Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 77

Ngày cập nhật : 2025-06-24 23:46:34
“Một tên si tình chính hiệu luôn đấy chứ còn gì nữa!”
Ngay sau khi Quan Lệ Quyên nói ra câu đó, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt đều thay đổi rõ rệt.
Cố Tuyết Đình lúng túng lắc đầu, cô nhìn Quý Phong như muốn giải thích: “Không phải… không phải như vậy đâu, Quý Phong…”
Bên này, Từ Minh và mấy người bạn ban đầu còn đang xem kịch vui, nhưng nghe Quan Lệ Quyên buông lời cay nghiệt như vậy, với tư cách là “lão đại” của phòng 205, cậu ta không thể ngồi yên được.
Từ Minh đập bàn đứng bật dậy: “Cậu nói nhảm gì đó! Anh Phong của tụi này nhan sắc cỡ nào? Đã gặp qua bao nhiêu gái đẹp? Chỉ cần vẫy tay là có gái đẹp cấp hoa khôi chạy tới, sao lại đi theo đuổi ai tận sáu bảy năm?!”
Quý Phong nhìn Từ Minh có chút bối rối: “Anh à, cậu khen tôi kiểu này… đã hỏi qua ý kiến tôi chưa vậy?”
“Không phải vậy đâu, anh Minh… chuyện này… thật ra nó hơi phức tạp…”
Quý Phong cũng muốn giải thích, dù sao thì đời trước thật sự đã từng làm “kẻ si tình” suốt nhiều năm, chuyện đó đâu phải giả.
Từ Minh mới tiếp xúc với anh có mấy ngày, nên đang bị ảo tưởng chút.
“Không có gì phức tạp hết! Đều là anh em phòng 205, cậu thế nào chẳng lẽ tôi không biết? Nào nào nào, anh Phong, ra tay đi, đánh vào mặt bọn họ luôn cho tôi!”
Quý Phong đứng chôn chân tại chỗ, mãi mới khẽ lên tiếng: “Anh Minh, cậu đừng kích động… Tuy chuyện này đúng là có hơi mất mặt, nhưng mà lời cậu ta nói cũng… không sai. Trước kia tôi thật sự đã làm ‘kẻ si tình’ suốt sáu, bảy năm mà cũng không… với tới được.”
“Hả?!” Từ Minh sững người.
Dù trong lòng vẫn tự tin mình mạnh hơn Quý Phong một chút ở nhiều mặt, nhưng cậu ta cũng phải thừa nhận: trong mảng cưa gái, anh Phong đúng là cao tay.
Thế mà giờ anh Phong lại thừa nhận từng theo đuổi cô gái đối diện kia suốt mấy năm trời?
Cái này… có đáng để lụy vậy không trời?
Còn Ôn Noãn là gì? Mục Vãn Thu thì sao chứ?
Từ Minh liếc nhìn Quý Phong, rồi lại nhìn sang Cố Tuyết Đình đang bối rối không biết giấu mặt vào đâu.
“Cậu… cậu bị gì thế hả?”
“Thấy chưa? Tôi nói rồi mà, chuyện này chính miệng Tuyết Đình nói với tôi đấy nhé!”
Quan Lệ Quyên vẫn mặt dày hả hê, cứ như thể việc đạp Cố Tuyết Đình một cú để tiện thể đạp thêm Quý Phong nữa khiến cô ta sướng phát điên.
Đến tận lúc này, Quan Lệ Quyên vẫn chưa nhận ra sắc mặt của Cố Tuyết Đình đã hoàn toàn thay đổi…
“Đừng nói nữa!” Cố Tuyết Đình đột ngột ngắt lời.
“Cậu ta chẳng phải chính là cái cậu Quý Phong mà cậu nhắc đến lúc ăn cơm hôm trước sao? Ha…”
“Tôi bảo cậu đừng nói nữa! Đừng nói nữa mà!” Giọng hét của Cố Tuyết Đình gần như chói tai khiến Quan Lệ Quyên cuối cùng cũng dừng lại với vẻ mặt bối rối.
“Ờ… Tuyết Đình, cậu…”
Nhưng Cố Tuyết Đình không đáp lại Quan Lệ Quyên, trong mắt cô đã ngấn đầy nước.
