Quý Phong trước mặt, gương mặt trắng trẻo của Ôn Noãn bỗng đỏ bừng lên, sau đó lại trở nên lúng túng, không biết phải làm gì.
“Người đẹp vì lụa”, mà hôm nay Quý Phong… thực sự vô cùng đẹp trai.
Không chỉ là gương mặt điển trai, mà cả khí chất, gu ăn mặc, sự thư thái toát ra từ toàn thân, tất cả khiến Ôn Noãn nghẹn lời.
Bộ quần áo này là do Quý Phong mới mua gần đây.
Nhờ tập luyện lâu dài, thân hình anh đã săn chắc như một giá treo quần áo sống.
Cộng thêm gu thẩm mỹ được tôi luyện qua hai kiếp người, chỉ cần ăn mặc một chút thôi cũng đã đạt tới “đỉnh cao nhan sắc” trong lứa học sinh lớp mười hai.
Ngày thường, vì quan tâm đến cảm xúc của Ôn Noãn, Quý Phong hầu như chỉ mặc đồ thể thao thoải mái, thậm chí là đồng phục học sinh.
Dù sao thì ở trong trường, mặc gì cũng chẳng quan trọng.
Nhưng hôm nay, anh cố ý ăn mặc chỉn chu, vì anh thật sự coi trọng bữa ăn hôm nay mà Ôn Noãn mời.
Nhưng giờ đây, dường như lại phản tác dụng.
Ôn Noãn cúi đầu nhìn bộ đồng phục học sinh trên người mình.
Vì muốn mời Quý Phong ăn một bữa hôm nay, cô ấy đã đặc biệt giữ lại bộ đồng phục màu xanh lam này.
Ngoài ra, quần áo của cô ấy chỉ có đồng phục lao động mẹ mang về, và vài bộ đồ cũ của mẹ.
Vậy thì… mấy bộ đồ này, có khác gì nhau không?
Cúi đầu, hơi thở của Ôn Noãn trở nên nặng nề, cô ấy không biết nên nói gì trước mặt Quý Phong nữa.
Nhưng dường như dù cô ấy có nói gì đi chăng nữa… cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Khoảnh khắc này, cảm giác tự ti trong lòng Ôn Noãn gần như muốn tràn ra ngoài.
Cô ấy nhắm chặt mắt, đột nhiên muốn đóng cửa lại.
Thế nhưng động tác của Quý Phong còn nhanh hơn cô ấy, rầm một tiếng, cánh cổng sắt kẹp trúng bàn tay của anh.
Sức mạnh của cánh cổng sắt thì không cần phải nói, Quý Phong cũng âm thầm thở dài, may là bị kẹp vào lòng bàn tay, chứ không phải ngón tay.
Ôn Noãn hoảng hốt: “Xin lỗi…”
Quý Phong liền ngắt lời cô ấy: “Sao thế? Nói là mời tớ đi ăn cơ mà, giờ lại muốn bỏ chạy à? Cậu tiếc mấy đồng tiền học thêm tớ đưa rồi hả?”
“Không phải…”
Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt vẫn dừng trên bàn tay của Quý Phong.
Cô ấy đột nhiên nghiêng người, là vì Quý Phong đã kéo lấy cánh tay cô ấy, lôi cô ấy ra ngoài.
“Không phải thì đi thôi. Bữa này, cậu trốn không thoát đâu.”

Bình Luận

0 Thảo luận