Cô lặng lẽ bước vài bước lên phía trước, đặt khay cơm của mình xuống bàn.
“Quý Phong, không phải như cậu ta nói đâu… Tớ không hề nói cậu như vậy… Hôm đó tớ uống hơi nhiều…”
“Cố Tuyết Đình, thật sự cậu không cần phải giải thích với tôi như thế, hơn nữa… những gì cậu ta nói cũng không sai mà.”
Cố Tuyết Đình ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của Quý Phong, ánh mắt thờ ơ ấy khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Chính vì cô đã từng thấy ánh mắt anh cháy bỏng đến mức nào, nên giờ đây, ánh mắt anh nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một miếng thịt lợn đặt trên thớt.
“Quý Phong, tớ có vài lời muốn nói với cậu, mình có thể nói chuyện riêng một lát không?”
“Xin lỗi, tôi còn đang ăn. Có gì thì cứ nói ở đây.”
Cố Tuyết Đình cắn môi, hai tay luống cuống không biết để đâu: “Trong kỳ nghỉ hè vừa rồi… tớ đã nghĩ rất nhiều, nghĩ về chuyện quá khứ của chúng ta, về tuổi thơ của hai đứa mình. Tớ muốn xin lỗi cậu, tớ biết mình đã sai rất nhiều, nhưng tớ sẽ thay đổi, thật sự tớ sẽ thay đổi…”
Lời nói của cô như một viên đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Tất cả mọi người có mặt đều lập tức nhận ra điều gì đó. Dù hai người chưa nói rõ ràng, nhưng ai cũng thấy rõ mối quan hệ giữa họ hẳn là có nhiều uẩn khúc.
Phần lớn người ta lúc này đều giữ tâm lý “ăn dưa hóng kịch”.
Ngay cả một kẻ thích lo chuyện bao đồng như Từ Minh cũng không lên tiếng.
Nhưng trên đời này, vẫn luôn có những kẻ “ngu ngốc” xen vào không đúng lúc.
Giờ đây, bàn của Quý Phong và Cố Tuyết Đình đã thu hút không ít người đứng xem, Quan Lệ Quyên thấy người càng lúc càng đông, lại còn nghe Cố Tuyết Đình có ý muốn “nối lại tình xưa” với Quý Phong.
Cô ta liền hả hê châm thêm lửa: “Này, Cố Tuyết Đình, cậu không định thật sự quay lại với cái thằng ‘lụy tình’ đó đấy chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=77]

Cậu ta lụy cậu suốt bao nhiêu năm trời rồi mà…”
“Cậu câm miệng đi, biến ngay cho tôi!” Cố Tuyết Đình gào lên thẳng mặt Quan Lệ Quyên.
Bị quát thẳng mặt, Quan Lệ Quyên có chút mất mặt, bĩu môi rồi đi qua một bên, miệng vẫn lầm bầm: “Xì, tên lụy tình mà cũng có người để mắt tới…”
Thấy người bu lại xem càng lúc càng đông, Cố Tuyết Đình lại quay sang nhìn Quý Phong, một lần nữa hỏi: “Có thể nói chuyện riêng một lát không?”
Lúc này mọi chuyện đã đến nước này, Quý Phong thật sự không muốn nói thêm lời dư thừa gì với cô.
“Không cần đâu…”
Anh vừa cau mày từ chối xong thì bất chợt thấy Mục Vãn Thu đứng không xa đó.
Ba “đóa hoa” năm nhất của khoa Quản trị Kinh doanh, giờ đây đã xuất hiện cùng lúc hai người.
Không khí kỳ lạ này khiến đám đông càng thêm phấn khích.
Mục Vãn Thu vừa đến, tuy không rõ ngọn ngành mọi chuyện, nhưng thấy Cố Tuyết Đình đang đối diện Quý Phong, cô lập tức hiểu có lẽ không phải chuyện gì vui vẻ.
“Bạn Vãn Thu, ngồi bên này nè.” Từ Minh cười ngây ngô, vẫy tay gọi cô.
Nhưng Mục Vãn Thu chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cậu ta, rồi bước qua luôn, đến đứng bên cạnh Quý Phong.
Cô khẽ chọc vào cánh tay anh: “Quý Phong, tuy tôi không biết hai người cãi nhau chuyện gì, nhưng bây giờ nhiều người vây xem quá. Mấy người thích hóng hớt thường hay khuấy chuyện lên, mà Cố Tuyết Đình tính lại cố chấp, cậu cứ đối đầu vậy cậu ấy không dễ buông đâu. Tôi thấy nên tìm chỗ yên tĩnh mà nói chuyện cho rõ, không là lát nữa lên luôn top tìm kiếm của diễn đàn trường đấy.”
Quý Phong hít một hơi thật sâu, gật đầu đồng ý với đề nghị của Mục Vãn Thu.
Anh lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Ôn Noãn:
[Nếu cậu tới nhà ăn mà không thấy tớ, đợi tớ chút nhé.]
[Được.]
Sau đó anh chỉ tay về phía cửa ra vào, rồi đi thẳng ra ngoài.
Cố Tuyết Đình lau nước mắt, vội vàng đuổi theo.
Chờ hai người rời khỏi, đám đông dần dần giải tán.
Mục Vãn Thu không đi theo Quý Phong, cũng không chọn ngồi xuống ăn cơm, mà khoanh tay đứng yên, ánh mắt quét qua mấy cô bạn cùng phòng của Cố Tuyết Đình.
Mục Vãn Thu luôn mang đến cho người khác cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân, nhưng lúc này ánh mắt cô lạnh lùng đến mức khiến người ta run rẩy, đặc biệt là Từ Minh.
Dù là con nhà giàu, nhưng khí thế chẳng ăn thua gì, đứng trước Mục Vãn Thu, cậu ta thậm chí không dám thở mạnh một cái.
Cô cũng không thể bình thản như Quý Phong.
Bị Mục Vãn Thu nhìn chằm chằm, hai người bạn cùng phòng im lặng nãy giờ của Cố Tuyết Đình đã bắt đầu vội vã xua tay: “Bọn tôi không nói gì hết nha…”
Thấy hai người kia xuống nước, Mục Vãn Thu liền dời ánh mắt đi, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên người Quan Lệ Quyên.
Lúc đầu cô không nghe thấy Quan Lệ Quyên nói gì, nhưng những lời mỉa mai và cố tình châm dầu vào lửa sau đó, cô nghe thấy hết.
Bị Mục Vãn Thu nhìn chằm chằm, Quan Lệ Quyên bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nhưng cô ta không phải kiểu dễ mềm lòng như hai người kia, bị nhìn cái là chịu thua.
Hơn nữa, dù có cúi đầu, Mục Vãn Thu chắc gì đã bỏ qua cho cô ta.
Thấy Mục Vãn Thu bước về phía mình, Quan Lệ Quyên lùi lại một bước, lớn tiếng: “Cậu nhìn tôi kiểu gì đấy? Tôi vừa rồi có nói sai gì đâu? Câu nào không phải sự thật?”
Mục Vãn Thu cao 1m66, hơn hẳn Quan Lệ Quyên chỉ khoảng 1m60.
Tuy cô rất ít khi cãi nhau với người khác, nhưng hôm nay thật sự cô đã tức giận.
Đứng trước mặt Quan Lệ Quyên, cô hơi cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt lạnh như băng.
Đôi môi đỏ khẽ mở: “Tính cách của cậu không phải thẳng thắn cũng chẳng phải lo lắng cho bạn cùng phòng, cậu chỉ là đang ghen tị. Cậu ghen tị Cố Tuyết Đình xinh đẹp hơn cậu, được yêu thích hơn cậu, điều kiện cũng tốt hơn cậu. Thế nên, cậu chỉ có thể giả vờ làm chị em tốt, giả vờ thân thiết. Nhưng chỉ cần có cơ hội, cậu liền nhân lúc người ta yếu đuối để hả hê như hôm nay. Cậu cố tình chà đạp, phủ nhận lựa chọn của cậu ấy, xúc phạm cả những tình cảm mà cậu ấy từng trân trọng, coi chúng chẳng đáng một xu. Cậu chỉ đơn giản là muốn tự tay hủy hoại Cố Tuyết Đình mà thôi.”

Bình Luận

0 Thảo luận